Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 352: Tiểu như con sống có tốt không



Ba Tống nghe được tiếng động chạy tới, trực tiếp đẩy hai người ra: “Hai người lại ầm ĩ cái gì? Trong nhà đã đủ loạn rồi.”

“Bà ta luôn lấy chuyện mẹ con ra nói! Đê tiện giống như con gái bà ta, còn bôi nhọ mẹ tôi là tiểu tam, sao bà lại không biết xấu hổ như vậy.” Tống Nhu chỉ vào mẹ Tống la hét.

“Con…” Vẻ mặt ba Tống mất tự nhiên, ông dùng sức túm chặt mẹ Tống, nhỏ giọng nói: “Lại làm sao vậy? Có tâm sự gì thì nói cùng tôi, đừng ở trước mặt đứa nhỏ nói này kia.”

“Ông buông tôi ra!” Mẹ Tống lạnh mặt đẩy ba Tống ra: “Là mắt tôi bị mù, sống trong sự dối trá của ông nhiều năm như vậy, khiến con gái tôi chịu nhiều uỷ khuất như vậy.”

“Lúc trước ông đã đồng ý với tôi chuyện gì? Hiện tại mẹ con chúng tôi lại sống thế nào! Ông không làm tôi thất vọng sao?”

“Tôi nói cho ông biết, tôi chịu đủ rồi, tôi sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn, tôi sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ huỷ hoại con gái của tôi cả đời! Ông đừng trách tôi, muốn trách, thì trách bản thân ông nói không giữ lời.”

Nói xong, mẹ Tống trực tiếp chạy ra nhà họ Tống.

Bà muốn tìm Dương Gia Cửu gặp mặt, có vài lời, bà nhất định phải chính miệng hỏi một chút.

Mẹ Tống ở dưới lầu Đại Thiên đợi thật lâu, rốt cuộc chờ được Dương Gia Cửu và Tống Như cùng nhau ra tới.

Vốn dĩ bọn họ muốn cùng nhau về nhà ăn cơm, nhưng Dương Gia Cửu tạm thời có hội nghị phải tổ chức, cho nên trước đưa Tống Như xuống lầu, nhưng anh vừa ra cửa lớn công ty, liền thấy mẹ Tống ở một bên chờ đã lâu.

Anh nhẹ giọng nói với Tống Như: “Bà ấy tới tìm em.”

Tống Như nghe tiếng, quay đầu đi, thấy được mẹ Tống ở một bên, cô vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây…Cô thở dài:“Anh trở về trước đi, em qua đó nhìn xem.”

Dương Gia Cửu gật gật đầu, đi qua Tống Như.

Anh tôn trọng sự riêng tư của cô, chỉ là sau khi nhìn thấy hai người ngồi xe rời khỏi, gọi điện thoại cho Rick: “Cậu tới thay thế tôi mở cuộc họp, tôi tạm thời có việc.”

Nói xong, anh lái xe đi theo phía sau xe hai người, để Tống Như đi một mình, anh thật sự không yên tâm.

Mẹ Tống có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy Tống Như, ngược lại không biết làm thế nào mở miệng, bà quẫn bách ngồi ở bên cạnh Tống Như, nhìn thấy dáng vẻ lái xe của cô, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc.

Nhiều năm như vậy, hình như bà chưa dạy Tống Như bất cứ chuyện gì, điều bà cho Tống Như mang đi cũng chỉ có đau xót vô tận.

"Xuống xe đi, đi vào nói chuyện.” Tống Như dừng xe lại, đi đến một tiệm cà phê bên đường.

Mẹ Tống cầm túi, đi theo xuống xe, đi qua.

“Tiểu Như, các con sống có tốt không? Cậu ta có thương con không?” Mẹ Tống co quắp bất an nhìn mặt Tống Như: “Hình như, con lại gầy.”

“Chúng tôi rất tốt, không cần bà nhọc lòng, tôi đã gả cho anh ấy, là người nhà họ Dương, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Tống các người.” Giọng điệu Tống Như rất bình tĩnh: “Sau này bà có thể sống cuộc sống an ổn của mình, bà Tống.”

“Mẹ…Tiểu Như, hiện tại ông nội con bệnh rất nghiêm trọng, thậm chí để Tống Nhu tiếp nhận chuyện công ty, hiện tại cô ta có quyền lực, càng thêm không có khả năng bỏ qua cho con.” Mẹ Tống nói đến chỗ tình thế cấp bách, khẩn trương bắt được tay Tống Như:“Mẹ lo lắng cho con, con vì mẹ chịu những lời đồn đãi kia, nhà họ Dương có để ý chuyện này hay không?”

“Những cái đó không phải lời đồn, là sự thật."

"Không phải!" Cảm xúc của mẹ Tống rất kích động: “Tiểu Như, con đừng hận mẹ nữa, mẹ cũng có nỗi khổ riêng…”

“Tôi không muốn nghe, chuyện đã xảy ra vĩnh viễn không có cách nào thay đổi, bà nói xong chưa? Tôi phải đi rồi.”

“Đúng vậy…Không thể nào thay đổi, nhưng nếu mẹ có thể thay đổi thì sao? Con nguyện ý tha thứ cho mẹ không?” Mẹ Tống trở nên rất thương cảm, đáy mắt bà giống như lập loè nước mắt.

Tống Như nhìn mặt bà, đột nhiên không biết nói cái gì mới tốt:“Không có gì tha thứ hay không tha thứ.”

“Tiểu Như, con đừng hận mẹ, mẹ rất muốn sống cùng con, giống mẹ con bình thường!” Trong lúc nói chuyện, mẹ Tống không nhịn được khóc lên.

“Không có khả năng.” Tống Như nhìn bà, trong mắt không có một tia thương cảm mẹ Tống: “Tôi đã là người của công chúng, có rất nhiều phim phải quay, không thể sống cuộc sống như người thường.”

“Được, con bận việc, mẹ ủng hộ giấc mơ của con, ủng hộ công việc của con!”

Tống Như cũng không biết thâm ý trong lời này của mẹ Tống, không có nghĩ nhiều, đứng lên, sở dĩ cô có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, chỉ là không muốn Dương Gia Cửu lo lắng cho cô.

Sau đó mẹ Tống còn nói gì đó, cô đã nhớ không rõ.

“Mẹ gọi xe trở về là được.” Mẹ Tống tính tiền, một mình ở trong bóng đêm lên một chiếc xe taxi, từ kính chiếu hậu, thấy được Dương Gia Cửu vẫn luôn ở bên ngoài tiệm cà phê chờ Tống Như.

“Tiểu Như, con có thể tìm được một người đàn ông yêu con thật lòng, mẹ vui vẻ thay con, để mẹ vì con làm một chuyện, để cuộc đời của con trở nên sạch sẽ.”

Tống Như theo sau rời khỏi quán cà phê, nhìn thấy Dương Gia Cửu đang đợi cô, vội vàng đi qua.

“Không phải có cuộc họp sao?”

Dương Gia Cửu chỉ cười cười:“Về nhà sao?”

Tống Như gật đầu: “Về nhà.”

Người đàn ông này luôn xuất hiện vào thời điểm cô cần nhất, mặc kệ mưa gió lớn thế nào, anh vĩnh viễn đều là chỗ dựa đáng giá nhất của cô.

“Nói chuyện có ổn không?” Dương Gia Cửu có chút để ý vẻ mặt mẹ Tống lúc rời đi: “Có lẽ, mẹ em cũng rất nhớ em…”



Một ngày trước khi Tống Nhu công khai thay mặt nhà họ Tống xin lỗi Tống Như.

Tống Nhu gọi điện thoại cho trợ lý: “Truyền chứng cứ người phụ nữ kia là tiểu tam ra, làm lớn chuyện này, tốt nhất khiến người nhà họ Dương đều biết mẹ con đê tiện kia…”

Cô ta nói đến một nửa, tuyến điện thoại trong nhà đã bị Tống Kiệt rút.

Tống Nhu nhíu mày:“Cậu làm gì?”

“Tôi chỉ đang làm chuyện mà tôi cho rằng là đúng, chị cả, tôi vẫn luôn không nghĩ tới, có một ngày chị sẽ trở nên hư như vậy, không, không phải ác độc!” Tống Kiệt tức giận cười:“Chị muốn hại ai không liên quan đến tôi, nhưng đừng để tôi nghe được, bằng không, tôi nhất định sẽ ngăn cản chị, bởi vì hiện tại chị đại biểu cho người nhà họ Tống chúng ta.”

“Tống Kiệt, cậu đừng hiểu lầm, tôi hiện tại đều là vì nhà chúng ta.”

“Phải không?” Tống Kiệt không bận tâm lắc lắc đầu:“Chị muốn làm gì, chỉ có trong lòng chị hiểu rõ, nếu hiện tại chị là người nhà họ Tống, hẳn là sẽ không ngăn cản tôi tiến vào giới nghệ sĩ đi?”

“Cậu nói cái gì? Không phải cậu thật sự muốn ra mắt đấy chứ? Đừng náo loạn, cậu là cậu bốn nhà họ Tống!”

“Tôi biết tôi là ai, không cần chị nhắc nhở, tôi chỉ là muốn làm chuyện mình thích mà thôi, dù sao, nhà họ Tống cũng không tới lượt tôi kế thừa.” Tống Kiệt xoay người đi ra phòng khách.

Tống Như không có biện pháp với cậu, chỉ có thể ngồi ở trên sô pha giận dỗi, đúng lúc mẹ Tống đi ra phòng, trực tiếp bị Tống Như kêu lại:“Tôi đã truyền chứng cứ bà là tiểu tam ra ngoài, rất nhanh người toàn thế giới đều sẽ biết mẹ con các người đến tột cùng là loại mặt hàng gì, nếu hiện tại bà muốn rời khỏi nhà họ Tống, vẫn còn kịp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.