Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 392: Cảm động và cố gắng



Ở trên người cô, người xem có thể thấy được rất nhiều tấm hình thu nhỏ của cuộc sống, một bộ phim phi thương mại như vậy đúng là bất ngờ khiến cho người ta cảm động.

Nó không có sự lăng xê nào, cũng không có gì đặc hiệu, nhưng lại cho người ta một cảm giác dư vị vô cùng.

Tống Như hoàn toàn thoát khỏi kĩ năng diễn xuất cứng nhắc, dùng cách thức chân thành của cô để làm cho nhân vật này có hồn.

Những người từng không coi trọng cô, kẻ ngoài miệng ngông cuồng bêu xấu cô, bây giờ cũng bị mất mặt.

Cô quả thực đã từng im lặng, cũng từng bị nghi ngờ, nhưng không có nghĩa rằng cô vĩnh viễn dậm chân tại chỗ!

Tống Như dùng cách của mình, chứng minh cho chính mình.

Rất nhiều người hâm mộ của Tống Như đã xem lần hai, rối rít này tỏ rằng Tống Như không để cho họ thất vọng, họ tuyệt không hối hận khi trước sau như một vẫn ủng hộ cô!

Cô là một diễn viên giỏi, một tấm gương tốt, trở thành người hâm mộ của cô là một chuyện để cho người ta tự hào.

Bởi vì bên ngoài rộng rãi khen ngợi, bài viết từng bêu xấu kĩ năng diễn xuất của Tống Như bị người đào lên, ngay cả người viết bài cũng bị bắt được. Dùng thứ thủ đoạn tồi tàn này để lăng xê, đúng là để cho người ta khinh thường.

Sau khi đối thủ thấy tình thế thay đổi, căn bản không dám ra tay nữa, bởi vì dư luận người xem đã phân hóa thành hai cực, bọn họ căn bản không thể chống lại át chủ bài của Đại Thiên.

Sự sắp đặt của Dương Gia Cửu cực kì ổn định, hiệu quả cũng như mong muốn,《Mảnh vỡ hồi ức》đã cải tử hồi sinh rồi.

Nhưng mà, bây giờ chỉ là một bắt đầu.

Phòng bán vé trong hai ngày ngắn ngủi cũng không thể quyết định thắng bại, tất cả đều phải xem số liệu cuối cùng của phòng bán vé.

Có Dương Gia Cửu chủ trì đại cuộc, người của Đại Thiên cũng không lo lắng《Mảnh vỡ hồi ức》sẽ thất bại.

Bởi vì Dương Gia Cửu chính là một người sẽ không thất bại.

Anh có thể đi tới như ngày hôm nay, trở thành bến cảng chắn gió cho Tống Như, cũng bởi vì lúc nào anh cũng có thể giữ được sự sáng suốt, riêng chuyện này Tống Như và anh hết sức giống nhau. Trong tình huống ác liệt nhất làm ra phán đoán và lựa chọn tối ưu nhất, chính là điểm chung của hai vợ chồng.

Ngày thứ hai sau khi công chiếu, có rất nhiều đạo diễn chủ động liên lạc với Dương Gia Cửu.

Ai cũng không phải kẻ ngốc, giá trị nhan sắc và kĩ năng diễn xuất của Tống Như rõ rành rành ra đó, lúc này không chủ động tranh thủ, há chẳng phải là đưa tiền nhà mình ném ra ngoài cửa sao.

Dương Gia Cửu còn có một con át chủ bài không công bố cho mọi người, đó chính là《Đồng lúa mạch》. Dựa theo kế hoạch của anh, thời cơ còn chưa chín muồi, anh phải đợi một cơ hội thuận lợi nhất, để cho《Đồng lúa mạch》rực rỡ trên toàn thế giới.

Chị Hy, Trần Viễn và Rick cũng cùng đi xem bộ phim đó, phát hiện Tống Như biểu hiện thật sự quá tốt.

Nhất là chị Hy, cô ấy không nhịn được mà đỏ hốc mắt ngay trong rạp chiếu phim. Từng bước một xem Tống Như đi tới ngày hôm nay, cô ấy thật sự đau lòng cho Tống Như.

"Tống Như lợi hại quá, diễn nhật vật này sống động như thật." Sau khi Rick xem phim xong, từ trong thâm tâm phát ra xúc động.

"Em ấy đã cố gắng rất nhiều, mới có thể làm cho kĩ năng diễn xuất của mình tinh xảo như thế. Lúc đầu khi trong đoàn làm phim, mỗi ngày em ấy dậy sớm hơn người khác hai tiếng, tối ngủ muộn hai tiếng, ngay cả giờ cơm trưa cũng đều học thuộc kịch bản." Chị Hy nhớ lại chuyện khi đó, không nhịn được mà cảm khái: “Tôi thật sự chưa từng thấy qua diễn viên nào cố gắng được như Tống Như, sau này nếu em ấy có được giải thưởng cao hơn nữa đều đúng cả, bởi vì em ấy đáng giá!"

"Nếu Lệ Lệ ở đây, nhất định cũng sẽ vui thay cho Tống Như."

"Đợi cô ta trở về, anh dẫn cô ta đi xem một lần... Ơ này, anh kéo tôi làm gì?" Chị Hy nói được một nửa, người đã bị Trần Viễn kéo đi.

Rick tại chỗ khoát tay một cái, đưa mắt nhìn bọn họ lên xe, lúc này anh ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Dương Gia Cửu vẫn luôn bình tĩnh án binh bất động, bởi vì anh có đủ lòng tin đối với bộ phim này, từ kịch bản cho đến diễn viên...

Bộ phim như thế mà không thành công, còn ai thành công chứ?

...

Cũng trong lúc đó, tại ngoại ô thành phố nào đó, trong rạp phim ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại CBD, hai người ngồi ở hàng cuối cùng, một người đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, cơ hồ không thấy được màn hình, khí tràng lạnh đến đáng sợ. Một người khác mặc chiếc áo len màu hồng trắng, cầm bỏng ngô kích động xem màn hình.

Đời này Âu Dương Hải cũng chưa từng nghĩ tới một ngày anh ta sẽ phải cải trang để đi xem phim!

Anh ta hoàn toàn không có hứng thú với đề tài này, nếu không phải bị Bùi Hiển Hiển uy hiếp tới, anh ta tuyệt đối không thể đi vào nơi này. Chỉ là với anh ta khách quan mà nói, Tống Như và Hàn Nhất biểu diễn rất xuất sắc.

Là diễn viên, anh ta cho phép người nghiêm túc diễn xuất như anh ta.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà anh ta sẽ nhận Tống Như, nếu cô thật sự muốn diễn nhân vật này, thích nhân vật này, sẽ toàn thân toàn ý nhập diễn, mà không phải vì danh lợi hay địa vị.

Diễn xuất như thế mới là thuần túy nhất, chân thật nhất.

Ở giới nghệ thuật thổi phồng không thực tế này, cũng là khó có được nhất.

Đến khi hết phim, Bùi Hiển Hiển siết chặt túi khăn giấy đã dùng hết trong tay, đôi mắt to của cô ấy đỏ bừng vì khóc: “Chị Tiểu Như của em lợi hại quá, em rất vui cho chị ấy! Thật sự sùng bái chị ấy!"

"Vậy mà cô còn khóc?" Âu Dương Hải bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Chẳng lẽ sau này Tống Như diễn bộ phim nào, cô cũng khóc?"

"... Bùi Hiển Hiển nghiêng đầu nhìn anh ta, nặng nề gật đầu một cái: “Được rồi, vậy em không khóc. Nhưng mà mỗi một bộ phim của chị Tiểu Như, em đều phải tới rạp phim ủng hộ. Bây giờ em càng mong đợi 《Đồng lúa mạch》rồi!"

Âu Dương Hải hơi nhíu mày, hình như cô nàng này hoàn toàn quên vai nam chính là anh ta rồi?

Trong miệng cô ấy cũng chỉ có Tống Như!

"Hết phim rồi, đi."

"Hay là anh đi nói chuyện với tổng giám đốc Dương đi, hợp tác với chị tiểu Như thêm một bộ phim nữa! Như vậy thì ngày nào em cũng có thể nhìn thấy cô ấy. Bùi Hiển Hiển đi theo sau lưng anh ta dí dỏm nói.

"Không, tôi định sau này sẽ không hợp tác với Tống Như nữa! Ngay cả quảng cáo thương mại cũng tận lực tránh!" Âu Dương Hải oán hận thấp giọng nói.

"Ơ?"

"Bắt đầu từ bây giờ, tôi không đi làm! Một mực nghỉ ngơi đến cuối năm." Âu Dương Hải đội mũ, đi ra khỏi rạp phim.

Bùi Hiển Hiển vội vàng chạy tới: “Vậy anh không nhận quảng cáo nào hết sao? Cứ vậy nghỉ ngơi à? Vậy anh làm sao nuôi chính mình đây?”

Nếu như cô ấy nhớ không lầm, Âu Dương Hải nhận diễn《Đồng lúa mạch》là không nhận thù lao.

Tiếp tục như thế, người đàn ông này có bao nhiêu tiền mới đủ tiêu?

Vốn là tính cách của anh ta đã đủ cô độc rồi, những kịch bản chọn để diễn đều tùy tâm trạng, nếu cứ như vậy, sớm muộn cũng miệng ăn núi lở.

"Hơn nữa anh không làm việc, thì em làm thế nào đây? Anh còn trả lương cho em sao?" Bùi Hiển Hiển cau mày: “Chẳng lẽ ngày nào em cũng cùng anh chơi?"

Âu Dương Hải dừng chân, quay đầu nhìn cô ấy: “Cũng là một ý kiến hay, tôi đang định đi nước ngoài chơi hai ngày đây, cô đi cùng tôi."

Bùi Hiển Hiển lắc đầu, trịnh trọng nói: “Em phải làm việc, học thêm nhiều chút, quý trọng mỗi một cơ hội. Nếu như anh muốn tìm một người cùng anh chơi, làm phiền anh đi tìm người khác, em không thích hợp làm trợ lí của anh, hơn nữa em cũng không muốn ngày nào cũng nhìn thấy một người đàn ông ăn không ngồi rồi lắc lư trước mặt em."

"..." Âu Dương Hải bị cô ấy làm cho nghẹn họng không cách nào phản bác. Lúc này ở bên cạnh dần dần có người chú ý tới bọn họ, để tranh bị người nhận ra mà đưa tới phiền toái không cần thiết, lúc này anh ta ôm Bùi Hiển Hiển vào lòng, nhanh chóng đưa cô ấy đi ra khỏi trung tâm thương mại.

"Được rồi, tôi diễn, tôi diễn!"

Bùi Hiển Hiển cúi đầu nở nụ cười: “Vậy nhận thêm một bộ phim nhé?"

Âu Dương Hải không trả lời, nhưng đột nhiên cảm thấy mình hình như bị người ta gài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.