Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 99: 99: Hôn Một Cái Không Tính Là Quá Giới Hạ




Âu Dương Tư Duệ thân là đàn ông con trai, anh cũng làm sao có thể để cho Vũ Minh Nguyệt vì mình mà nhận lỗi chứ.

Là do anh bám đuôi cô kia mà, đã hứa không để cô khóc nữa, vậy mà giờ anh lại đang làm cái gì đây.
"Chú Lục, chú muốn đánh mắng con thế nào cũng được, con nguyện ý chấp nhận hết.

Nhưng đừng để Tiểu Nguyệt nhìn thấy có được không, cô ấy khóc rồi con và chú đều sẽ đau lòng!" Âu Dương Tư Duệ nhìn ba Lục Thần Vũ nói.
Ba Lục Thần Vũ nghe xong liền nhìn sang con gái, thấy cô khóc đến tê tâm phế liệt, ông ấy thật sự không thể chịu nổi.

Vũ Minh Nguyệt là đứa trẻ ông ấy yêu thương nhất trong nhà, ông ấy làm sao đành lòng nhìn con gái khóc.
Cánh tay ba Lục Thần Vũ dần nới lỏng khỏi cổ áo Âu Dương Tư Duệ, vì con gái ông ấy phải nén cơn giận của mình xuống.

"Hai đứa mặc quần áo chỉnh tề lại, rồi xuống nhà nói chuyện!"
Nói xong, ba Lục Thần Vũ mặt đầy tâm trạng bước ra ngoài.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2.


Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3.

[HP/SH] A Big Surprise
4.

Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
=====================================
Mẹ Vũ Đình thở dài một hơi, bà ấy xoa xoa mặt con gái an ủi.

"Tiểu Nguyệt, đừng khóc nữa! Nghe lời ba con đi, hai đứa xong rồi thì xuống lầu nói chuyện với người lớn!" Bà ấy lại liếc nhìn sang Âu Dương Tư Duệ, vừa giận lại vừa thương.
"Cạch." Cửa phòng đóng lại, Vũ Minh Nguyệt liền lao đến bên cạnh Âu Dương Tư Duệ, nước mắt ngắn dài.
"Tư Duệ, anh có đau lắm không? Em xin lỗi, là do em nên anh mới bị đánh!"
Âu Dương Tư Duệ lập tức giữ chặt lấy tay cô, dù khuôn mặt đang sưng tím lên vẫn nở ra một nụ cười nhẹ nhàng.

"Em nói gì vậy, lỗi nào là của em? Là lỗi của anh, nếu em còn khóc nữa thì lỗi của anh sẽ lại tăng nhiều hơn.

Ngoan, không khóc nữa!"
"Đi rửa mặt nhanh lên, ba mẹ em đang chờ chúng ta!"
...
Lúc cả hai bước xuống lầu, thì người lớn đang ngồi nghiêm túc ở dưới chờ họ, mà hai cô nhóc nhỏ Lục Tư Yên và Lục Tư Nhiên đã bị mang ra ngoài, dẫu sao thì đây không phải chuyện mà hai đứa trẻ có thể nghe được.
"Tư Duệ, con bước đến đây cho mẹ!" Lạc Ninh Hinh vô cùng tức giận, bà ấy nghiêm mặt gọi anh, đây cũng là lần đầu tiên anh trông thấy bộ dáng này của bà ấy.
"Mẹ, con xin lỗi!" Âu Dương Tư Duệ đứng chắn trước mặt Vũ Minh Nguyệt, anh cúi đầu đáp.
"Hai đứa có biết mình đang làm cái gì không?" Mẹ Ninh Hinh lại tiếp tục.
"Bọn con hoàn toàn chưa làm cái gì vượt quá giới hạn, mẹ và chú dì cứ yên tâm!" Âu Dương Tư Duệ giải thích.
"Ha, yên tâm? Hai đứa trai gái nằm cùng một giường, mà con kêu bọn ta yên tâm, con đang đùa có đúng không?" Ba Lục Thần Vũ dù tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế nhất có thể, ông ấy không muốn nổi điên lên rồi lại làm con gái đau lòng.
"Minh Nguyệt, con có nhớ mình đã nói gì với mẹ khi đòi sang đây học hay không?" Mẹ Vũ Đình lúc này cũng lên tiếng, bà ấy nghiêm khắc nhìn con gái.
"Mẹ, con xin lỗi!" Vũ Minh Nguyệt cúi thấp đầu, cô hiện tại rất sợ nhìn thấy bộ dáng thất vọng của ba mẹ.
"Nếu không phải hôm nay chúng ta phát hiện ra, thì hai đứa tính giấu đến bao giờ?" Mẹ Vũ Đình nhíu mày hỏi tiếp.
"Con định khi nào con chấp nhận làm bạn gái anh ấy, thì con sẽ nói cho mẹ biết!" Vũ Minh Nguyệt bẽn lẽn đáp.
"Vậy là con còn chưa đồng ý làm bạn gái của Tư Duệ, mà hai đứa đã ngủ chung giường!" Ba Lục Thần Vũ bất lực nói.
Không khí trong nhà càng trở nên căng thẳng hơn, người lớn mặt mày tức giận và thất vọng, còn hai người thì vô cùng lo lắng.
Âu Dương Tư Duệ rất sợ bị gia đình cấm cản, anh còn chưa có được lời đồng ý của Vũ Minh Nguyệt đâu, không thể cứ như vậy bị gia đình ngăn cấm được.


Nếu không phải là cô, thì ai anh cũng không cần.
"Chú, dì, chuyện đã thành ra như vậy, con cũng không có gì để biện minh cho hành động của mình.

Hôm nay có mặt mọi người và mẹ con ở đây, con xin phép chú và dì cho con được theo đuổi Tiểu Nguyệt!" Âu Dương Tư Duệ không cần suy nghĩ nhiều, anh nghiêm túc nhìn họ nói.
"Giờ mới xin phép có phải quá muộn hay không?" Ba Lục Thần Vũ liếc anh một cái.
Âu Dương Tư Duệ.

"Chú Lục, chuyện trước đây là do con không đúng, làm những hành động khiến Tiểu Nguyệt tổn thương.

Vì vậy, con mới không dám gặp chú để xin phép, nhưng giờ con thật lòng thích Tiểu Nguyệt, con mong chú đồng ý tác thành cho chúng con!"
Mẹ Vũ Đình từ nãy đến giờ vẫn nhìn con gái, bàn tay Vũ Minh Nguyệt nắm lấy tay Âu Dương Tư Duệ rất chặt, còn có ánh mắt của cô khi nhìn anh.

Chỉ bao nhiêu đó thôi, bà ấy cũng hiểu rằng cô vẫn còn rất thích anh.
Nếu như mọi chuyện đã như vậy, bà ấy cũng không đành lòng ngăn cản để con gái đau lòng.

Âu Dương Tư Duệ dù sao cũng là một chàng trai tốt, có thể giao con gái cho anh, bà ấy cũng phần nào yên tâm.
"Tư Duệ, con có dám hứa với đi không? Rằng sau này con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nguyệt, không để con bé đau lòng, toàn tâm toàn ý đối tốt với con bé!" Mẹ Vũ Đình hỏi anh.
"Dạ, con có thể hứa!" Âu Dương Tư Duệ kiên định đáp.

"Sau này con sẽ yêu thương Tiểu Nguyệt, nhất định sẽ không để em ấy chịu dù chỉ là một chút ủy khuất nào!"
Mẹ Vũ Đình trầm mặc nhìn anh, bà ấy dường như đang suy nghĩ gì đó.

Ít phút sau, bà ấy lại nhìn sang Vũ Minh Nguyệt.


"Tiểu Nguyệt, mẹ muốn nói chuyện riêng với con một chút, con vào phòng với mẹ đi!"
"Vâng ạ!" Vũ Minh Nguyệt rụt rè đáp, cô nhanh chóng đi theo sau mẹ trở về phòng ngủ.
"Lục Thần Vũ, thật xin lỗi anh, là do tôi không quản tốt Tư Duệ, nên mới để chuyện này xảy ra!" Lạc Ninh Hinh vô cùng tự trách lên tiếng, bà ấy cũng thật không biết tại sao con trai lại trở nên như vậy.
"Chuyện này cũng có một phần lỗi của tôi và Đình Đình, cho nên không trách cô được, chuyện này cứ để hai mẹ con cô ấy quyết định đi!" Ba Lục Thần Vũ sầu não trả lời.
Âu Dương Tư Duệ lặng lẽ đứng đó không nói gì, anh cũng không nghĩ đến chuyện lại bị người lớn phát hiện ra nhanh như vậy.

Nhưng thật sự là anh không đúng, đáng lý ra anh không nên cùng Tiểu Nguyệt ngủ chung như vậy.
...Trong phòng, mẹ Vũ Đình ngồi nghiêm nghị trên ghế, bà ấy bắt đầu hỏi con gái.

"Tiểu Nguyệt, con có biết con làm như vậy ba mẹ rất buồn không? Dù sao con cũng là con gái, sao có thể dễ dãi như vậy!"
"Mẹ, con xin lỗi, nhưng con thật sự muốn ở bên cạnh anh Tư Duệ!" Vũ Minh Nguyệt ấp úng, hai tay cô mân mê vạt váy khiến nó trở nên nhăn nhúm.
"Rốt cuộc là tại sao? Trước khi đến nước M không phải con rất đau lòng sao, bây giờ lại quấn quýt như chưa có chuyện gì xảy ra?" Mẹ Vũ Đình có một vấn đề vô cùng thắc mắc, bà ấy không nghĩ ra được vì lý do gì con gái lại thay đổi nhanh như vậy.
"Mẹ, thật ra anh Tư Duệ đã cứu mạng con hai lần, trong lúc anh ấy chật vật nằm trong phòng cấp cứu, con mới nhận ra rằng con thật sự rất cần có anh ấy bên cạnh." Vũ Minh Nguyệt không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy, cô run run trả lời.
"Con ở đây gặp nguy hiểm tại sao không nói với ba mẹ?" Lại thêm một lý do khiến mẹ Vũ Đình thất vọng.
"Con sợ ba mẹ lo lắng, cho nên mới không dám nói!" Vũ Minh Nguyệt có chút sợ.

"Mẹ có thể cho anh Tư Duệ một cơ hội không? Con tin chắc anh ấy sẽ khiến con hạnh phúc!" Nói tới nói lui, cô vẫn lên tiếng cho Âu Dương Tư Duệ.
_____.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.