Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 87



Hình Dục, em có thể phớt lờ cả thế giới, nhưng không thể phụ bạc Hình Khải, cậu ta yêu em như sinh mạng của mình.

Nửa tiếng sau, Hình Khải vui sướng đẩy cửa bước vào, nụ cười tươi tắn nở trên môi.

Bộ trưởng điều anh đi vào vùng địa chấn để thăm hỏi đại sứ các nước, mặc dù thời gian chỉ có một tuần nhưng anh đã mãn nguyện lắm rồi.

Đương nhiên, Hình Khải hoàn toàn không biết rằng, Hình Phục Quốc đã đích thân xin với bộ trưởng nhất định cho phép con trai ông đi vào vùng nguy hiểm. Đưa ra quyết định khó khăn này, là người cha, cần phải có dũng khí hơn người.

Ngay chiều ngày hôm ấy, Hình Khải lên trực thăng chuyên dụng bay tới nơi giáp danh với huyện tự trị dân tộc Khương Bắc Xuyên, trong tình hình dư chấn có thể lên tới cấp 6, cấp 7, anh lại chỉ ước mình có thể mọc cánh bay tới nơi mà Hình Dục gặp nạn.

Trong tay Hình Khải cầm một tấm ảnh của Hình Dục, nhìn rồi lại nhìn, sờ rồi lại sờ, trên khuôn mặt tiều tụy của anh cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười…

Anh đến đây Hình Dục, đến đón em về nhà.

Cùng lúc này, Hình Dục và sáu người bị nạn khác đang bị giam ở trong một hang núi sụp. Trong đó có năm người lớn và một em bé.

Người bị thương nằm ngổn ngang trên đất rên rỉ, không khí trong hang rất loãng, nhưng cũng may còn có nguồn nước, dòng nước róc rách chảy vào qua khe đá, vì vậy cho đến hiện tại chưa có ai tử vong.

Hình Dục vừa bận rộn làm sạch vết thương cho những người bị thương, vừa chỉ huy những nông dân khác đào đất mở đường.

Khoảng ba ngày trước, họ còn có thể nghe thấy tiếng trực thăng, nhưng bây giờ thì tất cả đã chìm vào trong sự im lặng chết chóc.

Theo Hình Dục phân tích, vị trí mà họ đang ở rất hẻo lánh, xung quanh đất đá phủ lên, từ trên cao nhìn xuống, có lẽ chỉ nhìn thấy một đống đất đá lộn xộn bị vùi lấp mà thôi, xem ra, những người cứu hộ đã không tin khu vực này còn người có thể sống sót.

“Bác sĩ Hình, sao vẫn chưa có ai tới cứu chúng ta…” Những người gặp nạn mặt nhăn mày nhó hỏi.

“Đừng lo, có thể chúng ta cứ đào ra ngoài rồi sẽ gặp được đội cứu hộ đấy, cố lên!”

Qua ánh sáng yếu ớt, Hình Dục nhìn những người bị nạn đang mất dần niềm tin cười, cô tin rằng, lòng ham sống có thể tạo ra kỳ tích và sức mạnh vô hạn.

Quay ngược trở lại hai tháng trước, chính vào cái ngày xe chở đội cứu hộ bị lật, cô thấp thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc vọng lại từ trong núi, vì vậy trong lúc khẩn cấp cô cầm theo túi thuốc của mình chạy vào trong núi, ai ngờ cô vừa đặt chân lên núi thì lại một trận rung lắc dữ dội nữa xảy ra, khi ấy cả quả núi lắc lư, chặn đứng đường về của cô.

Nhưng cô chẳng nghĩ ngợi nhiều, bởi vì tiếng khóc xé gan xé phổi kia đang văng vẳng ngay bên tai, cô tiến lên phía trước để tìm kiếm, và vô tình phát hiện ra một ngôi làng nhỏ đến cái tên cũng không có ngay dưới chân núi, dân số chưa đến ba mươi mấy người, bình thường sống nhờ nghề săn bắn. Trận động đất xảy ra đột ngột, mấy người đàn ông trong làng đều bị mắc kẹt trong núi.

Hình Dục cùng với những người già và phụ nữ trong làng hợp lực đốt lên một đống lửa, hi vọng sẽ gây được sự chú ý với đội cứu hộ, cô vác xẻng lên đào, tự mình đi tìm những người gặp nạn.

Song, cô không ngờ được rằng, dư chấn liên miên không ngớt, trên đường đi cô gặp không ít người bị thương. Trong tình hình chẳng có công cụ gì thay thế, cô đành phải cứu giúp từng người từng người một, cõng từng người quay lại ngôi làng nhỏ kia để cứu chữa.

Trong lúc đi đi lại lại, cô đã giẫm lên con đường bị phong kín một nửa này hàng nghìn lần.

Năm ngày trước, trong một lần đi cứu hộ cô gặp phải động đất. Động đất lần này rất mạnh khiến cô bị kẹt giữa đường.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những kẽ đá, đột nhiên rọi thẳng lên tấm thân đang bận rộn của Hình Dục.

Hình Dục xắn tay áo lên, lau bùn đất trên mặt, trước mặt hiện ra cảnh Hình Khải đang hoảng loạn, cô không cầm được lòng để nước mắt rơi.

“Cô ơi đừng khóc… chúng ta nhất định có thể thoát ra được, cô yên tâm, cháu là đàn ông, cháu sẽ bảo vệ cô!” Một đôi tay nhỏ mũm mĩm sờ lên má Hình Dục, giúp cô lau đi vệt nước trên đó.

Hình Dục nghiêng đầu cười, ôm đứa bé trai lên nựng nịu: “Ừ có con bảo vệ cô rồi, cô chẳng sợ gì hết…”

Người ta xem nhẹ tính mạng của mình, bởi vì có người coi trọng sự tồn tại của bạn.

Do đó, có thể cô sẽ thất hứa, không bảo vệ được bản thân, người duy nhất cô thấy có lỗi, là Hình Khải.

Hình Khải, anh nhất định phải tha thứ cho em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.