Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 395: Phá vỡ tình thế



Suốt đêm Dương Gia Cửu để Trần Viễn đi thăm dò, rất nhanh liền có tin tức của em gái Ngô Tĩnh Nhiên, hóa ra trường học tổ chức hoạt động học tập khép kín, vì vậy tạm thời không liên lạc với người nhà.

Nhưng cũng có thể xác định, người đang ở trường học, rất an toàn.

Lúc Ngô Tĩnh Nhiên và Tống Kiệt nhận được tin tức, hai người đang ngồi ở trước gương phòng tập múa, trong phòng đen thui, chỉ có ánh sáng đèn đường bên ngoài.

“Không ngờ tổng Giám đốc Dương lợi hại như vậy, nhìn thấu âm mưu của đối phương, bằng không em còn không biết phải lo lắng bao nhiêu.” Ngô Tĩnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng nằm trên sàn nhà.

“Đúng vậy, anh ấy là anh rể anh, nếu như không lợi hại, chị anh sẽ gả cho anh ấy sao?” Tống Kiệt vui vẻ thay cô: “Em gái em đã an toàn, vậy đối phó với chủ tịch Hoàng liền đơn giản hơn nhiều.”

Ngô Tĩnh Nhiên gật đầu, che đậy chút tình cảm ướt át trong mắt: “Thời gian còn sớm, em giúp anh đệm nhạc, anh tập hai đoạn nữa đi.”

“Được.”

...

“Tổng Giám đốc, đây là tất cả tư liệu về chủ tịch Hoàng kia, lúc còn trẻ đánh bạc, thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi rất nhiều, sau đó tìm một phú bà mới trả hết nợ.”

“Hắn ta làm việc rất nhanh gọn, thuộc hạ là kẻ mọi người gọi là anh Phi, nhưng hắn ta có một ông chủ trên đầu, chính là ba nuôi của phú bà kia, có một chút bối cảnh giang hồ, người bên ngoài cũng gọi ông ta là ông Trần.”

Trần Viễn sắp xếp tài liệu quan trọng ra, báo cáo cho Dương Gia Cửu.

Dương Gia Cửu gõ bàn một cái” “Gọi ông Trần này ra, gặp mặt một lần.”

“Đã hẹn, rất nhanh liền có tin tức.” Trần Viễn trả lời ngay, trước kia anh ta đã vô số lần cùng Dương Gia Cửu xử lí chuyện như vậy, đã quen thuộc từ lâu.

“Mặt khác, chủ tịch Hoàng này cũng gặp một lần, chuẩn bị đàm phán.”

Nói xong, Dương Gia Cửu liền không để ý tới chuyện này nữa, tiếp tục lật xem tài liệu khác của công ty.

“Đặc biệt sắp xếp buổi diễn “Mảnh vỡ hồi ức”, mời những phóng viên đã hẹn cùng với nhà truyền thông chính đến xem.

Anh muốn vận dụng tất cả thủ đoạn có thể lợi dụng, triệt để khiến mọi người đều biết chuyện Tống Như có kỹ năng diễn xuất, sau này sẽ không bao giờ hoài nghi cô nữa.

Hoạt động một bộ phim còn lâu mới đơn giản như nhìn bên ngoài.

Chỉ là đối với Dương Gia Cửu mà nói, chỉ cần vững vàng bước từng bước, sẽ không sợ phim không nổi.

...

Rất nhanh, Trần Viễn liền nhận được phản hồi của đối phương, cùng với địa điểm gặp mặt càng tốt hơn.

Vì không để Tống Như lo lắng, Dương Gia Cửu không nói thêm gì, chỉ nói là phải xử lí một số chuyện, về nhà muộn.

Tống Như cảm thấy thời gian quá đúng lúc, liền gọi diện thoại hỏi Trần Viễn, quyết định sau khi bọn họ gặp mặt, tự mình, lái xe đi đón chồng mình.

Bọn họ hẹn gặp ở một quán bar.

Ông Trần là một người đàn ông trên năm mươi tuổi trầm ổn, mặc một thân áo đen kiểu áo Tôn Trung Sơn, khiến người ta có cảm giác gọn gàng nghiêm túc, vừa thấy anh, ông Trần liền nở nụ cười: “Thanh niên bây giờ đều rất lợi hại, làm việc gì cũng mạnh mẽ vang dội, lại như tổng Giám đốc Dương cậu, khiến lão già tôi hơi sốt sắng.”

“Ông Trần nói đùa rồi.”

Dương Gia cửu rất khẳng định, ông Trần biết ý đồ của anh đến đây.

“Tôi có một khoảng thời gian không gặp Tiểu Hoàng, không biết nó lại nhúng ta vào chuyện kinh doanh điện ảnh, gây thêm phiền toái cho tổng Giám đốc Dương sao?”

Uống vào mấy chén, bất luận từ lời nói hay phong cách làm việc, ông Trần đều nhận ra được Dương Gia Cửu là người vô cùng có năng lực, đấu với anh, một trăm chủ tịch Hoàng gộp lại cũng không đủ nhìn.

Rất nha, chủ tịch Hoàng cũng nhận được tin tức chạy tới.

“Ngồi đi, Tiểu Hoàng, vừa rồi tổng Giám đốc Dương hàn huyên mấy câu với ta, ta cảm thấy cậu ấy là một thương nhân vô cùng tinh mắt, kinh doanh điện ảnh, cậu phải học hỏi nhiều, đừng dùng một bộ trước kia, không ra hồn.”

Sắc mặt chủ tịch Hoàng hơi đổ, lúng túng ho khan hai tiếng: “Ba nuôi...”

Dương Gia Cửu ở bên cạnh ý tứ sâu xa bổ sung một câu: “Nếu Chủ tịch Hoàng không hài lòng về bộ phim mình quay, cũng có thể lấy lại trọn vẹn, bỏ sức ở công đoạn chế tác hậu kỳ.”

“Họ Dương kia, tôi kinh doanh thế nào, không cần cậu tới dạy tôi. Cậu dựa vào cái gì vênh vang đắc ý như vậy, lẽ nào chỉ có cậu có thể làm phim sao? Người khác không thể quay chắc?” Chủ tịch Hoàng có chút tức giận.

“Câm miệng. Cậu là người nào ta còn không hiểu sao? Nếu cậu cạnh tranh thỏa đáng, tổng Giám đốc Dương sẽ tìm đến ta sao?” Ông Trần gãi đầu, không khách khí quát lớn.

“Thật ra bây giờ cách buổi công chiếu kết thúc cũng chỉ có thời gian một tuần, mọi người chọn chiếu phim vào lúc này, cũng vì kiếm tiền, không bằng nhượng bộ một bước, giao quyền quyết định cho thị trường, đừng ai can thiệp vào, thế nào?”

“Dựa vào cái gì?”Chủ tịch Hoàng vừa nghe liền cuống lên, hắn ta đương nhiên biết bộ phim này của mình là trình độ gì, nếu như cạnh tranh công bằng, hắn ta còn có thể kiếm lời sao?

“Được, nếu như vậy, tôi lùi một bước, ông tùy ý.” Dương Gia Cửu vô cùng thô bạo nói ra một câu như vậy, lập tức, trên người tản ra khí thế ép chủ tịch Hoàng không nói ra lời, ngay cả ông Trần cũng thu lại nụ cười.

“Cậu... sẽ tốt bụng như vậy sao?”

“Lời tôi từng nói, liền tuyệt đối chắc chắn, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, đừng đụng đến một đầu ngón tay của người Đại Thiên chúng tôi, bằng không...” Dương Gia Cửu nói xong, đưng lên: “Tôi nghĩ Chủ tịch Hoàng là người thông minh, ông vì kiếm tiền mới tiến vào thị trường này, cũng không muốn tâm huyết nửa đời mình chảy ra biển đông chứ?”

“Tôi khuyên ông thận trọng từ lời nói đến việc làm, mặt mũi của ông Trần, tôi đã cho, nếu như sau này ông còn hành động lộn xộn cá gì, thì đừng trách tôi không nể tình.”

“Nếu tôi ra tay, có lẽ sản nghiệp ông tích cóp nhiều năm sẽ toàn bộ đổ nát, ông tốt nhất nhớ rõ ràng.

Ông Trần dựa ở trên ghế salon, lúc Dương Gia Cửu nói những lời này, cuộc chiến giữa bọn họ đã có thắng bại.

“Còn không tỏ thái độ?” Ông Trần vỗ bàn: “Tổng Giám đốc Dương người ta đã lùi một bước, nếu cậu lại dùng những thủ đoạn dơ bẩn kia, kiếm lấy lợi ích, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Chủ tịch Hoàng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng nói: “Được lắm, cậu tự nói.”

“Tôi cũng tỏ thái độ, sẽ không đụng đến người Đại Thiên, chuyện của Ngô Tĩnh Nhiên đã qua, tôi xin lỗi.”

Nghe hắn ta nói, nụ cười của Dương Gia Cửu sâu sắc thêm, không nói nữa.

Đứng dậy gật đầu với ông Trần một cái: “Hôm nay tôi muốn nói đã nói tất cả, còn muốn về nhà với vợ, không theo được nữa.”

Nói xong, anh mặc một thân âu phục đen, chân dài bước ra ngoài cửa.

Trần Viễn một mực chờ ở cửa nhìn đồng hồ, theo Dương Gia Cửu tới bãi đỗ xe.

Chỉ là Dương Gia Cửu đi vào, liền thấy Tống Như ngồi ở vị trí tài xế, đèn sáng chờ anh.

“Tại sao cũng tới?”

Dương Gia Cửu hơi thay đổi sắc mặt, vội vã mở cửa lên xe.

“Chồng em đi đánh trận, em đương nhiên muốn vì anh làm quân tiếp viện, cho anh chống đỡ lớn nhất.” Tống Như cười xinh đẹp: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, đúng không?”

Dương Gia Cửu nói với Trần Viễn một câu: “Tiến hành theo kế hoạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.