Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 358: Dương gia cửu đã đến



"Bởi vì mưa to, mọi người trong đoàn làm phim đều đang nghỉ ngơi." Tống Như nghe được phía bên kia Dương Gia Cửu rất yên tĩnh, không khỏi có chút bận tâm: "Các anh lái xe đến đâu rồi? Trời cũng đang mưa sao?"

Tống Như nhớ kỹ, đoạn đường lên núi quay phim đều là đường đèo, dưới thời tiết này lại càng nguy hiểm.

"Đi được nửa đường rồi, nhưng mà phía trước đường bị phong lại, bọn anh chuẩn bị đến khách sạn gần đó, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tính tiếp."

Chỉ là như vậy, thời gian anh gặp Tống Như sẽ rút ngắn một đêm.

Tống Như nghe xong, càng lo lắng hơn: "Nếu không các anh trực tiếp quay về đi, lần sau có cơ hội lại tới."

"Đã đáp ứng với em, anh sẽ cố gắng làm được, anh sẽ chú ý an toàn, em cứ yên tâm quay phim." Dương Gia Cửu an ủi.

Tống Như nghe những lời này, trong lòng lại có chút tự trách, nếu như không phải cô nói nhớ anh, anh cũng sẽ không bỏ lại việc ở công ty, đặc biệt chạy tới đây gặp cô, bây giờ còn bị mắc kẹt trên đường giữa trời mưa to như vậy…

Anh hiện tại nhất định rất mệt…

"Vậy anh nhất định phải chú ý an toàn, tìm được khách sạn nghỉ ngơi lập tức nói với em một tiếng."

"Được."

Trần Viễn một bên lái xe, một bên lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Dương Gia Cửu và Tống Như. Vì sao anh luôn cảm thấy, anh mới mang chị Hy trở lại nhà mấy ngày, trình độ cưng chiều vợ của Tổng Giám đốc nhà họ lại tăng lên một mức độ mới vậy.

Quan trọng nhất là, anh có thể đối xử lạnh lùng như vậy với tất cả mọi người, nhưng lại đem toàn bộ ôn nhu cho Tống Như.

"Liên hệ với người trong đoàn làm phim chưa?"

"Đã gọi điện thoại hỏi qua rồi, đạo diễn nói mọi thứ đều thuận lợi, mưa to không có có ảnh hưởng đến nhà trọ trên núi."

Nhà trọ trên núi?

Vùng núi vắng vẻ như vậy, điều kiện nhà trọ trên núi làm sao mà tốt được, bảo bối mà anh yêu thương lại đang ở đó…



"Chị Như, em thấy trời mưa ngày càng lớn, đoạn đường đèo kia chỉ sợ không dễ đi, BOSS vẫn tới chứ?" Bùi Hiển Hiển càng nói thanh âm càng nhỏ, cô ấy nhìn thấy Tống Như hoàn toàn mất hết tinh thần ban nãy, toàn bộ người lộ ra dáng vẻ sa sút: "Chị Như, BOSS lần sau vẫn sẽ đến, mưa nhất định sẽ ngừng, chị đừng lo lắng."

Tống Như nhàn nhạt thở dài: "Có lẽ kết hôn rồi thì chính là mỗi giây mỗi phút đều không ngừng lo lắng cho đối phương. Cho dù anh ấy đang ở đâu, trong lòng cũng sẽ lo lắng, cho dù trong mắt người khác anh ấy mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể khống chế chính mình lo lắng cho anh."

Bùi Hiển Hiển giống như hiểu, nhẹ gật đầu: "Có lẽ là do mối quan hệ ân ái của hai người."

Rất nhanh, Dương Gia Cửu gửi tin nhắn tới, nói là đã tìm được khách sạn nghỉ ngơi.

Tống Như lúc này mới chịu để điện thoại di động xuống nghỉ ngơi, nếu không một đêm nay sẽ không có cách nào chợp mắt được.

Sáng sớm ngày hôm sau, mưa đã tạnh, nghe người trong đoàn làm phim nói, đường lên núi cũng đã thông, Tống Như lại nhìn thấy tin nhắn Dương Gia Cửu gửi tới, nói là họ đã xuất phát, lúc này gương mặt cô mới hồi phục lại trạng thái vui vẻ.

Có điều cô vẫn cảm thấy, sau này khi chọn kịch bản, sẽ cố gắng chọn phim điện ảnh và truyền hình lấy bối cảnh trong thành phố, như vậy vợ chồng họ mới có nhiều thời gian hơn gặp nhau, cô cũng sẽ không cần lo lắng cho anh như vậy nữa.

Trời mưa vừa tạnh, đoàn làm phim bắt đầu quay phim trở lại.

Tống Như chủ động đi tìm đạo diễn, hy vọng có thể đổi thời gian quay phim thành buổi chiều.

"Làm sao vậy? Có phải bị ốm hay không?"

Bùi Hiển Hiển ở bên cạnh giải thích nói: "Là Tổng Giám đốc Dương sắp đến."

Đạo diễn hiểu ý: "Được, cái kia sai người chỉnh lại trình tự quay phim một chút là được rồi."

"Cảm ơn đạo diễn!"

Đạo diễn cũng không có trách móc nặng nề, bởi vì nỗ lực của Tống Như, tiến độ đoàn làm phim tốt hơn nhiều so với dự đoán, hơn nữa yêu cầu này của cô cũng không quá đáng.

"Chị Như, đến rồi!"

Bùi Hiển Hiển kéo quần áo của Tống Như.

Tống Như quay người, nhìn thấy Dương Gia Cửu đứng ở nơi không xa, hình bóng mà cô ngày đêm nhớ nhung, không thể quen thuộc hơn… Nhưng cho dù gặp mặt bao nhiêu lần, cho dù mối quan hệ giữa hai người có gần hơn bao nhiêu, mỗi lần cô nhìn thấy Dương Gia Cửu, trái tim vẫn là đập liên hồi, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

"Tổng Giám đốc của Đại Thiên?"

"Tổng Giám đốc Dương!"

"Sao có thể đẹp trai như vậy chứ! Chính là người đàn ông đẹp trai nhưng lại có chủ mất rồi!"

"Có điều, hai người bọn họ thật sự xứng đôi có đúng không? Thật sự quá cưng chiều vợ rồi, xa như vậy tới tận đây, hơn nữa ngày hôm qua mưa còn lớn như thế…"

Người xung quanh dần dần bắt đầu nghị luận, Tống Như không hề nghĩ ngợi, trực tiếp dắt Dương Gia Cửu đi vào lều vải tạm thời, không muốn để anh bị người khác nhòm ngó như vậy.

"Có phải gầy đi hay không?" Anh ôm Tống Như, nhẹ giọng hỏi.

Tống Như gối đầu vào lồng ngực anh, dùng lực quay lại ôm anh.

Dương Gia Cửu phát hiện trạng thái hôm nay của Tống Như không giống bình thường: "Làm sao vậy?"

"Quá đau khổ, quá nhớ anh." Tống Như ôm anh thật chặt, không chịu buông tay: "Em không sợ quay phim, cũng không sợ mệt mỏi, chính là không ngừng nhớ anh, quá khổ, em điên cuồng như vậy vùi đầu vào luyện tập, chính là không muốn cho mình lưu lại bất kỳ khoảng trống nào để nhớ đến anh, em dành tất cả thời gian để học thuộc kịch bản, ghi nhớ động tác, nhưng… Vẫn không có tác dụng."

Nghe Tống Như nói, nụ cười của Dương Gia Cửu càng thêm thâm sâu.

"Em cho rằng chỉ có em là như vậy."

"Về sau có thể để em quay phim ở một nơi gần anh hay không?"

Dương Gia Cửu cưng chiều vuốt đầu cô: "Được, anh đồng ý với em."

Lần đầu tiên Tống Như vì loại chuyện như vậy mà làm nũng, thật ra cô chính là khống chế không nổi chính mình nữa rồi.

"Hiện tại “Mảnh vỡ hồi ức” đang trong quá trình xét duyệt, hơn nữa người sáng tạo bắt đầu tuyên truyền bộ phim này, tích lũy rất nhiều nhân khí cũng như người hâm mộ. Cho nên em không cần lo lắng bên ngoài sẽ nghi ngờ khả năng diễn xuất của em, nỗ lực của em rất nhanh sẽ được đền đáp thôi."

Anh có dự cảm, đợi đến mùa hè bộ phim được công chiếu, nhân khí của Tống Như nhất định sẽ nổi lên như cồn.

"Những thứ này đều là em cố gắng, phấn đấu có được."

"Em sẽ càng cố gắng hơn!"

Không chỉ là vì giải thưởng, mà hơn hết là vì giấc mộng đã ấp ủ biết bao nhiêu năm trong lòng cô.

Gần đây tiếp xúc với hai bộ phim, khiến Tống Như cảm nhận được muôn vẻ muôn hình nhân gian, bỏ ra biết bao tình cảm vào vai diễn, dường như cô ấy đã trải qua những bước ngoặt khác nhau, loại cảm giác này, rất kỳ diệu.

Cô cảm thấy cả hai bộ phim đều mang đến cho cô rất nhiều cơ hội học hỏi, cô không hề hối hận với lựa chọn ngày hôm nay.

Nếu như cô không lựa chọn quay trở lại, cũng sẽ không tiếp tục quay phim, lại càng không có sự cảm thông, thấu hiểu ngày hôm nay, cô hy vọng có thể lưu lại nhiều tác phẩm và vết tích của mình trên thế giới này.

Đợi đến lúc có một ngày cô và Dương Gia Cửu cùng già đi, chỗ nào cũng đi không nổi nữa, vẫn như cũ dựa vào nhau, cùng xem những bộ phim cô từng đóng, loại cảm giác đó nhất định rất hạnh phúc.

Dương Gia Cửu mãi mãi đều là người hiểu cô nhất…

Hai người vẫn luôn ôm lấy nhau, đến khi đạo diễn sai Bùi Hiển Hiển đến hỏi Tống Như khi nào bắt đầu quay phim.

"Hôm nay em phải quay phim, nhưng mà nhân vật của em thật sự rất xấu..."

"Đây là vai diễn cần, dù gì cũng đến rồi, anh muốn xem thử."

"Vậy được, nếu anh có chuyện phải đi làm, cũng không cần xem hết." Tống Như và Dương Gia Cửu cùng nhau trở lại studio.

Lúc này thợ hóa trang đã đợi sẵn Tống Như ở đó rồi, Tống Như và Dương Gia Cửu liếc nhau một cái, liền đi trang điểm rồi thay quần áo, mà Dương Gia Cửu thì đi gặp đạo diễn, nói chuyện vài câu, đạo diễn khen không ngớt miệng đối với Tống Như.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.