Chị Hy nhỏ giọng thì thầm bên tai Tống Như: “Xem ra, các phóng viên chỉ muốn đào được tin tức nóng chứ căn bản không để ý đến chân tướng của sự việc.”
Đây chính là đặt tính vốn có trong giới giải trí này.
Khi mà bạn nhận được sự chú ý, tất cả mọi người sẽ ủng hộ hoan hô bạn, nhưng một khi đã mang khó khăn vào người thì những người đợi để chế giễu bạn còn nhiều hơn so với người ủng hộ bạn.
Tống Như sớm đã quen với tất cả những việc này.
Cách nhìn của người ngoài đối với cô như thế nào cũng không thể thao túng cuộc sống của cô được, nhưng cô không thể mang theo vết nhơ như vậy cả đời được, huống chi, cô phải đứng ở vị trí cao nhất trong giới giải trí, mới có thể sánh vai với Dương Gia Cửu được.
Nếu như thua ở đây, cô dựa vào cái gì để xứng với anh.
“Chị Hy, chúng ta đi thôi.”
“Đi như vậy ư?” Chị Hy nhíu mày, đuổi theo cô: “Không tiếp tục nghe nữa?”
“Không có ý nghĩa nữa, ban tổ chức có thể mở buổi họp báo này để trả lời những vấn đề đó, đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với em rồi, các phóng viên sẽ đưa tin như thế nào, chúng ta không thể kiểm soát được, bây giờ sự trong sạch của em vẫn phải cần một chứng cứ quan trọng nhất nữa.”
Việc lần này ngoài việc là trò khôi hài lớn nhất trong liên hoan phim từ trước đến nay, thì cũng là cục diện khó được xếp đặt trong giới giải trí và giới điện ảnh, hơn nữa cuộc tình tay ba trước khi được phơi bày ra thì dưới nhiều nguyên nhân, việc này vẫn sẽ luôn không ngừng tranh chấp.
Nhưng Tống Như luôn cảm giác có chỗ hơi kỳ lạ.
“Bây giờ bọn người Dương Vũ Mịch đã hoàn toàn không lộ diện, nhất định có người ở sau lưng dật giây cho các phóng viên đưa tin về việc này, sẽ là ai…”
“Việc này không có manh mối, có lẽ đại boss ở bên đó sẽ có phát hiện?”
Tống Như gật đầu, hai người cùng nhau đi đến công ty Đại Thiên.
Cô vừa mới đi vào phòng làm việc, Dương Gia Cửu bỏ tập tài liệu xuống đón cô: “Buổi họp báo thuận lợi không?”
Tống Như gật đầu, cô biết Dương Gia Cửu đặc biệt phái Trần Viễn đến đón cô qua, nhất định là có dụng ý của anh.
“Gia Cửu, anh có phải là có phát hiện gì không?”
Dương Gia Cửu nhìn cô, cầm một phần báo cáo ở trên bàn: “Phản hồi của truyền thông bên kia là, Oatlets rất để ý việc này, luôn kiểm soát tình hình của báo chí đăng tin.”
Lấy thế lực của Đại Thiên, phương tiện truyền thông không dám nói bừa, như vậy…
“Oatlets vì sao phải làm như vậy? Tống Như hơi không rõ tình hình.
“Trong giới giải trí này, không có kẻ thù tuyệt đối, đồng thời cũng không có bạn bè tuyệt đối, để bảo vệ danh dự nghệ sĩ, một số người của Oatlets sẽ ra tay cũng không có gì kì lạ.” Dương Gia Cửu mỉm cười kéo tay cô.
Cô tỉ mỉ suy nghĩ lời của Gia Cửu, thành thật nói: “Vậy em nhất định phải tranh thủ cơ hội đi Oatlets!”
“Nội bộ Oatlets có người không muốn em gia nhập vào đó, nếu em đi, có thể sẽ gặp rất nhiều khó khăn… Em còn muốn nghe lời anh đi Oatlets không?” Dương Gia Cửu biết Tống Như làm việc rất lý trí, cô sẽ không mù quáng đến mức nghe lời của anh, cô là một người phụ nữ có chính kiến.
“Chính vì Oatlets có năng lực và tiêu chuẩn như vậy nên em muốn đi, em muốn dùng thực lực để nói cho họ biết, em sẽ không bị thủ đoạn như vậy lật đổ, ngược lại em muốn tập thể thành thục của Oatlets làm việc vì em.”
Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu được Dương Gia Cửu vì sao muốn để cô từ bỏ KB và nghệ thuật sáng tạo, lựa chọn Oatlets rồi.
So sánh với các công ty quản lý rực rỡ kia, tài nguyên của Oatlets càng rộng hơn, thực lực trong giới giải trí cũng mạnh hơn, tập thể như bọn họ mới là thứ bây giờ Tống Như cần nhất.
Cô lúc này không nên kén cá chọn canh, nếu như cho rằng Oatlets đối với sự nghiệp của cô có sự trợ giúp, Tống Như nhất định sẽ toàn lực tranh thủ.
“Anh sẽ đi điều tra động tĩnh bên kia, em chuẩn bị tốt đi.”
Người cuối cùng cần lấy ra thành tích vẫn là Tống Như.
“Em sẽ.”
Lúc chị Hy chú ý đến tin tức trên mạng, sau buổi họp báo hai tiếng đoàn liên hoan phim tổ chức, phong trào trên mạng đã dấy lên nhanh chóng lan ra.
Căn bản chia làm hai bên, một bên là nghi ngờ thành ý của chính phủ, cho rằng giới giải trí rất hỗn loạn, cũng cho rằng tất cả những việc xảy ra bây giờ là Tống Như đang làm bộ, một bên khác là fan luôn ủng hộ Tống Như, do nhóm fan ban đầu lại mở rộng phát triển thành 30 nghìn người, bọn họ luôn luôn kiên trì ủng hộ Tống Như, hiểu rõ Tống Như là diễn viên thực sự có thực lực, cũng muốn luôn ủng hộ cô cho dù gặp khó khăn.
Chị Hy trước tiên gọi điện cho người phóng viên đó, anh ta biểu thị sẽ không đem những chứng cứ đó giao cho bọn họ, còn nói đừng để cho Tống Như giở trò nữa, với thế lực của Đỗ Cảnh Thăng trong giới giải trí, bọn họ căn bản không chiếm được lợi ích nào.
Chị Hy biết đối phương đã nhận tiền của Đỗ Cảnh Thăng, ngược lại cũng không làm được gì.
Nhưng dưới tình hình như thế này, vẫn có tin tức tốt, bởi vì lời giải thích của chủ sự, những tổ kịch căn bản vốn không xem trọng Tống Như đã ồn ào gọi điện thoại tới xin lỗi, biểu thị sau này có cơ hội sẽ mời Tống Như biểu diễn, ngoài ra còn có một chương trình phỏng vấn muốn mời Tống Như.
“Tống Như, đi không?” Chị Hy muốn trước tiên hỏi qua ý kiến của Tống Như mới sắp xếp lịch trình tốt.
“Đi đi, lộ mặt lúc này đối với em rất có lợi.” Tống Như cười rồi đứng lên: “Chị Hy, phiền chị sắp xếp giúp em.”
Chị Hy ừ một tiếng, sắp xếp thời gian với đối phương, chiều mai ghi hình, ngày kia chiếu ra.
Chương trình này vẫn sắp xếp giống như cũ, sẽ mời một vài vị minh tinh làm khách quý, chị Hy hơi lo lắng sự xuất hiện của minh tinh nào sẽ làm ảnh hưởng đến Tống Như, sau khi tra xét thì phát hiện trong đó có nghệ sĩ của Oatlets,.
“Không sao, em chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”
“Nhưng…” Chị Hy hơi lo lắng.
“Em biết, bên ngoài bây giờ đều quan tâm đến tin đồn này, MC cũng chắc chắn sẽ hỏi đến những vấn đề này, nhưng cũng đúng lúc là một cơ hội tốt.”
Cô cần phải có một nền tảng như vậy để nói tốt cho mình vài câu.
Nhìn thấy Tống Như kiên trì như vậy, chị Hy cũng không có ngăn lại nữa, buổi chiều ngày thứ hai, cô mang Tống Như đến Đài truyền hình rất sớm.
Nhưng lúc xe dừng lại thì nhận được điện thoại của đoàn làm phim.
“Hai người làm sao vẫn chưa đến, mọi người đều đang đợi hai người đấy.” Đối phương rất nổi giận.
Chị Hy sửng sốt, nhìn thời gian: “Cách thời gian ghi hình không phải còn nửa tiếng hay sao?”
“Nghệ sĩ chăng lẽ không cần thay đồ trước hay sao? Hai người sao lại không chuyên nghiệp như vậy, nếu trì hoãn việc sắp xếp quay phim, hai người có chịu trách nhiệm nổi không? Thật là…”
Anh ta bên kia còn chưa cúp điện thoại thì người bên cạnh đã cười lên.
Giống như khoe khoang việc anh ta mới làm oai phong như thế nào.
Chị Hy tức giận lắc đầu: “Tống Như, chị cảm thấy hôm nay sẽ rất khó giải quyết.”
Tống Như mỉm cười, không nói nhiều, nhấn thang máy: “Việc đã tới thì mãi mãi cũng không tránh khỏi được.”
Nếu như đã xác định rõ mục đích thì phải nỗ lực bằng mọi cách, nếu không thì thật có lỗi với bản thân.
“Vậy được, lát nữa chị ở ngoài cửa, em có việc gì cứ gọi chị.” Chị Hy cầm túi của Tống Như, nhỏ giọng nói: “Người trợ lý của đạo diễn vừa mới gọi điện thoại cho chị là họ Phó, em chú ý anh ta một chút.”
“Được rồi, yên tâm đi, em cũng không phải lần đầu tiên đi phỏng vấn, không sao đâu, tin em đi.” Tống Nhan cười dịu dàng, mang giày cao gót đi vào nơi quay phim.
Cô vừa xuất hiện, người ở bên trong đều nhìn về phía cô.
Sau đó là một tiếng gầm lên: “Cô làm sao vẫn chưa thay đồ!”