Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 377: Kết cục đã định



Tống Nhu nhìn những người khác trong căn phòng thanh cao, Tống Nhu bình tĩnh tự nhiên, không đếm xỉa đến hai anh em khác: “Được... mọi người mới là người một nhà?”

“Chị cả, tôi chỉ muốn người nhà chúng ta cùng nhau sống vui vẻ, vốn dĩ khi chị ba ra khỏi nhà, không khí trong nhà chúng ta đã rất nặng nề rồi, chị còn không biết thu liễm, đi gây chuyện khắp nơi, thứ quyền lực chị muốn quan trọng đến vậy sao?”

“Chị ngồi lên được vị trí phó tổng giám đốc của công ty, chỉ vì chị là chị cả của nhà họ Tống, mất đi thân phận này chị sẽ không còn lại gì. Nhưng chị lại không nhận ra điều này, không biết trân trọng...” Tống Trình nhìn chằm chằm: “Không phải chúng tôi ép chị ra đi mà là chị đã lựa chọn từ bỏ người nhà mình trước.”

“Điều quan trọng nhất là, chị ba trước nay không hề coi chị là kẻ thù, còn chị thì sao? Đến cả khi chị ấy gả đi rồi cũng không buông tay, cứ phải hoàn toàn hủy hoại được chị ấy thì mới cam tâm, tôi đúng là xấu hổ khi có người chị gái như chị.”

“Kết quả này đã là kết quả tốt nhật hiện nay rồi.” Tống Kiệt lắc đầu, nhìn thấy kết cục ngày hôm nay của Tống Nhu, bọn họ cũng không nói được là cảm giác gì, tiếc hận hay là bất đắc dĩ...

Hai anh em họ vẫn luôn giữ im lặng, không phải không dám nói mà bởi nể tình là người nhà nên không muốn nói.

Sồng cùng dưới một mái hiên bao nhiêu năm như vậy, bọn họ rất hiểu con người Tống Nhu, sau khi xảy ra chuyện, ngoài cô ta ra không còn người tình nghi thứ hai.

Bọn họ lựa chọn lạnh lùng cũng là vì Tống Như làm chuyện tuyệt tình trước.

Tống Nhu không ngờ, bây giờ tất cả mọi người lại đều đang giúp Tống Như!

Cô ta hoàn toàn bị bỏi rơi...

“Về nhà đi, thu dọn đồ đạc của mình.” Ông cụ Tống quay người nhìn con trai mình: “Con cũng nên chịu trách nhiệm về việc làm của mình, trốn tránh là hành vi của kẻ hèn nhát.”

Trong cái nhà này, đáng phải nhận sự trừng phạt nhất còn có một người, đó là ba Tống.

“Ba, con cũng luôn rất đau khổ, con chỉ là không có dũng khí thừa nhận... Con biết con hổ thẹn với mẹ con cô ấy.”

“Con cũng đi... người không xứng ở lại là con.”

“Được! Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Tống không có con, cũng không có Tống Nhu!” Ông cụ Tống tuyên bố, mọi chuyện đã định sẵn kết cục.

Đến nước này, mọi chuyện đều đã kết thúc.

Nói xong, ông cụ Tống có chút vô lực đứng dậy, nhìn Tăng Nhĩ Ngọc, lại nhìn Tống Như: “Có lẽ ta già thật rồi, tiểu Như, đỡ ông ra ngoài.”

Tống Như nhìn ông, im lặng đi qua đó, hai ông cháu cùng nhau ra khỏi khách sạn.

Lúc này, ông cụ Tống lại hỏi vấn đề giống lần trước: “Chuyện đã giải quyết xong rồi, cháu cũng thấy đấy, ông đã đưa ra lựa chọn rồi, cháu thì sao? Vẫn không muốn đảm nhận trọng trách là người kế thừa xí nghiệp Tống thị sao?”

Tống Như hơi cúi đầu: “Ông nội, cháu có chuyện mình muốn làm, kinh doanh công ty không phải là chí hướng của cháu. Cháu rất cảm ơn ông đã coi trọng cháu, nhưng... rất xin lỗi.”

“Chuyện này có gì mà phải xin lỗi! Kỳ thực, từ lâu ông đã biết ước mơ thật sự của cháu không phải kinh doanh rồi, sau này ông sẽ không miễn cưỡng cháu nữa.”

“Ông nội, thực ra mẹ cháu là một sự lựa chọn không tệ đâu.”

“Con nhóc thối này, bản thân không đồng ý liền đẩy mẹ ra đấy à?” Ông cụ Cố ý vị thâm trường nhìn cô: “Nếu như có một ngày, ông nội và mẹ cháu đều không thể quản lý công ty được nữa, cháu vẫn từ chối đề nghị của ta sao?”

Ngày đó sẽ rất xa...

“Sẽ không.” Tống Như trầm mặc vài giây, vẫn là không đành lòng từ chối.

“Ta sẽ nhớ kỹ lời hôm nay con nói, là ông nội nợ các cháu quá nhiều.”

Thực ra Tống Như rõ ràng hơn bất kỳ ai, ông cụ Tống làm chủ nhân nhà họ Tống, có rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ, mặc dù cô cũng từng rất tổn thương nhưng khi đã vượt qua được, cô có thể hiểu cho nỗi khổ của ông cụ Tống.

“Ông nội, đều đã qua rồi, sau này sẽ tốt lên thôi.”

“Ông nội cũng sẽ không uy hiếp cháu rút lui khỏi giới giải trí nữa nhưng cháu phải bảo vệ bản thân thật tốt, không được để bị thương nữa. Còn về thằng nhóc Dương Gia Cửu kia... hôm nào đưa về nhà cùng nhau ăn bữa cơm.”

Ông bây giờ đã không còn dư sức lực để quản lý chuyện bọn trẻ nữa, chúng sẽ tự có con đường mình phải đi, đến lúc ông buông tay rồi.

“Cháu sẽ cố gắng đưa anh ấy đến gặp ông sớm nhất có thể.” Tống Như cười rồi xuống xe.

Giống như lần trước, Dương Gia Cửu chờ cô ở nơi cách đó không xa, chỉ là cảm xúc mọi người đều thay đổi rồi.

“Ông nội nói muốn gặp anh.”

“Anh sẽ về chuẩn bị quà gặp mặt.” Dương Gia Cửu ôm lấy vai cô.

“Tổng giám đốc Dương, anh quả là một người con rể mà người lớn nào cũng thích.”

“Em đang khen anh à? Đi thôi, chúng ta đi đón mẹ về nhà.”

Bọn họ nói rồi đi về phía cửa chính khách sạn. Lúc này một đoàn người nhà họ Tống cũng đang đi ra.

Mẹ Tống và Tống Trình đi sau còn Tống Nhu và Tống Kiệt đi phía trước.

“Anh rể!” Sau khi Tống Kiệt thấy Dương Gia Cửu, lập tức chạy đến chào hỏi lại bị Tống Như chặn lại.

Tống Tăng Nhĩ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của ba Tống thì lắc đầu.

“Nhĩ Ngọc, anh biết sai rồi, trước đây là anh có lỗi với em. Sau này, chuyện trong nhà nhờ cậy vào em.” Trong mắt ba Tống tràn đầy sự hối lỗi, nếu như không phải ông ta quá tham lam thì cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay.

“Em phải sống thật hạnh phúc, anh sẽ về bên em một lần nữa.” Nói xong câu này, ba Tốn liền một mình đi vào màn đêm đen.

Nhưng Tống Nhu lại dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn bọn họ.

“Tôi sẽ không bỏ qua đâu! Các người chờ đó cho tôi...”

“Nếu muốn báo thù thì báo thù tôi! Đừng ra tay với những người khác.” Tăng Nhĩ Ngọc đứng chắn trước mặt mấy người Tống Như: “Chuyện đến ngày hôm nay, cô vẫn không biết hối cải, bản tính của cô đã quyết định cô sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu như cô không làm ra những chuyện độc ác đó thì nhà họ Tống sớm đã là của cô rồi.”

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy lại những thứ thuộc về tôi!”

Tống Nhu nói xong liền chạy ra ngoài.

Tống Kiệt ở bên cạnh bất đắc dĩ ‘hừ’ một tiếng: “Chị ta vĩnh viễn không biết hối cả.” Sau đó thấy Dương Gia Cửu muốn đưa Tống Như đi, chạy lên năn nỉ Tống Như: “Chị ba, chị nói với anh rể một tiếng, em có tài năng thiên phú về ca hát! Cho em vào Đại Thiên, có được không?”

“Mỗi năm Đại Thiên đều tuyển chọn thực tập sinh, em muốn đi phải tự dựa vào bản lĩnh phỏng vấn của mình.”

“Vậy phim của chị có cần diễn viên quần chúng không? Người qua đường gì đó em đều có thể diễn!”

“Hằng ngày đến đoàn làm phim ăn cơm hộp, xếp hàng diễn một cảnh người qua đường không có lời thoại cũng đồng ý sao?” Dương Gia Cửu đứng bên cạnh nói: “Yêu cầu này có thể thỏa mãn cậu.”

“Thật sao?”

“Nhưng yêu cầu của Đại Thiên với diễn viên quần chúng cũng rất cao, đặc biệt là phim của Tống Nhan, cho dù là người qua đường không có lời thoại cũng phải trải qua hai tháng bồi dưỡng.”

“Phim mới của chị em lợi hại vậy sao? Đến người qua đường cũng phải bồi dưỡng đào tạo...” Tống Kiệt tò mò không thôi, liên tục hỏi.

“Một bộ phim trinh thám nguy hiểm, tạm thời em cứ học hành cho tốt đi đã, chuyện tiến vào giới giải trí từ từ rồi tính.”

“Mọi người đừng ngăn cản em, em đồng ý chịu khổ hơn nữa giọng hát của em thật sự rất có khả năng thiên phú!” Tống Kiệt có chút kích động, ấm ức nói: “Chuyện chị có thể làm, em cũng có thể làm được! Hơn nữa ông nội cũng đã ngầm đồng ý cho em làm như vậy rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.