Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 490: Tổng giám đốc tạm thời lại không phải cô ta



Cái gì!

Nhân viên làm việc?

Sắc mặt Tống Nhu bởi vì George hết xanh rồi lại đỏ, đứng ở đó hết sức khó xử...

Thì ra bọn họ đã sớm liên lạc với người của tập đoàn Tống thị.

Tống Nhu chẳng qua là vừa vặn ở công ty tiếp đón bọn họ mà thôi...

Ai có thể nói cho cô ta, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy! Cô ta còn tưởng rằng mình thắng chắc rồi...

Hội đồng quản trị sau khi nghe người phiên dịch bên cạnh giải thích, tất cả đều á khẩu không trả lời được, không trách trợ lí Hàn khinh thường nhìn Tống Nhu như vậy, thì ra, là cô ta muốn độc chiếm công lao.

Đem chuyện trước giờ chưa từng làm treo trên miệng.

“Tập đoàn Tống thị phát triển đến nay, quan tâm nhất chính là sự chân thành! Chẳng lẽ chúng ta cần một quản lý dối trá sao?” Trợ lí Hàn vỗ bàn họp, tàn ác nói: “Bây giờ cô cả vẫn còn trong thời kỳ mang thai, không thích hợp việc quá vất vả, cho nên chủ tịch Tống quyết định để người cống hiến vì công ty đảm nhiệm vị trí tống giám đốc.”

“Là cô ấy thông qua nỗ lực không ngừng cố gắng, để cho tập đoàn DK hồi tâm chuyển ý, hơn nữa có được sự công nhận của tổng giám đốc George, tôi nghĩ với thành tích như vậy, đủ để chứng minh năng lực cô ấy.”

“Được, vậy ông để chúng tôi gặp cô ấy đi!” Hội đồng quản trị lên tiếng.

“Cô ấy tạm thời không tiện lộ mặt, nhưng tôi có thể khẳng định nói cho mọi người biết, tổng giám đốc tạm thời là người khác, mà không phải là cô cả nhà họ Tống.”

Trợ lí Hàn nói xong, liền để cho Đới Bội Thanh xử lý cục diện còn lại, mời đoàn người George tới một gian phòng ngoài phòng họp nghỉ ngơi.

Tống Nhu đứng ở đó, siết chặt quả đấm, môi của cô ta đã bị chính cô ta cắn ra máu...

“Tổng giám đốc tạm thời không tiện gặp mặt mọi người, nhưng cô ấy đã làm ra một bản kế hoạch tỉ mỉ vì sự phát triển nửa năm sau của Tống thị, mời các vị truyền tay đọc.”

“Chúng tôi căn bản không biết cô ấy là ai, muốn dùng loại trò lừa bịp vặt này lừa gạt chúng tôi?”

“Mời hội đồng quản trị xem trước đã, nếu như có thắc mắc, chúng ta thảo luận lại.” Đới Bội Thanh không gấp không nóng vội, giọng điệu bình tĩnh nói.

Hội đồng quản trị đều là người từng trải trên thương tường, cũng sẽ không làm khó dễ một thư kí, vì vậy cũng mở bản kế hoạch ra...

Rất nhanh, đã có người nhìn ra chỗ hay của bản kế hoạch này, vốn là bất mãn và hoài nghi với tổng giám đốc tạm thời này cũng dần dần tan thành mây khói, bởi vì trong bản kế hoạch này, phân ngạch thị trường của tập đoàn Tống thị có tăng trưởng rõ ràng, giá cổ phiếu cũng sẽ tăng lên rất nhanh.

“Cái này có khả năng không?”

“Trước mắt mấy hạng mục này cũng đang thảo luận với nhau, nếu như có thể nắm bắt lại toàn bộ, lợi nhuận bản kế hoạch này nhắc tới quả thật có thể thực hiện.”

“Thật ra thì chỉ cần có người đứng ra xử lý công việc hàng ngày của công ty, lại có thể ổn định giá cổ phiếu, ai cũng có thể đảm đương vị trí tổng giám đốc tạm thời này.”

Vẫn có thành viên ban giám đốc đứng ra tỏ thái độ nói: “Hơn nữa cô cả Tống hiện đang mang thai, nếu bởi vì chuyện của công ty có gì không ổn, chúng ta cũng không có cách nói nói rõ với chủ tịch Tống!”

“Hơn nữa mới vừa rồi nếu không phải trợ lí Hàn và tổng giám đốc DK George nói như vậy, có thể chúng ta cũng sẽ lầm tưởng dự án hợp tác với DK là cô cả giải quyết, cô ấy mặc dù không phủ nhận, nhưng dường như không có ý làm sáng tỏ đúng chứ?”

Lúc này, vốn là ủng hộ người có tự tin là Tống Nhu làm tổng giám đốc tạm thời.

“Tôi đã nói mà, không thể là cô ta làm.”

“Cuối cũng vẫn là chủ tịch Tống nhìn xa trông rộng, dù sao chỉ cần không phải cô cả nhà họ Tống làm tổng giám đốc tạm thời, tôi sẽ không ý kiến.”

Hội đồng quản trị một câu tiếp một câu, mặt Tống Nhu càng không nén giận được.

“Ông nội ở đâu? Tôi muốn chính miệng hỏi ông, tổng giám đốc tạm thời thần bí này rốt cuộc là ai!” Tống Nhu cũng không nhịn được nữa, nhất định phải hỏi ông cụ Tống, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì.

“Chủ tịch Tống đã lên chuyến bay quốc tế, đi tìm tung tích tổng giám đốc Tăng, người nhà gặp khó khăn, chỉ có một mình cô còn có lòng mưu đồ.” Đới Bội Thanh giọng điệu lạnh lùng nói: “Cô cả, nếu như tôi là cô, thì sẽ suy nghĩ cho kĩ, tại sao chủ tịch Tống lại an bài như vậy! Nếu như cô nhất định phải gặp ông ấy, bây giờ mua một chuyến đi máy bay vẫn còn kịp.”

Nói xong, Đới Bội Thanh trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Những đồng nghiệp khác cũng tốp ba tốp năm đứng dậy rời đi, trong phòng họp lớn như vậy, chỉ còn lại Tống Nhu và mấy thành viên ban quản trị bị cô ta mua chuộc.

“Cô cả, tôi thấy lần nào coi như xong rồi.”

“Chúng ta ngay cả thân phận đối phương cũng không biết, đấu như vậy nữa, quá thua thiệt, hơn nữa dù sao cô cũng là cháu gái của ông cụ Tống, chỉ cần yên ổn ở công ty làm việc, có lẽ sau này sẽ còn có cơ hội.”

“Cô cả, cô cũng đừng trách chủ tịch Tống, ông ấy vẫn quan tâm cô.”

Một người trong hội đồng quản trị ngoài bốn mươi tuổi đi tới bên cạnh Tống Nhu, nhìn hốc mắt cô ta ửng đỏ, đưa lên một bọc khăn giấy, còn ở bên tai cô ta thấp giọng nói: “Có lẽ, tôi có cách có thể giúp cô.”

Tống Nhu cau mày, dời người.

Cho dù cô ta thua thảm hại hơn nữa, cũng vẫn là cô cả nhà họ Tống!

Cô ta không tin ông cụ Tống thật sự tuyệt tình như vậy, cũng không tin ông đi tới đó là có thể tìm được Tăng Nhĩ Ngọc, trong tay cô ta còn có lá vương bài này, trò chơi vẫn chưa kết thúc.



Nếu tin tức đã thả ra, ông cụ Tống dĩ nhiên không thể quay về nhà họ Tống nữa.

Dứt khoát đi thẳng tới biệt thự Lan Đình, đây cũng là quyết định sau khi Tống Như và Tăng Nhĩ Ngọc thương lượng, đây là lần đầu tiên ông cụ Tống tới nhà cháu gái và cháu rể, vừa vào cửa, ánh mắt ông liền nhìn ngôi nhà, trong đôi mắt đều là cảnh tượng bọn họ ngọt ngào ấm áp.

“Bên kia công ty đã họp xong, tất cả đều thuận lợi.” Sau khi Tống Như nói chuyện điện thoại với Đới Bội Thanh, biết được tình huống công ty bên kia.

“Tiểu Như, con mau nghỉ ngơi một chút đi.” Tăng Nhĩ Ngọc lo lắng nhất chính là sức khỏe của Tống Như và đứa nhỏ.

“Nó bây giờ nhất định đang suy nghĩ tại sao ta không đem vị trí này giao cho nó! Hoặc là, cũng đang tìm tung tích ta khắp thế giới, cứ để cho nó lo lắng đi!” Ông cụ Tống bây giờ đã hoàn toàn từ bỏ đứa cháu gái Tống Nhu này.

Bởi vì cô ta làm quá nhiều chuyện tổn thương người thân, đối với ông cụ Tống mà nói, cô ta không xứng làm cháu gái và người thừa kế nhà họ Tống.

“Nếu không phải nể tình tình cảm của nhà họ Tống, nể tình đứa bé trong bụng cô ta, bây giờ cô ta ngay cả sốt ruột cũng không có! Mặc kệ cô ta còn đang mưu đồ cái gì, Tiểu Như và Gia Cửu cũng sẽ không để cho cô ta được như ý.” Tăng Nhĩ Ngọc tức giận nói, nếu không phải là bởi vì Tống Nhu là cô cả nhà họ Tống, dựa vào những chuyện xấu cô ta làm ra, đã sớm phải dạy dỗ!

“Bây giờ, mới chính thức bắt đầu.”

Tống Như nhìn tài liệu trong tay của tập đoàn Tống thị, con ngươi thoáng qua sự ớn lạnh chết người.

Cô không quên những chuyện Tống Nhu đã làm với cô và đứa nhỏ.

Một ngươi muốn làm hại đứa nhỏ của cô, tháo tử cung của cô xuống, làm sao có thể để yên được...

Tống Như rất rõ tính cách của Tống Nhu, càng hiểu rõ dã tâm của Tống Nhu, cho nên cô sẽ từng chút một đập tan giấc mộng của cô ta, khiến cuộc đời cô ta bị hủy hoại!

Đây chính là ý cái giá đã tổn thương đứa nhỏ của cô.

“Mẹ, mấy ngày này mẹ dẫn ông nội đi ra ngoài giải sầu một chút đi, nghỉ ngơi một chút, chuyện bên này, con có thể xử lý.”

“Vậy con phải chú ý nghỉ ngơi, nhất định không được quá mệt mỏi, nếu không bọn mẹ và Gia Cửu cũng sẽ lo lắng cho con.” Tăng Nhĩ Ngọc vỗ tay của con gái nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.