Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 393: Anh không lo lắng chút nào



Khi tình thế của《Mảnh vỡ hồi ức》không ngừng chuyển biến tốt, người của đoàn làm phim 《Truyền ảnh 》 ngồi không yên, bắt đầu tích cực làm hoạt động tuyên truyền, thậm chí bỏ ra số tiền lớn để mua quảng cáo của rạp phim.

Giống như muốn cùng Đại Thiên đánh một trận phân cao thấp vậy.

Còn lợi dụng danh tiếng của các diễn viên chính, cám dỗ người hâm mộ, để người hâm mộ đứng ra nói chuyện cho họ, nói rằng bọn họ cũng không phải là không có kĩ năng diễn xuất, mà là đang học hỏi.

Cứ thế, một lần nữa dấy lên một làn sóng.

Có người hâm mộ vì ủng hộ thần tượng của mình, thậm chí lên mạng bình luận phim《Mảnh vỡ hồi ức》, nói rằng đây là bộ phim tệ nhất năm, cho điểm âm, nhưng thật ra thì họ căn bản cũng không xem qua.

Những trọ vặt vãnh này căn bản không vào nổi mắt Dương Gia Cửu, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn duy trì thái độ trấn tĩnh cẩn thận.

Loại thủ đoạn này anh đã gặp nhiều rồi, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, cũng là vì lợi ích kinh tế, anh cũng có thể hiểu được, bởi vì người thắng lợi cuối cùng chỉ có một.

"Tổng giám đốc, bên đoàn làm phim 《Truyền ảnh 》 có một nữ diễn viên mới công khai bày tỏ kĩ năng diễn xuất của mình nghiền ép bà chủ, còn nói bà chủ chỉ là lợi dụng ưu thế hậu kì để cắt nối biên tập. Xem ra cô ả quá mong nổi tiếng rồi." Trần Viễn khinh thường báo cáo tin tức cho Dương Gia Cửu, anh chỉ chú ý tới tin tức có liên quan đến Tống Như, bởi vì những tin tức khác, Dương Gia Cửu căn bản không để ý.

Ở cái giới nghệ thuật biến ảo khó lường này, chỉ có anh vẫn luôn chín chắn như trước.

Tại sao bọn họ không dám viết bài về Hàn Nhất, còn không phải là vì địa vì của Hàn Nhất bày rõ ra đó sao, bọn họ không dám động vào!

"Nhưng mà Hạo Dịch đã phản kích họ rồi, lợi dụng ưu thế của người hâm mộ, làm cho kế sách của đối phương bị hủy từ trong nôi."

Ai có thể ngờ được có một ngày Tống Kiệt lại đứng ra bảo vệ cho Tống Như?

"Không uổng công thương cậu ta." Dương Gia Cửu bình tĩnh đáp lại một tiếng.

"Chỉ là thủ đoạn của công ti quảng cáo đó rất âm hiểm, vẫn phải để ý nhiều hơn, nếu không không biết lúc nào sẽ nhảy ra cắn chúng ta một cái."

"Tiếp tục quan sát chiều hướng của họ, để cho bên Rick cũng chú ý hơn." Bây giờ toàn bộ sự chú ý của Dương Gia Cửu đều đang đổ vào việc chọn kịch bản tiếp theo cho Tống Như. Chỉ là nhìn tới nhìn lui, quyển duy nhất hợp ý anh lại là quyển anh không muốn chọn nhất, bởi vì Tống Như nhất định sẽ vì bộ phim này mà chịu khổ, anh sẽ đau lòng.

Buổi tối, Tống Như thấy sau khi Dương Gia Cửu về nhà vẫn như đang cân nhắc gì đó, ăn cơm tối xong liền theo anh đi vào thư phòng: “Em có thể giúp anh chia sẻ chuyện gì không?"

Cô biết những chuyện mình có thể làm là không nhiều, nhưng chỉ cần Dương Gia Cửu cần cô, cô tuyệt đối là người phấn đấu quên mình nhất thế giới.

"Là kịch bản."

Trước mặt Dương Gia Cửu để một kịch bản được đặt tên là 《Tình yêu trong lửa》.

Thể loại, phim gián điệp chiến tranh.

Có nghĩa là có nhiều cảnh đánh nhau, cảnh bắn súng. Vì theo đuổi hiệu quả quay phim chân thực, ở phương diện huấn luyện diễn viên cũng dựa theo tiêu chuẩn quân đội, trong mưa bom bão đạn như thế, không bị thương mới là lạ.

"Rất thích hợp sao?"

Tống Như xem qua giới thiệu vắn tắt của nội dung vở kịch, đây là một bộ phim nói về chiến hữu của nhân vật chính bị gián điệp hại chết. Nữ chính vì truy tìm hung thủ, hóa thân thành phản gián điệp, trong qua trình gặp được nam chính, nhưng lại phát hiện đối phương chính là gián điệp mà cô muốn tìm!

Lần này, nữ chính thật sự là một nữ quân nhân.

Cô không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để biểu đạt tâm trạng mình, quả đấm lạnh như băng và khẩu súng là vũ khí mà cô am hiểu nhất.

"Đây cũng quá đẹp trai rồi!" Tống Như cười nói: “Nội dung vở kịch trông rất hấp dẫn, tính cách của nữ chính làm người kính nể, nếu như diễn được, nhất định sẽ rất kích thích.

Dương Gia Cửu chọn kịch bản, cái quan trọng nhất muốn xem, chính là đầu mối chính của kịch bản này. Nội dung vở kịch phải đầy đủ, tình tiết phải đủ để hấp dẫn người. Hơn nữa anh biết Tống Như cần nhất là vai diễn có thể thay đổi hình tượng, đầy tính khiêu chiến. Đây là một trong những điều kiện mà anh chọn kịch bản. Tống Như cần một bước đột phá, cần một kịch bản hay hơn để thiết lập địa vị của cô trong giới nghệ thuật, cách này là vững chắc nhất.

"Nhưng mà anh không muốn để em chịu khổ, bị thương!" Dương Gia Cửu cau mày: “Anh suy nghĩ thêm một chút!"

"Nhưng đây là lựa chọn tốt nhất, nếu không anh cũng không do dự như thế, đúng không?" Tống Như hiểu anh, bỏ cà phê lên bàn, vùi tỏng ngực anh nhẹ giọng nói: “Em tin vào ánh mắt của anh, bởi vì khó, nên hồi báo lấy được cũng càng nhiều. Đây là tác phẩm cuối cùng của em trước khi chuẩn bị mang bầu, không phải nó không được."

Tống Như phải dùng cách đó để bắt đầu giai đoạn tiếp theo của cuộc sống.

Dương Gia Cửu hôn nhẹ lên trán cô, từ trên mặt anh có thể thấy được tràn đầy sự lo lắng không thôi.

Vừa nghĩ tới Tống Như có thể phải sử dụng hệ thống dây treo, diễn cảnh đánh nhau, thậm chí mấy ngày mấy đêm ngủ trong rừng mưa nhiệt đới, anh cũng không thể nào không đau lòng cho được.

"Anh là người đại diện của em, anh biết tự phán đoán, chờ qua một thời gian ngắn cơ hội của em sẽ nhiều hơn!"

Tống Như gật đầu, biết anh lo lắng cho cô, thế nên cũng không vội vàng kiên trì: “Vậy thì từ từ suy nghĩ thêm, cũng đến giờ rồi, nên nghỉ ngơi."

"Được... Anh cũng đang có ý đó." Nói xong anh ôm lấy Tống Như, cất bước đi vào phòng ngủ.

...

Đêm khuya, trong một căn biệt thự ở ngoại thành vắng vẻ.

Một nữ ca sĩ mặc một chiếc váy da ngắn màu đen quỳ dưới đất, trước mặt tất cả đều là ly rượu vang. Bên kia có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi, hút một điếu xì gà đắt tiền, sau lưng anh ta có bốn tên vệ sĩ.

"Cô Ngô này, cô đừng vội vàng từ chối tôi thế chứ, nghe điều kiện của tôi đã rồi từ chối cũng không muộn?"

"Anh… Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Trên mặt nữ ca sĩ hiện lên vẻ kinh hoảng, nước mắt lăn qua lộn lại trong hốc mắt.

"Khóc gì đấy? Đây, lau đi." Anh ta vứt cho nữ ca sĩ một xấp khăn giấy rồi cười nói: “Tôi biết cô là ca sĩ mà Đại Thiên kí hợp đồng. Hôm nay mời cô đến đây, chính là vì muốn nói chuyện buôn bán với cô. Chỉ cần cô làm theo lời tôi, tôi bảo đảm cô có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này, còn nếu như..."

"Cô vì công ty nghệ thuật tồi tàn đó mà từ chối tôi, tôi cũng chỉ đành ép cô uống mấy ly rượu vang này, sau đó thì ở cùng các vệ sĩ của tôi! Với vóc dáng của cô, tin rằng bọn họ sẽ rất ra sức."

Ngô Tịnh Nhiên khẩn trương không nói nên lời, sợ hãi lắc đầu: “Tôi nghe không hiểu..."

"Tôi muốn cô nói cho tôi tất cả tin tức có liên quan đến Tống Như! Làm quân cờ của tôi, báo cáo tất cả tình báo nội bộ của Đại Thiên cho tôi!"

"Tại sao anh lại tìm tôi chứ? Tôi chỉ là một người mới vừa kí hợp đồng, tôi căn bản không tiếp xúc được với Tống Như!"

"Á à, con đĩ này, dám đùa tôi à? Cô tưởng tôi không biết chỗ các cô có một người tên là Hạo Dịch, là em trai ruột của Tống Như sao? Hai người cùng nhau kí hợp đồng, ngày nào cũng cùng nhau, chẳng lẽ cậu ta giấu giếm cô?"

Ngô Tịnh Nhiên mãnh mẽ siết nắm đấm, cô ta hối hận mình vì lòng tham nhất thời, lên xe của đổng sự Hoàng!

"Gần đây tôi đang đầu tư một bộ phim, vốn là tất cả đều thuận lợi, nhưng mà Dương Gia Cửu lại kiếm chuyện sau lưng tôi. Tôi còn cách nào chứ, nên đành ra hạ sách này vậy. Nếu tôi không lấy lại vốn gốc, tôi sẽ khiến cho anh ta tan cửa nát nhà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.