Tống Như quyết định lấy lại dự án làm người phát ngôn của Snow không phải là một câu nói đùa, cô nhờ chị Hy liên lạc cho đối phương, hy vọng họ có thể cho cô một cơ hội nữa để bù đắp lỗi lầm.
Nhưng gọi cho họ mấy lần cũng đều bị từ chối thẳng thừng.
Tống Như không còn cách nào khác đành phải đích thân tới công ty Snow để chờ, vừa bắt đầu thì người thư kí đã vô cùng lạnh nhạt với cô, ngay cả nước cũng rót nước nguội cho cô.
Chị Hy thấy không đành lòng liền bảo cô mau về trước đi, nhưng Tống Như nói: “Cho dù căn nguyên sự việc này là có do ai thì kết quả cũng là do em tạo ra, em không thể để cho họ hiểu lầm em được.”
Vì sự kiên trì của Tống Như, nên cuối cùng phó tổng giám đốc khu vực Châu Á của Snow, ông Pitt cũng đã đồng ý gặp cô, nhưng cô chỉ có 15 phút thôi, địa điểm gặp mặt là ở trên đường ông Pitt tới sân bay.
“Ông Pitt, cảm ơn ông đã đồng ý gặp tôi.” Tống Như lên xe, cô không hề mang theo một chút oán trách nào mà chủ động vươn tay, dùng tiếng Ý lưu loát giao tiếp với ông Pitt.
Ông Pitt vô cùng ngạc nhiên: “Cô cũng biết tôi là người Ý?”
Mấy năm nay ông làm việc ở Châu Á, chỉ dùng tiếng Anh để giao tiếp, không ngờ Tống Như….Ông nhất thời bị cô làm cho cảm động, nên cũng bắt đầu tỉ mỉ nghe cô giải thích.
Từ đầu tới cuối Tống Như không hề nhắc gì liên quan đến chuyện Tiêu Dịch Trạch.
“Ngay từ nhỏ tôi đã mơ ước có được một bộ trang sức của Snow, nếu như tôi có được vinh hạnh làm người đại diện cho công ty ông, tôi có nằm mơ cũng sẽ cười toe toét, sai sót lần này tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng xin ông tin tưởng vào thành ý của tôi.”
“Đối với những lời đồn đãi bên ngoài, tôi cũng lấy làm tiếc, hy vọng sẽ không gây ra bất kì ảnh hưởng nào cho quý công ty đây, xin ông hãy tin tưởng cho thực lực và sự chuyên nghiệp của tôi, đừng nghe bất kì tin vịt nào…vì để biểu đạt thành ý, tôi đã đặc biệt mang tới một món quà, mong ông nhận cho.”
“Qùa?”
Quý ông Pitt lấy một cái hộp nhỏ trên tay cô, mở ra xem thử thì đó là một chiếc kẹp cà vạt khá tinh xảo đẹp mắt, điều khiến người khác không thể rời mắt được không chỉ là vì công nghệ chế tác bạch kim quá tinh xảo, mà bên trên chiếc kẹp còn được khảm ba viên đá sapphire.
“Đây là… Mộ Sắc Chi Đô!” *
(*)Tên của chiếc kẹp cà vạt.
Tống Như gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, vật này được tôi sưu tầm được từ một buổi triển lãm bảo thạch ở nước ngoài mấy năm trước, giá cả tuy không quá đắt đỏ, nhưng loại đá Sapphire này mấy năm gần đây đã trở nên rất hiếm, tôi tin rằng ông Pitt đây chính là người bạn tri âm mà nó đang chờ đợi bấy lâu đó.”
“Cô Tống, cô rất am hiểu bảo thạch a!”
“Bảo thạch rất giống với những nữ minh tinh trong showbiz, rực rỡ và đẹp mắt, nhưng mà…” Cô đặc biệt ngừng lại một chút, để lại khúc sau, mục đích thứ nhất mà cô tới tìm ông Pitt là để lấy lại quyền làm người đại diện, mặt khác là để làm rõ rằng cô ấy không muốn loại trừ Hạng Tuyết Lê.
Hạng Tuyết Lê không đáng để cho cô làm vậy.
Ông Pitt gật đầu, ông cẩn thận cất món quà này vào, rồi dặn tài xế quay xe lại và đổi vé máy bay sang lúc khác.
Tống Như thở phào nhẹ nhõm, cô đã cược đúng rồi, Hạng Tuyết Lê và Sang Nghệ phải bị trừng trị thì chuyện này mới kết thúc.
“Vô cùng cảm ơn ông!” Tống Như vẫn dùng tiếng Ý giao tiếp với ông.
“Không, cô Tống, tôi phải cảm ơn cô mới phải, cảm ơn cô đã tới gặp tôi, nếu không thì công ty chúng tôi đã để lỡ một người đại diện như cô rồi, nếu vậy thì quá là đáng tiếc.”
Tìm một nữ nghệ sĩ xinh đẹp hoàn mĩ thì rất dễ, nhưng một người có cả IQ và EQ cao như Tống Như thì rất hiếm, Sang Nghệ đã lợi dụng sóng gió lần này để đăng những tin vịt bất lợi cho Tống Như, cô ấy tuy phải chịu cảnh này nhưng vẫn không gấp không lo lắng, sự khoan dung độ lượng này không phải ai cũng có.
Ông cho rằng đức hạnh của Tống Như chính là thứ mà mấy năm nay Snow vẫn muốn thể hiện, cô ấy đích thị là người đại diện phù hợp nhất.
“Tôi thấy tôi cũng nên tặng lại cô một món quà để tỏ thành ý.”
Ông Pitt biết Tống Như sẽ từ chối, nên ông không để cho cô có cơ hội từ chối, lập tức bảo người chuẩn bị một chiếc vòng cổ kim cương mới nhất của Snow, toàn bộ chiếc vòng cổ đều được chế tác từ bạc sterling và được điểm xuyến bằng một viên kim cương màu hồng ở giữa, kiểu dáng tuy đơn giản, nhưng đây là mẫu mới của Snow trong mùa này, điều nổi bật nhất của chiếc vòng cổ này là nằm ở đường cắt kim cương vô cùng tinh xảo, hơn nữa lại mang ý nghĩa sâu sắc.
“Tên của nó là ‘Hải Tâm’, ý là linh hồn của biển cả, nó được lấy ý tưởng từ Nữ Thần Hy Lạp, tôi muốn lấy danh nghĩa của cô để gửi nó cho cô Hạng Tuyết Lê.”
“Ông Pitt, tôi không nhận được đâu, nó quá mà quý giá.”
“Món quà mà cô tặng tôi không lẽ không quý giá sao?”
Quan trọng là tấm lòng chứ không phải giá cả.
“Hơn nữa, chuyện này đã xảy ra đến nước này, tôi cho rằng chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, nếu cô đã là người đại diện cho chúng tôi rồi, nên triệt để giải quyết xong chuyện này thật sớm, như vậy đều có lợi cho mọi người.”
“Vậy…tôi chỉ biết cảm ơn ngài thôi.”
Sự thật lòng của cô đã đánh động được ngài Pitt, hơn nữa chính khí chất ôn nhu của cô cũng đã góp phần cộng thêm điểm cho cô.
Nếu như Tống Như không kiên trì như vậy thì cũng sẽ không lấy lại được quyền làm người đại diện rồi.
Đối với doanh nhân mà nói, kết quả tốt nhất chính là kết quả khiến đôi bên cùng có lợi, Ngài Pitt không chỉ hóa giải mối quan hệ của Tống Như và Sang Nghệ, mặc dù chiếc vòng cổ kim cương đó rất có giá trị, nhưng nó cũng chỉ là một sản phẩm mới của mùa mà thôi, hơn nữa món quà nhỏ của Tống Như cũng đã vô tình giúp ông giải quyết được một vấn đề lớn và còn để ông biết đến một đối tác mới, đó là nhà họ Tống.
Nhưng đối với Tống Như mà nói, nếu như Sang Nghệ vẫn nhất quyết bám lấy chuyện này không buông, hoặc là lợi dụng món quà đó để khoe mẽ, chuyện đó căn bản không trách Tống Như được, bọn họ sẽ không ngốc đến nỗi làm loạn với Snow, nếu họ làm lớn chuyện thì Hạng Tuyết Lê sau này cũng đừng mơ nhận được bất kì quảng cáo nào.
Tống Như nhìn thấy món quà mà thư ký của ngài Pitt mang ra, trong lòng cô có chút không chịu được.
Một khi món quà này được gửi đi, điều đó có nghĩa một quả bom sẽ được đặt dưới chân của Hạng Tuyết Lê, chỉ cần Tống Như nhấn công tắc, tất cả sẽ kết thúc.
"Tôi rất vui khi được gặp cô Tống đây, tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, nếu như cô không phiền, tôi muốn mời cô đi ăn tối." Ngài Pitt nhiệt tình đề nghị.
Tống Như có hơi khó xử: “Tôi cũng muốn trò chuyện với ngài thêm một chút, nhưng mà…tối nay tôi có hẹn rồi.”
“Một ngôi sao nữ rực rỡ như cô Tống đây, nhất định là có rất nhiều người theo đuổi.” Ngài Pitt mỉm cười tiễn Tống Như đi.
“Tôi đã kết hôn rồi.” Tống Như cũng không có ý định trốn tránh, bây giờ cô đang rất hạnh phúc nên đương nhiên cũng rất muốn nhận được lời chúc phúc từ mọi người rồi.
Không giống những ngôi sao nữ khác, họ luôn cực khổ giấu giấu diếm diếm chuyện yêu đương của mình, cuộc sống trước thì người này, sau thì người khác, nhưng một người nổi tiếng lại dám thẳng thắng thừa nhận quan hệ tình cảm của mình như Tống Như thì quả là rất hiếm gặp.
Ngài Pitt nhất thời lại càng thêm khâm phục cô.
“Oatlets quả thật rất có mắt nhìn người, cô rất là có mê lực, cho dù không làm diễn viên đi nữa, thì trong giới này, cô cũng nhất định rất hơn người.”
Tống Như mỉm cười: “Cái giới này tuy là rất phức tạp, nhưng tôi đã học được rất nhiều thứ có lợi, hẹn gặp lại lần sau.”
Ngài Pitt nhìn cô rời đi rồi ngồi lên một chiếc xe sang trọng.
“Phó Tổng giám đốc, đã gửi hợp đồng cho Oatlets rồi.”
Ngài Pitt hài lòng gật đầu, nét cười mang theo ý vị sâu xa: “Sản phẩm mới mùa này nhất định sẽ bán rất cháy hàng đây.”