Trong quá trình đàm luận, Tống Như luôn giữ yên lặng, chỉ là khi West nhìn về phía cô, hơi hơi gật đầu, biểu thị lễ phép.
Thời gian còn lại, cô gái có khuôn mặt đẹp này lại yên tĩnh như một bình hoa.
"Cậu yên tâm, tôi rõ ràng ý của cậu, phía tôi bên này cũng sẽ dốc toàn lực hiệp trợ, hi vọng hai vị diễn viên kia sớm ngày khôi phục." West cười thở phào nhẹ nhõm, trước khi cùng Dương Gia Cửu gặp mặt, trong lòng anh không chắc chắn.
Nhưng nghe Dương Gia Cửu nói, nỗi lòng lo lắng của anh rốt cục rơi xuống đất, chuyện có sức ảnh hưởng như vậy anh cũng phải dính vào.
"Tôi còn có thể ở đây mấy ngày, có bất cứ vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi." Dương Gia Cửu ánh mắt phi thường ác liệt.
West ho khan một tiếng, cười nói, "Nếu cậu mang theo chị dâu đường xa mà đến, nhất định cho tôi cơ hội để tôi cố gắng chiêu đãi hai người!"
Tống Như biết West là có ý tốt, nhưng cô một đường bồi tiếp Dương Gia Cửu lại đây, anh đã liên tục công tác hai mươi tiếng, thêm vào một đường bôn ba...
"Thân thể tôi không thoải mái, lần sau nói đi." Tống Như mỉm cười nắm chặt tay Dương Gia Cửu.
Dương Gia Cửu không cần hỏi nhiều, cũng biết ý nghĩ của cô, liền khéo léo cự tuyệt West mời.
"Vậy không thể làm gì khác hơn là lần sau lại nói."
West quanh năm lăn lộn trong thế giới điện ảnh, cũng giới thiệu qua bạn gái cho Dương Gia Cửu, nhưng mỗi một lần mới vừa mở miệng liền bị anh từ chối, hóa ra là bởi vì trong nhà có một vị tuyệt sắc giai nhân.
Trước khi West rời đi, Dương Gia Cửu đưa anh ra ngoài, "Chuyện kết hôn của tôi, tạm thời bảo mật."
West vừa bắt đầu không hiểu, nhưng Dương Gia Cửu nói một chút, anh liền trong nháy mắt hiểu rõ.
"Tống Như sẽ tiến vào điện ảnh quốc tế, đến lúc ấy, lại nói cũng không muộn."
West lập tức bảo đảm, tuyệt sẽ không nói ra nửa chữ.
"Công việc của anh xong rồi?" Tống Như đi tới, ôm lấy Dương Gia Cửu.
Sự đau lòng của cô tất cả đều viết lên mặt, thì ra quản lý một công ty giải trí lại cực khổ như thế.
Trong lòng cô cũng có một tia ảo não, bởi vì cô cái gì đều không giúp được, chỉ có thể nhìn Dương Gia Cửu bôn ba nước ngoài, cô cũng không có nhân mạch có thể giúp đỡ, trong lòng có loại cảm giác mất mát rất vi diệu.
Đây chính là chênh lệch của cô và Dương Gia Cửu.
Dương Gia Cửu mỉm cười ôm cô, "Anh đã quen, hơn nữa chuyện bây giờ giải quyết gần ổn rồi, rất nhanh sẽ có thể trở về."
Anh nói nhẹ nhàng, nhưng Tống Như cảm thấy anh chỉ là vì không để cho mình lo lắng, mới nói như vậy, lần này bất ngờ liên lụy vài công ty, Dương Gia Cửu nói ra khỏi miệng một chữ nào, cũng có thể ảnh hưởng đến tương lai của Giải Trí Đại Thiên.
"Thương trường như chiến trường, huống hồ là chốn giải trí, anh muốn đối với nghệ nhân của Giải Trí Đại Thiên chịu trách nhiệm, đây là điểm mấu chốt. Thế nhưng em yên tâm, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh thật sự không mệt."
Tống Như nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Dương Gia Cửu, "Chúng ta về khách sạn đi, em đói."
Chờ đến bóng đêm bao phủ toàn bộ thành phố, Tống Như cùng Dương Gia Cửu đứng tại ban công khách sạn, quan sát cảnh đêm thành phố.
Ly rượu đỏ trong tay ánh lên ánh đèn trong phòng, Tống Như khẽ ngẩng đầu hỏi Dương Gia Cửu, "Chờ hai vị diễn viên thương thế ổn định, chúng ta có thể về nước sao?"
Ánh mắt Dương Gia Cửu tối sầm mấy phần, anh vừa rồi kiểm tra tin nhắn email.
Bởi công việc của Tống Như vẫn là do anh xử lý, vì lẽ đó bưu kiện của Tiêu Dịch Trạch liền phát đến nơi này.
"Sợ là không được..." Anh đem bưu kiện mở ra, cho Tống Như xem, "Văn bản Tiêu Dịch Trạch thuyết phục Hạng Tuyết Lê, chủ động nói rõ là Hạng Tuyết Lê chính mình thay đổi lễ vật."
"Mặc kệ trước đây làm sao, Tiêu Dịch Trạch xác thực là người đại diện có năng lực, anh ta làm như thế, có thể giải quyết chuyện này hiệu quả nhất."
"Vậy anh tán thành anh ta làm người đại diện của em?"
Dương Gia Cửu gật gật đầu, "Nếu như là anh, cũng sẽ dùng phương pháp này."
"Được, em sẽ nói với Trương Vân."
Chỉ cần là Dương Gia Cửu chống đỡ, cô sẽ không từ chối.
Nhưng cô rất hi vọng mình có thể mau chóng đứng ở vị trí cao hơn, có thể giúp anh chia sẻ, không cho anh khổ cực như vậy.
"Thế nhưng, bọn họ hi vọng em ngày mai về nước, chuẩn bị công khai ký kết với Oatlets." Dương Gia Cửu nhẹ nhàng xoa xoa vai cô, "Đi về trước chờ anh, được không?"
Anh tươi cười, trì hoãn giọng điệu, khuyên bảo.
Tống Như không hề trả lời, mà là đưa tay đem Dương Gia Cửu ôm chặt hơn.
"Nghe lời, lần này ký kết này đối với em mà nói rất quan trọng."
Bọn họ nỗ lực lâu như vậy cũng chính là vì Tống Như có thể trở thành là nghệ nhân của Oatlets.
Tống Như không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng cô đều là vờn quanh một tia mù mịt cùng thất lạc, cô vẫn chưa thể ở mọi thời khắc làm bạn bên người Dương Gia Cửu, cô vẫn không có năng lực cùng tư cách!
Hai người ở trong màn đêm chăm chú ôm nhau, tình đến nồng nhiệt, nhiệt tình giữ lấy đối phương...
"Tống Như, nên xuất phát." Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Gia Cửu nhẹ giọng đánh thức Tống Như, "Xe đang đợi."
Tống Như ôm cổ anh, thâm tình hôn, sau đó mới lưu luyến buông tay ra, mềm mại nói, "Đáp ứng em, anh phải nhanh lên một chút trở về, nếu không em sẽ rất nhớ anh."
Còn chưa tách ra, tâm cô đã nếm trải nỗi khổ tương tư.
Dương Gia Cửu sủng nịch hứa hẹn, "Anh bảo đảm, nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở lại bên cạnh em."
Dương Gia Cửu cũng không nỡ để Tống Như đi, tự mình đưa cô đến sân bay, hai người mới phất tay tạm biệt.
Chỉ là tất cả những thứ này, bị một chiếc máy ảnh cách đó không xa, chụp rõ rõ ràng ràng.
Tiến vào sân bay, Tống Như phi thường biết điều, mang theo mũ, vẫn cúi đầu, đi đứng phi thường nhàn nhã bình thường.
Nhưng khi cô đang ở bên trong, một người phóng viên đi về phía cô
"Tống Như tiểu thư, xin chào."
Đối phương là nam nhân trẻ tuổi, ăn mặc thời thượng, vẻ mặt tươi cười, chỉ là anh nhìn Tống Như ánh mắt rất không quen.
Tống Như lễ phép gật đầu một cái.
"Đây là danh thiếp của tôi, tôi là ký giả tòa soạn Lôi Hành!"
"Tôi vừa nhìn thấy có một người đàn ông đưa cô đến sân bay, là bạn trai của cô phải không?"
Ngữ khí của anh ta rất chậm, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Tống Như.
Giọng điệu tò mò như vậy làm Tống Như rất không thoải mái.
Cô đè lại giật mình trong lòng, không biết đối phương đã chụp được cái gì, duy trì bình tĩnh, "Anh nhìn lầm rồi."
Đối phương thấy Tống Như không chút kinh hoảng, không thể làm gì khác hơn là cười cợt đi ra.
Tống Như hờ hững bình tĩnh làm cho người ta không có cách nào tiếp cận, cô cẩn thận ngẫm lại, kết luận người phóng viên kia trong tay không chụp được cái gì cả, nếu như anh ta chụp được thì đã không đến hỏi.
Chỉ là ánh mắt của anh ta nhìn Tống Như rất không thoải mái, cô có linh cảm, người phóng viên này không có ý tốt.
Giống như Tống Như suy nghĩ, người phóng viên kia ở trong lòng tính toán làm sao có thể chụp được càng nhiều bức ảnh càng tốt, anh ta cảm thấy nam nhân thần bí kia nhất định là tình nhân của Tống Như, Tống Như xem ra không dẫn theo quản lí, cô có thể làm việc trở lại, làm sao có khả năng không ai chống lưng!