Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 349: Ông tống ngã bệnh



Tống Như sau khi nói xong những lời này, viền mắt đã đỏ hồng rồi.

Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười đầy xúc động.

Có rất nhiều phóng viên bởi vì lời nói này của cô mà cảm khái không thôi, cho dù là làm nghề gì cũng đều hy vọng một nửa kia của mình vô điều kiện mà ủng hộ mình, nhất là đối với một nữ minh tinh, nghề nghiệp luôn bị mọi người chú ý.

“Tống Như, chúc hai người hạnh phúc!”

“Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!”

“Nhất định phải hạnh phúc nha!”

“Tống Như, kiên trì đến cùng, để cho những người đã nói xấu cô mà mất mặt chết đi!”

Tống Như thu nhận những lời chúc phúc của mọi người, cười nắm chặt tay Dương Gia Cửu.

“Các vị, hy vọng các vị có thể nhanh chóng đưa tin ở buổi họp báo hôm nay, cũng hy vọng trong tương lai có thể đủ sức đi cùng với Đại Thiên, làm cho vận khí trong giới giải trí càng ngày càng rực rỡ huy hoàng hơn!”

Rick kịp thời nói: “Sau khi buổi họp báo kết thúc, ở phòng hội nghị tầng 8 của khách sạn, có tiệc rượu hoan nghênh các vị đến tham dự.”

Qủa nhiên là thủ pháp của Đại Thiên!

Ở khách sạn xa hoa như vậy, mời phóng viên của toàn thành phố đến dùng cơm…

Các phóng viên vừa nghe, ào ào phấn khích lên.

Lúc này, đã có tin tức và video của buổi họp báp được truyền ở trên mạng rồi, đương nhiên, những thứ này đã là chuyện mà Dương Gia Cửu dự đoán trước.

“Wa, cuối cùng tôi cũng đợi được rồi!”

“Bọn họ cuối cùng cũng tuyên bố rồi? Vẻ mặt của đại boss Dương thật quá tàn khốc! Thật là thâm tình…”

“Vóc dáng của Tống Như thật quá đẹp! Làm một người phụ nữ, tôi thật sự quá xấu hổ cho mình.”

“Cuối cùng cũng tuyên bố kết hôn rồi, đoán chừng là những người kia của nhà họ Tống bị chọc giận tức chết rồi! Bọn họ vẫn cho rằng có thể uy hiếp được Tống Như, việc này xảy ra, bọn họ cũng quá mất mặt rồi!”

“Cho dù Tống Như rốt cuộc có quan hệ huyết thống với bọn họ hay không thì lúc mà bọn họ tuyên bố những lời như vậy ra cũng rất là quá đáng rồi.”

“Đúng thế, Tống Như nhà chúng ta đều không cần vị trí tiểu thư của nhà họ Tống, Tống Như trực tiếp làm vợ của Tổng Giám đốc Dương là được rồi!”



Nhà họ Tống lúc này hoàn toàn yên tĩnh.

Dương Gia Cửu mượn ưu thế của truyền thông trong giới giải trí, rất nhanh đã thay đổi được cục diện.

Trợ lí của ông Tống luôn nhận điện thoại ở trên tầng cao nhất của công ty, còn có rất nhiều phóng viên của truyền thông đã đến nghe ngóng tin tức của nhà họ Tống bọn họ, quan trọng nhất là Dương Gia Cửu đã phái một luật sư đến đàm phán với nhà họ Tống.

“Lão gia, luật sư của Đại Thiên đã đến rồi, nên làm gì đây…” Trợ lí trưng cầu ý kiến của ông Tống.

“Có thể làm gì nữa? Để anh ta vào đi.” Ông Tống đã không thể làm gì được nữa rồi.

Sự tình đã đến bước này, đều là báo ứng!

“Nếu như ta lúc đầu không dung túng chị em nhà bọn nó thì hiện tại cũng sẽ không biến thành như thế này.”

“Ta rõ ràng biết Tống Nhu sẽ không dễ dàng bỏ qua, cũng biết rõ tính cách của Tống Như, ngược lại rất muốn kiên trì để nó quay về nhà họ Tống, là ta không quan tâm đến lập trường của nó, làm tổn thương nó.”

“Ta là một người thương nhân tốt, nhưng ta không phải là một người trưởng bối tốt, ít nhất đối với Tống Như mà nói, không phải.”

“Lão gia…”

Trợ lý lúc này cũng không còn biện pháp, gần như cả cục diện đều nằm trong tay của Dương Gia Cửu, nếu như nhà họ Tống không tuyên bố như vậy thì có lẽ sẽ chừa được đường sống cho gia tộc mình, nhưng hiện tại, bọn họ giống như bị người ta chỉa súng vào huyệt Thái Dương, tiến hay lùi cũng đều không còn đường sống.

Cháu của nhà họ Tống tuy nhiều, nhưng ngược lại không có một ai có thể làm cho ông Tống toàn tâm toàn ý tin tưởng, ngoài Tống Như…

Hiện tại ông hoàn toàn làm tổn thương Tống Như rồi.

Sau này nhà họ Tống phải làm như thế nào?

Ông chống giữ nhà họ Tống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thật sự phải hủy hoại ở đây hay sao?

Ông Tống đau khổ lắc đầu, chống quải trượng đứng lên: “Luật sư ở đâu, ta muốn tự mình đến gặp anh ta.”

Ông muốn biết, Dương Gia Cửu để cho người của cậu ta đến nói những gì.

Luật sư ngồi trên ghê sô pha, nhìn thấy ông Tống đi đến, lập tức đứng lên: “Ông Tống, xin chào.”

“Có việc gì, nói thẳng đi!” Ông Tống nắm chặt quải trượng, thông qua một lần nói chuyện với Dương Gia Cửu, lại mọt lần gặp mặt, tuy không hiểu rõ nhưng ông rất rõ ràng, Dương Gia Cửu là một người trẻ tuổi rất quyết đoán.

Hơn nữa, cậu ta đã độc tài lại thông minh.

“Ông Tống, ông có thể nói như vậy, sự tình đã sớm được giải quyết tốt rồi, thứ Tổng Giám đốc Dương muốn thật sự rất đơn giản, chỉ hai từ, xin lỗi.” Luật sư cười nói: “Cho nên tài liệu gì tôi cũng không cầm, bởi vì đối với Tổng Giám đốc Dương mà nói, anh ấy không cần bất kì sự bù đắp nào, nhà họ Dương cái gì cũng đều có, anh ấy không thiếu.”

“Ông cũng là người rất thẳng thắn, lần này Tổng Giám đốc để tôi đến chính là vì để cho nhà họ Tống biết, sự tình vốn dĩ có thể không cần phải náo loạn đến bế tắc như vậy, việc này đều là do nhà họ Tống rất quá đáng, làm cho vợ của Giám đốc Dương rất thương tâm, từ việc bảo vệ và cam kết với vợ của mình mà Giám đốc Dương nhất định muốn nhà họ Tống cho một ý kiến.”

“Các người muốn để ai xin lỗi? Xin lỗi như thế nào?”

“Việc này Tổng Giám đốc Dương không nói rõ, tôi nghĩ là do nhà họ Dương đề ra, sẽ càng có thành ý hơn.”

Ông Tống dựa vào ghế sô pha, rất lâu mới mở miệng nói: “Cậu trở về đi, nói với Dương Gia Cửu, ta hiểu ý của cậu ta.”

Luật sư đứng lên: “Vậy được, chúng tôi không làm phiền nữa.”

Đợi đến khi luật sư đã rời đi, ông Tống từ từ nắm chặt quải trượng đứng lên, giọng nói lộ ra vài phần khổ sở: “Ta sẽ ra mặt để xin lỗi tiểu Như.”

“Ngài…”

“Tất cả đều là do ta cố chấp mà thành, chẳng lẽ không nên do ta đi xin lỗi hay sao?” Ông Tống dùng lực nện quải trượng: “Ta xem trọng nó như vậy, muốn đem tất cả của nhà họ Tống giao cho nó, là ta sai rồi sao?”

“Ngài đừng tức giận, tôi nghĩ là do tiểu thư Tống Như quá đau lòng nên mới…”

“Ta biết! Ta làm sao không biết được, nhưng ta có thể làm gì đây?” Ông Tống giận dữ thở ra, bỗng nhiên thở gấp, ngã xuống ghế sô pha hôn mê bất tỉnh.

May mắn có trợ lí ở bên cạnh ông, trước tiên đỡ lấy ông, đưa ông đến bệnh viện.

Sau khi mấy người Tống Nhu nhận được tin tức, lập tức chạy đến bệnh viện.

“Ông nội tôi thế nào rồi?”

“Bệnh nhân hiện tại cần phải cấp cứu, mời mọi người chờ bên ngoài.” Y tá cản bọn họ lại, đóng cửa phòng cấp cứu.

“Xảy ra chuyện gì? Làm thế nào đột nhiên bị như vậy?”

Trợ lí không biết nên nói thế nào, lúc này đã có người nói: “Còn không phải là do Tống Như! Cô ta mới trở về nhà họ Tống đã lộ bộ mặt rồi, làm cho ông nội tức giận.”

Trợ lí nhìn thấy bọn họ tranh cãi không ngừng, cũng không đem chuyện của luật sư Đại Thiên nói ra.

Mọi người đều đem chuyện ông Tống ngã bệnh đổ tội trên người Tống Như.

“Cô chủ, thật ra lão gia tức giận như vậy cũng là do cô.” Trợ lí nhịn không được mở miệng nói: “Nếu như cô không đi làm phiền cô ba, thì sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy.”

“Anh câm miệng cho tôi, anh thì hiểu cái gì!” Tống Nhu tức giận, chỉ vào trợ lí lớn tiếng mắng.

Ba Tống vội cản cô ta lại: “Con hét cái gì! Đây là ở bệnh viện, nói ít lại đi.”

“Nếu không phải bởi vì mẹ con cô ta, nhà họ Tống cũng sẽ không biến thành như vậy phải không? Vì sao mọi người không trách bọn họ lại đi trách con!”

Mẹ Tống đứng bên cạnh, nắm chặt quả đấm, hừ lạnh nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.