Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 42: 42: Hiện Tại Có Thể Nhận Em Rể Luôn




Khuôn viên trường học.

Phó Tử Khanh không cần biết Vũ Minh Nguyệt có đồng ý hay không, hắn kéo cô ngồi xuống ghế, rồi cẩn thận mở túi nhỏ túi lớn lấy điểm tâm bên trong ra.

"Anh có bị điên hay không, tôi nói là muốn ăn sáng cùng anh lúc nào chứ?" Vũ Minh Nguyệt giận dữ trừng mắt gầm lên, khoé môi cô giật giật tỏ vẻ khó chịu.

"Em không muốn nhưng tôi lại muốn! Dù có chuyện buồn thì cũng phải ăn chứ, em muốn nhịn đói chết hay sao?" Phó Tử Khanh mắt không nhìn đến cô, hắn vẫn chuyên tâm lấy thức ăn ra.

"Tôi không đói!" Vũ Minh Nguyệt cứng đầu đáp, cô còn đang tính ôm cặp đứng lên thì lúc này bụng của cô lại phản chủ.

"Òng, ọc..."
Phó Tử Khanh bật cười thành tiếng, cô làm sao có thể giấu được hắn chứ, con mắt nhìn người của hắn rất nhạy bén đấy.

"Tôi không biết em thích ăn gì, cho nên mua rất nhiều, em ăn một miếng thôi cũng được!"
Hắn nói rồi cầm lấy chiếc bánh ngon mắt kia đưa tới cho cô.

Dù sao thì Vũ Minh Nguyệt cũng thật sự đói bụng, cô cảm thấy ăn một miếng thì chắc là không sao đâu, bánh sừng bò đó ngon như vậy làm cô không cưỡng lại được.

"Hừm, tôi thấy anh có lòng nên sẽ miễn cưỡng ăn một cái vậy!" Nói rồi cô đưa tay nhận lấy bánh ngọt, ngồi xuống bên cạnh hắn thưởng thức.


Phó Tử Khanh trong lòng vui như mở cờ, xem ra cô không còn đề phòng hắn nữa, cũng coi như là hắn tiến đến gần cô thêm một bước rồi.

Đột nhiên hắn cảm thấy không khí hôm nay tương đối trong lành, bầu trời cũng trở nên đẹp hơn mọi ngày.

Vũ Minh Nguyệt đang ăn bánh ngon lành, quay sang thì thấy Phó Tử Khanh cứ nhìn mình không rời mắt, khiến cô rất ngại.

"Anh cũng ăn đi chứ, đồ là do anh mua tới kia mà!" Để tránh cái tình huống khó xử này, cô túm lấy một chiếc bánh ngọt nhét vào miệng hắn.

Phó Tử Khanh cũng ngoan ngoãn mà ăn nó, đây có lẽ là cái bánh ngọt ngon nhất trong đời hắn rồi.

"Bánh ở đây đúng là ngon thật!" Hắn mỉm cười lên tiếng cảm thán, mặc dù trong miệng đầy bánh.

Nhìn bộ dáng hắn vừa ăn vừa nói chuyện như một tên ngốc, Vũ Minh Nguyệt liền cảm thấy vui vẻ mà bật cười khúc khích.

"Anh đấy, có thể ăn xong rồi hãy nói được không, vụn bánh văng cả ra ngoài rồi."
"Ah, tôi vất vả giả ngu như vậy không phải chỉ để nhìn em cười thôi sao, cuối cùng gương mặt em cũng tươi tỉnh hẳn lên rồi!" Phó Tử Khanh nhàn nhã đáp, hóa ra là hắn có mục đích cả, không phải tự nhiên mà làm trò ngốc như vậy.

"..."
Ở góc hành lang, Âu Dương Tư Duệ không biết đã đứng đó từ lúc nào, sắc mặt anh cùng lúc trở nên càng khó coi hơn.

Cảm giác khó chịu ngày hôm trước lại xuất hiện, nó khiến anh cảm thấy bứt rứt, chỉ muốn xông thẳng đến đó ôm Vũ Minh Nguyệt giấu đi.

Lông mày anh chau lại, khoé môi giật giật như là đang muốn mắng người, hai tay lúc này không biết từ khi nào đã nắm lại thành quyền.

Vũ Minh Nhật chầm chậm từ phía sau bước đến, anh khoanh tay đứng nhìn, rồi bất giác lên tiếng.

"Anh Tư Duệ, anh thấy cậu ta có được không? Dù sao cậu ấy cũng có thể làm cô nhóc nhà chúng ta cười, nếu như cậu ta thật sự thích Minh Nguyệt, vậy thì hiện tại có thể nhận làm em rể luôn cũng được!"
"Em đang nói cái gì vậy, làm sao em biết được cậu ta tiếp cận Minh Nguyệt là có ý gì? Anh cảm thấy tên nhóc này không được, phải lập tức tách Tiểu Nguyệt ra khỏi hắn!" Âu Dương Tư Duệ như không tin vào tai mình, anh khó hiểu nhìn Vũ Minh Nhật đáp.

"Ồ, sao em thấy cậu ta cũng khá tốt nhỉ, ít nhất không làm cho Tiểu Nguyệt nhà ta phải khóc!" Vũ Minh Nhật cố tình nhấn mạnh câu cuối, anh ta đấy chính là muốn nói móc Âu Dương Tư Duệ.

Hành động này mặc dù không quân tử cho lắm nhưng ai kêu Âu Dương Tư Duệ dám khi dễ em gái mình làm gì, anh phải trả thù một chút chứ.

Này là để bù đắp cho em gái anh ngày hôm qua, anh biết là cô đã lén khóc một mình, mà lý do chính là cái tên đàn ông đang đứng ở đây.

Âu Dương Tư Duệ là một người thông minh, anh làm sao không nhận ra ý trong lời nói của Vũ Minh Nhật được chứ.


Nhưng thật sự đúng là như vậy, dù anh không nhìn thấy nhưng anh biết là cô đã khóc, đôi mắt hơi sưng của cô làm sao giấu đi được.

"Sắp đến giờ học rồi, em phải về lớp đây, cứ để đôi trẻ tìm hiểu nhau đi thôi!" Vũ Minh Nhật nhìn vào biểu cảm của Âu Dương Tư Duệ liền biết mình đã thành công, anh vươn vai một cái, mắt nhắm mắt mở liếc sang Tư Duệ nói.

Vũ Minh Nhật rời đi rồi, Âu Dương Tư Duệ vẫn còn chôn chân đứng ở đó, mất vài phút sau, anh mới quay đầu lủi thủi trở về phòng học.

Anh cảm thấy như vậy cũng tốt, giờ có Phó Tử Khanh ở đây rồi, biết đâu sau này Vũ Minh Nguyệt sẽ nhận ra tình cảm của mình.

Có điều anh cũng không thể để yên như vậy, điều tra về Phó Tử Khanh một chút anh sẽ yên tâm hơn, ít ra anh muốn biết là hắn có thật sự xứng đáng với cô hay không.

...!
Một tuần sau đó, Âu Dương Tư Duệ lại cố ý tránh mặt Vũ Minh Nguyệt, đa số thời gian rảnh anh sẽ đi đến thư viện đọc sách, ngoài ra thì anh chỉ bận bịu lo luận án của mình mà thôi.

Thời gian anh ở cùng Tô Đàm Vân có phần nhiều hơn, bởi cô ta lúc nào cũng lấy lý do làm bài để lẽo đẽo theo anh, dù anh không từ chối nhưng không vì vậy mà để cô ta tiếp cận mình.

Vũ Minh Nguyệt lại vì điều này mà đau lòng, cô nghĩ rằng anh giận vì cô đã không giữ lời hứa, liền đem tội lỗi tự trút hết lên bản thân mình.

Để xin lỗi Âu Dương Tư Duệ, cô lại cố tình xuống bếp làm bữa trưa cho anh, rồi cẩn thận sắp xếp thật đẹp mắt cho vào hộp.

Giờ giải lao, Vũ Minh Nguyệt vội vàng mang cơm đến lớp học của Âu Dương Tư Duệ, không nhìn thấy anh trong lớp, cô liền đứng bên ngoài chờ anh.

"Minh Nguyệt, em mang cơm đến cho Tư Duệ sao?" Lúc này một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, Tô Đàm Vân từ phía sau bước đến nhìn cô nở một cụ cười nhẹ.

"Vâng, chị biết anh ấy đang ở đâu không?" Vũ Minh Nguyệt gật đầu trả lời, thuận tiện hỏi luôn cô ta.

"Anh ấy hiện tại đang ở phòng hiệu trưởng, chắc là còn bàn bạc lâu lắm.


Giờ chị cũng đến đó, nếu em không ngại thì chị sẽ mang đến cho anh ấy giúp em!" Tô Đàm Vân cởi mở đáp, cô ta tỏ ra vô cùng thân thiện.

Vũ Minh Nguyệt tiếc nuối nhìn hộp cơm trên tay, thật ra cô muốn tự mình đưa cho Âu Dương Tư Duệ hơn nhưng xem ra không được rồi.

"Vậy em đành phiền chị, giúp em nha!" Cô nở nụ cười gượng đáp, rồi đưa hộp cơm của mình cho cô ta.

"Ừm, chị sẽ giao tận tay anh ấy cho em!" Tô Đàm Vân tỏ ra nghiêm túc nói, sau đó liền xoay người rời đi.

...!
Mười lăm phút sau, Vũ Minh Nguyệt vì muốn biết Âu Dương Tư Duệ có ăn cơm của mình hay không, cô lén chạy đến phòng hiệu trưởng xem thử.

Bên ngoài đóng cửa kín mít, nên cô không nhìn thấy được bên trong, nội tâm có chút không vui.

Cô chỉ là muốn đến nhìn anh một chút thôi mà, sao lại khó như vậy chứ?
Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ vào lớp, cô tính toán quay trở về lớp học, nhưng khi đi ngang qua thùng rác trước cửa phòng, bước chân của cô liền khựng lại.

"Sao...sao lại thế này?" Nhìn hộp cơm mình cực khổ chuẩn bị nằm gọn trong thùng rác, mũi cô đột nhiên cảm thấy chua xót.

_____????To Be Continued????_____.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.