Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 11: Thật giả lẫn lộn



“Đầu bếp mà hai ngày trước anh tìm cho tôi nấu không ngon, tìm lại cho tôi một người khác biết làm điểm tâm.”

Dứt lời, Hạ Hoa chỉ cam thấy Tạ Duyên gần đây hơi kì lạ, hắn trước đây mặc dù không ăn thịt, nhưng mấy đồ ăn khác thì không kén chọn, có gì ăn đó, càng chưa bao giờ có chuyện mang theo đầu bếp tới đoàn phim, bây giờ sao hắn lại chú ý chuyện ăn uống như vậy?

“Biết rồi.”

Hạ Hoa nhìn hắn vẻ mặt nghi ngờ.

………………

Thời tiết quá nóng, Tô San xắn tay áo lên ngồi trên đệm lấy cái quạt nhỏ quạt quạt, chờ lát nữa quay, ngồi lướt Weibo một chút, thấy hotsearch số 1 hiện giờ, cô cả người giật mình:

# Khúc Văn gạ gẫm hotgirl trên mạng, Tạ Duyên “like” tin nóng?! #

Cư dân mạng A: “ Xin lỗi cho tôi nói thẳng, Khúc Văn là ai dzậy?”

Cư dân mạng B: “Vừa mới xem một lượt, phát hiện ra fan não tàn của tên này còn đang cố thanh minh, không biết là đạo đức đâu hết rồi?”

Cư dân mạng C: “Ôm mang đi Duyên ca nhà tui, nhất định là do hắn trượt tay!”

Cư dân mạng D: “Nếu là người khác, tôi nhất định không tin mấy chuyện trượt tay này nọ, nhưng nếu là Tạ Duyên, chắc chắn là do hắn trượt tay, dù sao Tạ Duyên không rảnh rổi tới mức đi chỉnh một diễn viên hạng ba không quen biết chuyên đóng phim trên mạng, quá chênh lệch, quá mất mặt.”

Cư dân mạng E: “Đọc tin tức, không nghĩ tới tên này gạ gẫm nhiều thành nghiện, thật sự quá mức ghê tởm, khó trách không thể nổi tiếng *nôn mửa*”

Cư dân mạng F: “Nói thật, nếu không có Tạ Duyên, tôi thật sự không biết tên  này là ai?”

Cư dân mạng G: “Đột nhiên phát hiện, Tạ Duyên cũng có lúc lướt Weibo, có thể thỏa mãn tâm nguyện của tôi, xin hãy đăng một tấm selfie đi, một tấm là được rồi!!!”

Khúc Văn đột nhiên hot lên, có điều là bị chửi nhiều nên hot, vốn dĩ chỉ là ồn ào nhỏ, thành sóng to gió lớn, đám fan của hắn nếu so với đám người mắng chửi hắn thực sự không đáng nhắc tới.

Tâm tình của Tô San có hơi phúc tạp, trừ phi là một nghệ sỹ cực nổi tiếng, hoặc là có bối cảnh lớn, nếu không bị gièm pha ồn ào như thế này, sẽ không có đạo diễn nào dám mời hắn đóng phim nữa, giờ mọi người đối với mấy nghệ sỹ tai tiếng như vậy rất nghiêm khắc, giống như Khúc Văn chuyên đóng phim trên mạng, về sau sẽ phải yên lặng một thời gian.

Có điều cũng không liên quan tới cô, trong giới này thực ra chẳng có gì là bí mật, nếu không muốn người khác biết thì đừng làm.

Tô San đang định lướt xem mấy bình luận khác, thì thấy Vương Trừng bưng một chén đậu hũ thúi đi tới, tiện ngồi bên cạnh cô ăn đậu hũ thúi:

“Cô khi nào mới mời tôi qua nhà cô ăn cơm?”

Hắn mặc trên người bộ long bào, vô cùng dày, rõ ràng trên đầu toàn mồ hôi, nhưng lại ăn mấy món nóng như vậy, khuôn mặt đẹp trai vì cay mà vặn vẹo, không có chỗ nào giống một nghệ sỹ idol chỉn chu.

“Năm trăm vạn một bữa có ăn không?”

Cô liếc hắn.

“Trời ơi, cơm của cô làm bằng vàng hả?”

Vương Trừng trừng mắt, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên lấy khăn giấy trong tay nghệ sỹ lau miệng, sau đó ghé vào cô nói:

“Tôi giới thiệu cho cô một cơ hội, cô mời tôi một bữa cơm được không?”

Tô San mày hơi động, không nghĩ tới hắn chấp nhất như vậy với cơm của cô.

“Tôi nửa tháng nữa sẽ đóng một bộ phim, là phim chuyển thể trò chơi tiên hiệp, vốn đầu tư rất lớn, đoàn chế tác cũng là hàng đầu, mấy đề tài như vậy chỉ cần kịch bản không phải quá tệ, đều sẽ hot, nếu cô đồng ý, tôi sẽ giới thiệu cô quen đạo diễn, nếu cô thích nhân vật nào, trừ nữ chính và  nữ thứ, tôi đều có thể giúp cô lấy được.”

Nghe vậy, Tô San không nhịn được mắt hơi đổi:

“Phim “Tiên Lộ”?”

Mấy bộ phim chuyển thể như vậy vô cùng hot, dù sao Vương Trừng cũng là một trong bốn idol hiện nay có fan nhiều nhất, nên đóng nam chính của phim này cũng không kỳ lạ, nữ chính là Dương Chỉ, một trong bốn tiểu hoa đán có diễn xuất tốt nhất, cũng có rất nhiều fan, bô phim này cũng được xem là chưa ra mắt đã hot, nữ thứ cũng là một người mới được nhiều người yêu thích, những diễn viên khác đều là diễn viên gạo cội, đội hình diễn viên nhìn là biết không tầm thường.

“Đúng vậy, dù sao ngoại hình của cô cũng không kém Dương Chỉ, chỉ cần chọn một nhân vật phù hợp sẽ dễ dàng làm tốt, dù sao trước đây cô toàn đóng phim trên mạng, không nhiều người biết, hơn nữa bộ phim lần này của cô và Khúc Văn … nhìn là biết rồi.”

Vương Trừng có vẻ như cũng biết chuyện Tạ Duyên “like” tin kia, vẻ mặt sâu xa.

Tô San vừa cầm kịch bản quạt quạt cho mát, vừa trầm tư:

“Chuyện này …. Tôi thấy hơi khó, phim đó của cậu tháng sau bắt đầu quay rồi, tôi sắp phải thử vai một bộ phim của đài Giang Hòa đầu tư, đến lúc đó sợ là lịch sẽ bị trùng, tôi không tính một lúc đóng nhiều bộ.”

Hai bộ phim quay cùng lúc rất dễ dàng phân tâm, cũng không nhập tâm được vào nhân vật của mình, cô không muốn vậy.

“Ui, cô đang nói tới bộ phim kia của đài Giang Hòa hả, bọn họ có mời tôi, nhưng tôi đã nhận “Tiên Lộ” nên từ chối, vấn đề là họ chắc chắn mời Mục Dao, cô ta toàn thích lăng xê couple, tôi cũng thấy sợ, có điều giờ cô còn chưa thử vai, nói thật, nếu lấy danh tiếng hiện tại của cô cạnh tranh với  cô ta, chỉ sợ không phải đối thủ của cô ta, nếu không đóng với tôi đi, mặc dù không phải nữ chính, nhưng nữ phụ cũng sẽ được người ta quan tâm.”

Vương Trừng tiếp tục bưng chén đậu hũ thúi ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục ăn, lâu lâu ngẩng đầu nhìn cô.

Tô San cười bất đắc dĩ:

“Đến lúc đó rồi tính, tôi hiện tại xem kịch bản phim này trước đã.”

“Vậy cơm của tôi….”

Vương Trừng ngẩng đầu nhìn cô, trong đầu chỉ suy nghĩ tới bữa cơm của hắn.

“Không.” Cô nhướng mày, tiếp tục đọc kịch bản.

Vương Trừng lập tức nhảy dựng lên nhất định không buông tha bắt cô phải mời hắn ăn cơm.

Tô San cũng không chịu đồng ý, thực ra cô chỉ chọc hắn thôi, Vương Trừng là kiểu người rất sảng khoái, cũng không kiêu ngạo, làm bạn với người như vậy không cần mưu mô.

Lúc sau quay thêm hai cảnh, Phạm Mộng lại bị NG (quay hỏng) một lúc lâu, cuối cùng đạo diễn cũng muốn phát hỏa, thì đột nhiên trời mưa, đạo diễn đành để mội người kết thúc công việc, dù sao giờ cũng tới sáu bảy giờ rồi.

Vương Trừng lại đi ăn BBQ với Lý Hách, Tô San nói chuyện điện thoại với chị Lưu trong phòng trang điểm, tiện thể nói với chị ấy chuyện Vương Trừng lúc nãy đề cập.

“Phía bên chị của em có báo lại, ngày mai đưa em qua thử vai, mặc dù mức độ nổi tiếng hay được yêu thích của em kém hơn Mục Dao, nhưng dù sao tính ra thù lao của em so với cô ấy thấp hơn, chỉ cần tới lúc thử vai làm tốt một chút, biết đâu lại có cơ hội, còn chuyện bên phía Vương Trừng em hiện tại đừng từ chối, bộ phim đó chắc chắn sẽ nổi bão, cho dù chỉ là một nhân vật không nhiều cảnh diễn nhưng nếu quan trọng thì vẫn được nhớ tới.” 

Chị Lưu nghiêm túc nói.

Tô San cầm điện thoại ngồi trên ghế, nghe bên ngoài mưa tí tách rơi, không nhịn được thản nhiên nói: 

“Em biết rồi, em sẽ nói chuyện với cậu ấy.”

“Vậy mai chị sẽ tới đón em.” 

Nói tới đây, chị Lưu lại chuyển sang đề tài khác:

“Đúng rồi, Tạ Duyên sao lại vậy, không lẽ thật sự anh ta trượt tay?”

Chị Lưu giọng điệu đầy hoài nghi, hiển nhiên không tin trùng hợp như vậy.

Tô San nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng:

“Nếu không thì sao? Anh ta cũng không quen Khúc Văn, hơn nữa em với anh ta cũng không thân, người ta không trượt tay chẳng lẽ là cố ý hả?”

Hơn nữa nhìn là thấy Tạ Duyên không phải là kiểu người thích tranh chấp ồn ào.

“Vậy được rồi, chuyện này em đừng quan tâm tới, Khúc Văn là do tự tìm đường chết, đến lúc thích hợp chị sẽ cho người châm ngòi thêm, em cứ yên tâm đóng phim là được rồi.”

Chị Lưu có vẻ  cũng không cảm thấy việc bỏ đá xuống giếng là đê tiện.

Tô San cũng không thấy, bởi vì cô đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi.

Ngắt điện thoại, Tiểu Chu lúc này lại ghé qua, tò mò hỏi: 

“Chị Tô, theo chị thì Tạ  Duyên là do trượt tay thiệt hả?”

Thấy cô ấy có vẻ hiếu kì, Tô San nhướng mày:

“Không lẽ anh ta cố ý?”

Nói xong, cô lại nhìn ra ngoài cửa:

“Mưa nãy giờ vẫn không ngớt, em qua bên chỗ mấy nhân viên trong đoàn hỏi xem có dù không.”

Nghe vậy, Tiểu Chu lập tức đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, tiếng mưa còn ngày càng lớn hơn.

Tô San mở điện thoại ra lướt Weibo, phát hiện thấy Khúc Văn càng bị nhiều người bỏ đá xuống giếng, có càng nhiều tin nóng tố cáo sinh hoạt hỗn loạn của anh ta trước đây, công ty quản lý của anh ta không đáng tin cậy nên dù đứng ra thanh minh nhưng không có chút tác dụng nào, fan của anh ta cũng chỉ là giãy giụa vô ích, ở trong một đám đông quần chúng chỉ trích, fan của anh ta không có một chút lực phản kháng.

Lướt xem phần bình luận, Tô San đi ra phòng trang điểm, đứng ở hành lang chờ Tiểu Chu, giờ ở phim trường chỉ còn một số nhân viên đoàn mặc áo mưa đang thu dọn đồ đạc, mấy người đạo diễn đã đi từ sớm rồi.

Tiểu Chu không hiểu sao giờ vẫn chưa quay lại, Tô San nhìn thấy một nhên viên đoàn đang cầm 2 chiếc dù, đang chuẩn bị đội mưa chay qua đó mượn, lại bỗng nhiên nhìn thấy Tạ Duyên và Triệu Đồng đang đi dọc hành lang vè hướng của cô, hình như chuẩn bị trở về khách sạn.

Tạ Duyên mặc toàn thân màu đen, tay cầm một tập kích bản đang đọc, giống như không để ý Triệu Đồng ở bên cạnh nói không ngừng.

Nhìn thấy anh ta, Tô San bỗng nhớ tới vụ anh ta trượt tay hôm nay, không biết tại sao Tạ Duyên đang yên đang lành tự nhiên lướt Weibo rồi còn đọc bài về Khúc Văn?

“Eh, Tô San, cô sao giờ vẫn chưa về?”

Nhìn thấy cô, Triệu Đồng lên tiếng chào hỏi.

Tô San chỉ tay ra ngoài trời mưa, cười cười:

“Không mang theo dù.”

“Ah, tụi tôi có 2 cái dù ở đây, hay tôi cho cô mượn một cái nha, cô đi nhanh không lát nữa mưa lớn hơn nữa thì không bắt được xe.”

Triệu Đồng nói xong liền lấy cây dù mình đang cầm đưa cho Tô San, còn đồng thời nhìn lại Tạ Duyên sợ anh ấy không đồng ý.

“Vậy hai người dùng một cái có nhỏ quá không? Thôi, để tôi đợi lát xem sao, trợ lý của tôi cũng đi mượn dù rồi.”

Tô San cũng không nhận lấy cây dù, nói xong lui phía sau hai bước tránh nước mưa ngoài mái hiên hắt vào người.

Thấy Tạ Duyên không phản đối, Triệu Đồng càng nhiệt tình hơn, nhất định phải đưa dù cho cô mượn:

“Không sao, tài xế của chúng tôi đang đợi bên ngoài rồi, chỉ cần gọi điện thoại để anh ấy chạy xe lại đây cũng được.”

Dứt lời, Tô San hơi do dự, nhìn thấy mưa càng ngày càng lớn, cuối cùng cũng nhận lấy:

“Cám ơn.”

“Không có gì.”

Triệu Đồng thực ra vẫn rất thích tài nấu nướng của Tô San, chỉ tiếc là anh Hoa không cho bọn họ quá mức thân cận Tô San.

Khép lại kịch bản, nhìn thấy bên ngoài mưa to tầm tã, Tạ Duyên chuyển tầm mắt, thản nhiên nói:

“Tôi đưa cô về.”

Triệu Đồng lập tức quay đầu lại, trừng lớn mắt với vị đại ca phía sau lưng.

Tô San cũng rất sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó liền lắc đầu:

“Cám ơn, không cần đâu, tôi tự kêu xe cũng được.”

Sắc mặt Tạ Duyên vẫn không đổi:

“Tiện đường.”

----Hết Chương 11----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.