Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 344: Cô đừng hối hận



Tống Như không có biểu cảm gì, nếu có chỉ là sự lãnh đạm.

Ánh mắt cô lạnh băng, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào cô, khí thế trên người cô không có nguy hiểm như Dương Gia Cửu, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

Cô không hề nói đùa.

Nếu như Tống Nhu không nghe lời cảnh cáo của cô, cô chắc chắn sẽ khiến cho Tống Nhu phải hối hận cả đời.

Tống Như không để ý đến Tống Nhu nữa, quay người hướng về phía Tống lão gia: “Những tin tức đó lập tức sẽ biến mất, xin ông yên tâm, hôm nay, làm phiền rồi.”

Nói xong, Tống Như liền quay người đi ra ngoài.

Nhưng.....

“Cháu rút khỏi vai diễn Nghệ Quyên, chuyện trước đây, ta sẽ không truy cứu nữa!”

“Ông, ông biết cháu sẽ không làm như vậy mà, hôm qua cháu đã nói rất rõ rồi.” Tống Như không quay người lại, giọng điệu thấp xuống vài phần.

“Được...Nếu hôm nay cháu rời khỏi, ta vĩnh viễn không bao giờ cho cháu cơ hội lần nữa, cháu sẽ giống như Tống Nhu, không còn là cháu của ta nữa!” Ông cụ Tống đập cây trượng xuống. “Tống Nhu sai, nhưng cũng không có nghĩa là ông đúng! Nếu như khi đó ông không lộ diện thì sẽ có cục diện như ngày hôm nay sao?

“Có thể ông hiểu nhầm rồi, cháu chưa bao giờ nghĩ muốn làm Nhà họ Tống mất mặt.”

“Không nghĩ đến? Bây giờ cháu tham gia những cuộc thi này, đóng quảng cáo khiến cho Nhà họ Tống mất mặt.” Ông cụ Tống không thể chấp nhận nổi cái nghề diễn viên này.

“Nếu như ông tiếp tục hiểu lầm vậy cháu cũng không còn cách nào.”

Ngọn lửa trong lòng ông cụ Tống lại bị Tống Như khơi dậy: “Cháu có thể không quan tâm đến lời ta nói, nhưng chẳng nhẽ đến bố mẹ ruột của mình cô cũng không cần nữa sao?”

“Tiểu Như, quay lại đi, chúng ta nói gì đi nữa cũng là một gia đình, đều là người một nhà, có gì không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được sao?” Ba Tống đứng dậy khuyên.

Tống Như lắc lắc đầu.

Có những chuyện đã xảy ra thì vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu, hơn nữa, cô cũng không muốn quay lại nhà họ Tống. Đúng lúc Tống Như chuẩn bị rời đi, mẹ Tống mở miệng.

“Là tôi có lỗi với nó, nó hận tôi, thà rằng không có người mẹ như thế này....”

“Nếu tôi không còn trên thế giới này nữa, có lẽ con bé sẽ không như thế này.”Mẹ Tống khóc.

Ba Tống vội vàng đỡ bà: “Tiểu Như không nghĩ như vậy đâu, em đừng nói như vậy.”

Ông cụ Tống nhìn một cảnh trước mắt, nhíu mày nói: “Tống Như hôm nay không được phép đi đâu cả, ta sẽ phái người đi dọn dẹp những tin đồn này, về phần Tống Nhu...không được có lần sau, bằng không, ta thật sự sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà.”

Tống Như cúi thấp đầu, thanh âm trầm thấp: “Xin lỗi, ông nội, cháu sẽ không từ bỏ nghề diễn viên.”

“Sau này không cho phép cháu rời khỏi nhà này nửa bước!” Ông cụ Tống ra lệnh, bảo quản gia ngăn Tống Như lại: “Bây giờ cháu quay đầu thì vẫn còn kịp, làm thiên kim tiểu thư của Nhà họ Tống lẽ nào không hơn làm diễn viên sao?”

Tống Như không phản kháng, mà chỉ bình tĩnh quay người lại, nói với ông: “Ông nội, ông thật sự muốn dùng cách này để giữ cháu lại sao?”

Ông cụ Tống đập cây quải trượng trầm xuống, từ lúc Tống Như bước vào cho đến bây giờ, ông đã ý thức được sâu sắc rằng đứa cháu trước mặt này không còn là đứa cháu ngày xưa bị mọi người bắt nạt nữa, ý chí của cô càng thêm phần kiên định, một Tống Như như vậy, ông có thể giữ nổi cô sao?

Tống Nhu quỳ xuống dưới đất, đau khổ nhắm mắt lại, nghe Ông cụ Tống nói muốn đổi chủ ý giữ Tống Như lại, trong lòng cô cảm thấy đau đớn như bị ai cắt đi một phần ruột gan của mình.

“Ông, ông nhất định muốn chị ta trở về sao?”

Tống Nhu đứng dậy, ánh mắt quét qua con dao nhỏ trên bàn, từng bước từng bước lại gần, nhanh chóng vớ lấy con dao, đặt lên cổ: “Nếu cháu muốn ông chọn một trong hai bọn cháu thì sao?”

“Nếu ông muốn Tống Như về, vậy cháu chỉ còn có một con đường lựa chọn duy nhất.”

“Cháu!” Ông cụ Tống run lên: “Mau bỏ dao xuống!”

Tống Nhu cắn môi, mắt tràn đầy hận ý: “Ông, cháu không nói đùa, cái nhà này, có cô ta thì không có cháu.”

“Cháu đang làm cái gì vậy!” Ông cụ Tống vội vàng đi đến, giữa chặt lấy tay Tống Nhu: “Mau buông ra!”

Tống Nhu thấy ông vẫn lo lắng cho mình như vậy, nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống, lao vào vòng tay của ông: “Mấy người bọn cháu ở nhà hiếu thuận với ông không tốt sao? Tại sao nhất định cần cô ta quay về cơ chứ? Bao nhiêu năm như vậy, cô ta căn bản không coi chúng ta là người nhà, cái nhà này đối với cô ta mà nói căn bản là không có chút ý nghĩa gì!”

“Có chuyện gì đều có thể từ từ nói, cháu đừng làm chuyện dại dột.” Ông cụ Tống suýt chút nữa bị dọa chết rồi.

“Ông, ông đồng ý với cháu, đừng bảo Tống Như quay bề, nếu không cháu thực sự không sống nổi.”

Tống Nhu dùng cách này để uy hiếp ông cụ, dưới tình thế cấp bách, Ông cụ Tống chỉ có thể gật đầu: “Được, ta đồng ý với cháu.”

Trong nháy mắt, trên mặt Tống Nhu lập tức hiện lên nụ cười, còn lòng Tống Nhu lại lần như chìm vào đáy biển lạnh lẽo.

“Tiểu Như, ba sai người đưa con về trước, đợi hôm khác ba đến đón con.” Ba Tống dường như khẩn cầu với cô.

Chỉ là....

Tống Như đẩy tay ông ra: “Không cần đâu, các người dành thời gian trông coi cô ta cho thật kĩ vào, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi và nhà họ Tống các người không còn quan hệ gì, nếu sau này cô ta còn động vào tôi thì đừng trách tôi vô tình.”

“Ông chủ, Tồng Giám đốc của Đại Thiên Đại ThiênThiên đến rồi.” Ngay sau khi Tống Như nói xong, quản gia vội vào chạy vào báo.

“Bảo cậu ta đi!” Ông cụ Tống sau khi nghe câu này rất tức giận.

“Để anh ấyvào.” Tống Như nói.

Quản gia không biết phải làm như thế nào.

“Đây là chuyện của nhà họ Tống chúng ta, có quan hệ gì với cậu ta chứ?”

“Được thôi nếu không để cho anh ấy vào, vậy cháu cũng sẽ không ngại ngần dùng dao lưu lại chút vết tích trên cổ.” Tống Như lạnh lùng nói.

Ông cụ Tống không còn cách nào, đành phải gật đầu, bảo quản gia để anh ta vào.

Chỉ là Dương Gia Cửu không phải chỉ đến một mình, mà đem theo mười vệ sĩ mặc tây phục màu đen, không khí trong nhà họ Tống trở nên càng nặng nề.

“Dương Tổng, cậu như vậy là có ý gì?” Ông cụ Tống không khách sáo hỏi, đối với người đàn ông muốn cướp đi cháu gái mình, ông cụ Tống thật sự không ưa nổi.

Dương Gia Cửu không trả lời, anh đi đến bên cạnh Tống Như: “Vẫn ổn chứ? Anh đến muộn rồi.”

Tống Như cúi đầu, rơi nước mắt: “Chồng...đưa em đi.”

“Được, anh sẽ xử lí tốt.” Dương Gia Cửu ôm cô vào trong lòng, ánh mắt đầy phẫn nộ.

“Xử lí? Hừ, nơi này không phải địa bàn của cậu, nNhà họ Tống chúng tôi không hoan nghênh cậu, mời cậu buông cháu gái tôi ra, lập tức đi ra ngoài!” Ông cụ Tống nói.

Dương Gia Cửu nhếch môi, trực tiếp nói: “Tôi đến đón người của nhà họ Dương chúng tôi, có vấn đề gì sao?”

“Nó là cháu gái ta, lúc nào thì biến thành người của nhà họ Dương các người rồi!”

Dương Gia Cửu không nói thêm nửa lời, trực tiếp láy ra giấy đăng kí kết hôn: “Tôi là chồng của Tiểu Như, vậy cô ấy có phải là người của Dương gia chúng tôi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.