Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước

Chương 116: Gặp lại Từ Mộng



Thời điểm Huyền Thương và Băng Linh come back sẽ là khoảng hơn một tháng sau. Sau đó mấy ngày sẽ là buổi tiệc mừng cô trở về của Thượng Quan gia. Thời gian tổ chức tiệc còn lâu nhưng gia đình cô dự định tổ chức lớn cho nên gây sự chú ý rất nhiều. Nhiều người muốn chớp lấy cơ hội này để tạo lập mối quan hệ với gia đình cô, không thể bắt nối với Thượng Quan gia thì trong buổi tiệc đó cũng có không ít danh môn thế gia, ít nhiều gì cũng sẽ có vài người có thể làm quen. Đây xem như là cơ hội tốt cho những người có tham vọng muốn thiết lập quan hệ rồi tạo chỗ đứng cho mình trong giới thượng lưu.

Vốn dĩ Băng Linh không muốn làm rầm rộ nhưng mọi người trong nhà đều không chịu nhất quyết phải làm thật lớn, dù sao mấy năm nay hai nhà im hơi lặng tiếng, ít xuất hiện trước mọi người là bởi vì cô. Bây giờ cô trở lại, mọi người đương nhiên phải làm tiệc lớn ăn mừng. Mà lần này Huyền Thương lại theo phe các trưởng bối không nghe cô. Thôi thì kệ, dù sao hôm đó ba ông anh trai của cô cũng sẽ công bố tin tức chuẩn bị kết hôn, cô cũng không phải điểm nhấn duy nhất.

Bây giờ cô chỉ muốn tập luyện một chút cho màn come back của mình. Còn hai tuần nữa là thời điểm để cô come back nhưng Băng Linh cũng không có quá khẩn trương hay hồi hộp gì, dù sao cô cũng không hoạt động nhiều như trước, cũng không cần mọi người quá kích động khi thấy lại cô. Công chúng chỉ cần nhớ lại là đủ rồi.

Hiện tại Băng Linh đang ở nhà, vừa nấu ăn xong. Cô đi ra phòng khách ngồi chơi với con trai thì có điện thoại gọi đến. Nhìn đến tên người gọi thì cô rất vui vẻ, nhấc điện thoại lên nghe:

- Mặc Thần ca ca.

- Băng Linh, mấy năm nay em vẫn ổn chứ. Anh nghe nói em đã trở về rồi nhưng Vy Vy đang trong giai đoạn chờ sinh nên anh không thể đến Trung Quốc gặp em. Anh cũng không biết số điện thoại mới của em nên không gọi được. Hiện tại Vy Vy vừa sinh xong, anh cũng vừa có được số điện thoại của em nên bây giờ mới gọi cho em.

- Anh không cần giải thích mà, em hiểu hết. Mẹ con Vy Vy vẫn khỏe chứ, bé con là trai hay gái, trông giống ai vậy anh?

- Là một cặp long phượng thai, bé trai thì giống Vy Vy hơn. Con gái giống anh, anh sẽ chụp hình gửi cho em.

- Dạ, mà anh định đặt tên gì con cháu của em thế?

- Con trai tên Sở Thiên Minh, con gái tên Sở An Nhiên. Nghe nói em cũng sinh một đứa con trai ba tuổi rồi.

- Vâng, là Tư Huyền!

- Thằng bé không sao chứ, vụ nổ đó không làm ảnh hưởng gì đến sức khỏe của nó phải không?

- Anh yên tâm đi, mẹ con em đều rất tốt.

- Thật may quá, nếu em hay con trai em bị gì thì anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mìn được.

- Anh căn bản không có lỗi, tại sao phải tự trách mình chứ!

- Cho dù anh không phải là người gây ra chuyện này nhưng một phần nguyên nhân cũng là do anh. Trong chuyện này, anh cũng có một phần trách nhiệm. Nếu em cần gì thì cứ nói, anh nhất định giúp em hoàn thành.

- Anh thật sự muốn chuộc lỗi sao?

- Đúng!

- Vậy để con gái anh làm con dâu nuôi từ bé của em đi. Con trai em lớn hơn An Nhiên nhà anh ba tuổi, vừa vặn tạo thành một đôi. Anh thấy thế nào?

- Em thật sự muốn con gái của trùm Mafia làm con dâu mình sao?

- Con gái trùm Mafia thì sao chứ, con trai em tương lai chẳng phải cũng là trùm hắc đạo sao? Anh không có nhiều thời gian suy nghĩ đâu, con của Olearn cũng sắp chào đời rồi, Yến Thành Hi và Quỳnh Nghi cũng đã về chung một nhà, không khéo năm sau sẽ có bảo bảo. Con trai em hiện tại chỉ có một mà thôi. Yến Thành Hi và Olearn đều đang nhắm đến nó đó. Tương lai không biết thằng bé sẽ thích con gái nhà nào đâu, nể tình anh em chúng ta nên em mới muốn con gái anh làm con dâu em, để An Nhiên đi trước một bước đó.

- Thôi được rồi, cho dù con gái anh không thể làm con dâu em thì sao chứ. Lỡ như vài năm sau em có con gái, tương lai con bé làm con dâu anh không chừng.

- Cũng không phải không thể.

- Được rồi, anh phải đi cho con uống sữa rồi. Đợi sức khỏe Vy Vy bình phục sẽ dẫn mẹ con cô ấy đến Trung Quốc thăm em. Còn chuyện bốn năm trước, hi vọng em nể mặt anh mà bỏ qua. Nancy anh cũng đã xử lý, bây giờ cô ấy cũng mất rồi, còn người kia đang ở trong tay Huyền Thương, tùy em xử lý.

- Vâng, mặc dù lúc đầu em cũng hận cô ấy nhưng dù sao mẹ con em cũng không sao. Bây giờ cô ấy cũng không còn, em cũng không muốn hận một người đã chết.

- Được rồi, cảm ơn em!

- Dạ, sắp tới nhà em tổ chức tiệc, gia đình anh phải đến đó.

- Nhất định đến, bây giờ tạm biệt em!

- Tạm biệt, Mặc Thần ca ca.

Băng Linh cúp điện thoại quay qua thì thấy con trai đang nhìn mình. Sau đó cậu bé nhìn cô hỏi:

- Mami, con dâu nuôi từ bé nghĩa là sao vậy ạ?

Băng Linh cười xoa đâu con trai, nói với cậu bé:

- Con dâu nuôi từ bé sao? Nói sao ta, đó chính là vợ tương lai của con đó, được bố mẹ chọn khi hai đứa còn nhỏ, giống như đính ước từ nhỏ vậy.

- Dạ!

- Con có muốn biết vợ tương lai mẹ chọn cho con thế nào không?

Nói tới đây thì Băng Linh thấy mặt con trai có hơi xấu hổ, nhìn cô nói:

- Mẹ chọn rồi ạ?

Băng Linh xoa đầu con trai, tiếp tục nói:

- Yên tâm, cô bé đó là con của chú Sở, cho dù tương lai hai đứa không phải vợ chồng cũng không sao, vẫn có thể làm anh em. Nếu con không yêu con bé như cách bố yêu mẹ thì cũng chẳng sao cả, bố mẹ và vợ chồng chú Sở cũng sẽ không giận con. Con yên tâm, đây, ảnh của An Nhiên này, chú Sở vừa chụp lại gửi cho mẹ đấy.

Băng Linh nghe điện thoại ting một tiếng thì mở lên xem, thấy đó là ảnh Sở Mặc Thần gửi thì mở đưa cho con trai xem. Tiểu Huyền Thương cũng hiếu kỳ đưa mắt nhìn.

Trong ảnh là một cô bé mới vài ngày tuổi nhưng lại cực kỳ dễ thương. Gương mặt trắng nõn, hai má phúng phính rất đáng yêu. Đặc biệt là một đôi con ngươi xanh biếc như đại dương thăm thẳm tròn xoe sáng long lanh. Gương mặt của cô bé có bảy phần xinh đẹp giống với Sở Mặc Thần, ba phần dịu dàng của Ngạo Đan Vy. Gương mặt nhỏ bé phấn điêu ngọc trác, tương lai sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đây. Băng Linh ngắm nhìn ảnh của An Nhiên mà trong lòng ngứa ngáy, thật muốn có một cô bé con như thế. Cô nhìn An Nhiên rồi lại nhìn con trai, thấy tiểu Huyền Thương nhìn chằm chằm vào ảnh của An Nhiên không chớp mắt, hai má phúng phính còn hiện lên chút sắc đỏ thì trong lòng cười thầm, cô thế mà đã có con dâu rồi, trời ơi!

Ngay lúc hai mẹ con đang ngắm nhìn ảnh của An Nhiên thì Huyền Thương cũng đã đi làm về. Vừa vào phòng phách đã thấy hai người một lớn một nhỏ chụm lại cúi đầu xuống nhìn gì đó. Anh đi đến gần rồi hỏi hai mẹ con:

- Hai mẹ con đang nhìn gì mà say sưa vậy?

Băng Linh thấy chồng về thì đưa điện thoại cho con trai cầm còn mình thì đi đến cầm cặp cho anh, hai người hôn nhau một cái rồi Huyền Thương ôm eo cô đi đến chỗ con trai.

Tiểu Huyền Thương nhìn thấu cha đến thì đứng dậy dơ hai tay ôm anh. Huyền Thương ôm con trai vào lòng, hôn cậu một cái, tiểu Huyền Thương cũng hôn lên má của anh:

- Daddy mới về.

- Ừ, Huyền nhi xem gì mà nhập tâm quá vậy?

- Là con dâu nuôi từ bé của mami.

- Con dâu nuôi từ bé sao?

Huyền Thương đưa mắt nhìn Băng Linh, cô hiểu ý cúi người nhặt điện thoại từ trên sofa lên đưa cho Huyền Thương coi:

- Đây là An Nhiên con gái của Sở Mặc Thần. Em muốn để con bé làm con dâu nuôi từ bé của chúng ta, anh thấy thế nào?

- Tùy em, dù sao cô bé này cũng dễ thương như vậy, con trai chúng ta chắc sẽ thích!

- An Nhiên quả thật rất dễ thương, em muốn bắt cô bé về nuôi quá.

Huyền Thương thấy vợ mình yêu thích cô bé này như vậy cười cưng chiều, đưa tay xoa đầu. Trong mắt lóe sáng, sau đó nhẹ giọng nói với cô:

- Em thích cô bé tới đâu cũng không thể bắt về nuôi được. Vừa hay anh cũng đang muốn có con gái hay là chúng ta sinh một đứa đi.

Băng Linh nhìn thấy trong mắt chồng mình là dục vọng không thể kìm chế thì hừ mũi khinh thường. Thích con gái là phụ, muốn ăn cô mới là chính. Nhưng mà con gái thật sự rất dễ thương nha, cô cũng muốn có. Đương lúc Băng Linh đang đấu tranh suy nghĩ thì tiểu Huyền Thương lại lên tiếng:

- Daddy và mami muốn sinh em gái sao?

Huyền Thương nhìn con trai hỏi:

- Thế nào, Huyền nhi muốn có em gái không?

- Muốn!

- Vậy tất cả phải phụ thuộc vào mẹ con rồi.

Sau đó hai cha con không hẹn cùng nhìn vào Băng Linh. Cô bị gọi tên thì ngượng mặt, không trả lời chỉ nói:

- Ăn cơm!

Tiểu Huyền Thương lúc này trượt xuống từ trên người Huyền Thương, đi đến chỗ Băng Linh.

- Mami, cho con mượn điện thoại.

- Con mượn làm gì vậy?

Miệng thì hỏi nhưng cô vẫn đưa điện thoại cho con trai. Cậu bé nói cảm ơn rồi chạy đi, một lát sau thì quay lại trả cho cô rồi cùng hai người ăn cơm.

Băng Linh và Huyền Thương tuy không hiểu con trai muốn làm gì nhưng cũng không tra hỏi cậu bé. Hai người tin tưởng con trai mình sẽ không làm việc quá phận.

Buổi chiều Huyền Thương không đi làm nữa, ở nhà với vợ con. Băng Linh cho con trai ngủ trưa rồi thì đi đến thư phòng của Huyền Thương.

- Hôm nay Sở Mặc Thần gọi cho em sao?

- Vâng! Anh ấy hỏi một chút về tình hình sức khỏe mẹ con em và nói xin lỗi.

- Dù sao chuyện đó cũng không phải cậu ấy gây ra.

- Là Nancy và Từ Mộng đúng không anh?

- Đúng vậy, quả bom là do Nancy lén lấy được từ trong tổ chức Mafia. Có lẽ vì vậy nên Sở Mặc Thần mới thấy tự trách. Còn Từ Mộng thì âm thầm theo dõi khi em ở New York, sau đó thông báo tin tức của em cho Nancy. Trước khi em lên máy bay thì Nancy đã cho người trà trộn và đặt bom lên đó.

- Trước khi xảy ra chuyện em có nói chuyện điện thoại với Mặc Thần ca ca. Và nói rằng em muốn là người đầu tiên được thử nghiệm loại bom mới kia, anh ấy cũng đồng ý. Chỉ là em không nghĩ đến sẽ thử theo cách đó.

- Chuyện đã qua không nên nghĩ lại nữa, còn em đó về sau không có được tùy tiện đi thử vũ khí này nọ có biết chưa?

- Biết rồi, à mà Mặc Thần ca ca nói Nancy đã chết rồi. Lúc đó em vẫn chưa hiểu cho lắm nên cũng đáp đại bây giờ nghĩ lại có lẽ anh ấy đã sớm biết và xử lý Nancy rồi.

- Sau khi em mất tích, anh bị sang chấn tâm lý một thời gian chỉ biết điên cuồng tìm kiếm em trong vô vọng. Cũng không nghĩ đến việc điều tra, mọi việc đều do Sở Mặc Thần một mình điều tra tìm hiểu kẻ đứng sau. Cuối cùng phát hiện ra là do Nancy và Từ Mộng bắt tay nhau gây nên. Anh lúc đó đã bình tĩnh lại nên đã bảo để anh xử lý bọn họ. Sở Mặc Thần giao Từ Mộng cho anh và xin anh để Nancy cho anh ấy giải quyết. Anh niệm tình anh ấy đã giúp anh điều tra cho nên đồng ý. Mấy ngày sau thì Nancy chết còn Từ Mộng thì đang được anh giam giữ tại tổ chức.

- Mặc Thần ca ca là một người nặng tình, cho dù Nancy đã gây ra tội lớn nhưng anh ấy vẫn nghĩ đến việc hai người lớn lên cùng nhau nên mới không ngại xin anh giao Nancy cho anh ấy. Thà là anh ấy tự mình kết thúc tính mạng của cô ta cũng không muốn cô ta rơi vào tay anh.

- Chết, đối với Nancy đã là một sự trừng phạt rất nhẹ rồi. Rơi vào tay anh, cô ta sẽ được chết thống khoái như thế sao?

- Có ai tự nhận mình ác mà còn tỉnh như anh không? Bây giờ Từ Mộng trong tay anh đã gần bốn năm, chắc hẳn đã là một kẻ thân tàn ma dại rồi.

- Có muốn đi nhìn một chút không?

- Được nha!

Huyền Thương dẫn Băng Linh đi đến tổ chức, trước khi đi cũng không quên gọi Mạc Hoàng đến trông chừng con trai. Anh lái xe đến tổ chức rồi đưa Băng Linh đi đến ngục giam. Đến một căn phòng ở cuối ngục, bên trong là một cô gái toàn thân nhếch nhác, dơ bẩn, tóc tai bù xù, nhìn không ra hình dạng. Đó chính là Từ Mộng nhiều năm không xuất hiện. Băng Linh tiến sát đến song sắt, nói:

- Từ Mộng, đã lâu không gặp!

Từ Mộng ngồi ôm chân trong một góc, nghe tiếng Băng Linh thì giật mình hốt hoảng như nghe thấy âm thanh đến từ địa ngục. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Băng Linh và Huyền Thương, trong miệng không ngừng nói:

- Không thể nào, không thể nào... Sao mày có thể còn sống, mày phải chết rồi mới đúng, đúng, chết rồi, mày chết mất xác ngoài biển rồi. Đây chắc chắn là ảo giác, ảo giác mà thôi.

Băng Linh đứng khoanh tay trước ngực, nhìn Từ Mộng như người điên trong kia nói:

- Không phải ảo giác của cô đâu. Tôi đã trở về rồi, còn có con trai của chúng tôi nữa. Mẹ con tôi rất tốt, rất khỏe mạnh, khiến cô thất vọng rồi. Thật uổng công cô hao phí tâm tư như thế, còn cùng Nancy hợp tác. À, cô có biết hiện tại cô ấy thế nào không?

Nhắc đến Nancy thì Từ Mộng càng kích động hơn, cô ta không nói tiếng nào chỉ nhìn chằm chằm Băng Linh nhưng từ trong đôi mắt của cô ta, cô biết đối với tin tức của Nancy, Từ Mộng rất muốn biết:

- Nancy...chết rồi.

- Là mày giết cô ta?

- Tôi không giết cô ta mà là có người thay tôi trút giận rồi. Cô cảm thấy ở đây mấy năm thoải mái hơn hay là chết đi như Nancy sẽ thống khoái hơn. Cô nói đi, tôi sẽ chiều theo ý cô, bởi vì ngoại trừ hai cái đó ra thì không có điều kiện thứ ba để cô chọn đâu.

- ...

- Hay là muốn tôi chọn giúp cô. Chồng, anh nghĩ thế nào?

Huyền Thương nãy giờ đứng phía sau xem vợ trút giận nghe cô hỏi thì cũng vờ suy nghĩ cuối cùng lại thở dài nói:

- Tùy ý em vậy, anh không dám đưa ra ý kiến riêng, lỡ như không hợp ý em thì khổ.

- Thôi được rồi!

Băng Linh quay lại nhìn Từ Mộng đang thất thần, vuốt cằm rồi nói:

- Tôi dù không nhân từ nhưng cũng phải để đức lại cho con. Cho nên tôi sẽ không lấy mạng cô đâu, cô...cứ ở đây đến hết đời đi.

Từ Mộng nghe đến đây thì trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh khủng khiếp khi cô ta vừa bị bắt vào đây. Ở đây rất đáng sợ, cô ta chịu đủ rồi, không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Trước kia dù bị hành hạ ra sao cô ta cũng không oán vì luôn nghĩ rằng Thượng Quan Băng Linh đã chết thì cô ta có chịu đau khổ hơn nữa cũng chả sao. Nhưng bây giờ chẳng những cô còn sống sờ sờ và đang trước mặt cô ta mà cả con trai cũng còn sống. Những gì Từ Mộng bỏ ra và những năm gánh chịu sự trả thù của Huyền Thương đều là vô nghĩa. Vậy thì cô ta sống làm chi nữa, chết đi còn thoải mái hơn. Từ Mộng đột ngột đứng dậy, không nói gì quay người đập đầu vào bức tường phía sau, chết không nhắm mắt.

Huyền Thương nhìn cảnh đó đến một cái nhíu mày cũng không có. Còn Băng Linh thì thoáng nhíu mày, trong không khí phảng phất mùi máu tươi cộng thêm với sự hôi thối ẩm mốc của buồng giam càng khiến Băng Linh thêm khó chịu. Sắc mặt cô khẽ biến, một trận khó chịu ập đến khiến cô muốn ói thêm vào đó là đầu đau như búa bổ khiến cô lảo đảo sắp ngã. Huyền Thương lo lắng đi đến ôm ngang người cô ra ngoài. Đi ra khỏi buồng giam thì nói với thuộc hạ:

- Xử lý xác của cô ta cho gọn gàng vào.

- Rõ!

Huyền Thương ôm Băng Linh đã thiếp đi ra xe và trở về nhà, gọi điện cho bác sỹ đến kiểm tra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.