Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 111: Đại kết cục



“Tạ Duyên tiên sinh, anh có đồng ý cưới Tô San nữ sĩ trước mặt làm vợ? Cho dù thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần hàn, lúc khỏe mạnh hay lúc đau yếu, lúc vui sướng hay lúc ưu sầu, anh đều yêu cô ấy hết mình, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy hay không?”

“Tôi đồng ý.”

Giọng nói của Tạ Duyên hoàn toàn không có một chút do dự nào, ánh mắt của hắn chắm chú nghiêm túc nhìn cô, Tô San cũng không tránh né mà nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Tô San nữ sĩ, cô có đồng ý gả cho Tạ Duyên tiên sinh làm vợ? Cho dù thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần hàn, lúc khỏe mạnh hay lúc đau yếu, lúc vui sướng hay lúc ưu sầu, cô đều yêu anh ấy hết mình, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy hay không?”

Tô San cầm microphone, hít một hơi thật sâu, rành mạch nói:

“Tôi đồng ý.”

Trong giây lát, mọi người ở dưới bùng nổ vỗ tay chúc mừng, còn có mấy người thân thiết hô lớn “Hôn một cái!”

Khi tiếng hô hào của mọi người càng lúc càng lớn, Tạ Duyên lại cầm microphone, nhìn Tô San nói với giọng vô cùng nghiêm túc chân thành:

“Từ trước tới nay, anh đều luôn cho rằng trên đời này không có chuyện gì là không thể thực hiện, anh cũng chưa bao giờ tin tưởng trong đời mình sẽ có chuyện gì ngoài dự đoán của bản thân, nhưng cho đến khi gặp em, anh mới biết được rằng trên thế giới này có một người không ai có thể thay thế. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn ở chuyện gì, nhưng vào giờ phút này anh thật sự cảm tạ trời cao đã để cho anh gặp được em, để em xuất hiện ở trong cuộc đời của anh.”

Giọng nói trầm ấm nghiêm túc của hắn vang lên trong hội trường. Những người dù quen thân hay không cũng đều biết Tạ Duyên không phải là người thích nói nhiều hay là người hành động theo cảm tính. Giờ phút này hắn lại nói ra lời tự đáy lòng mình như vậy khiến cho rất nhiều người cảm động, điên cuồng vỗ tay.

Tô San cố gắng kiềm chế không để mình rơi lệ. Cô cũng không biết mình phải nói gì, mặc dù đây chỉ là nghi thức nhưng trong lòng cô đây là một điều vô cùng thiêng liêng.

Cầm microphone, cô nhịn xuống sự nghẹn ngào, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói với hắn:

“Em cũng rất cảm tạ ông trời đã cho em một cơ hội như vậy. Ông trời khiến em hiểu rằng trên đời này luôn có được có mất. Rất may mắn là, những gì em có được thì nhiều hơn rất nhiều so với những gì em mất đi. Em bảo đảm, từ nay về sau sẽ ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, chăm sóc gia đình của chúng ta, cùng anh đi đến cuối cuộc đời.”

Nghe vậy, tất cả mọi người lại vỗ tay thêm một tràng thật lớn, lại có càng thêm nhiều người hò hét cổ vũ hai người hôn nhau. Tạ Duyên tiến lên ôm lấy Tô San, cười cười không nói gì. Nếu nói Tô San ở trước mặt nhiều người như vậy mà chủ động hôn mình thì gần như không thể xảy ra. Có điều ngay sau đó, đôi tay nhỏ nhắn đột nhiên ôm lấy cổ hắn, đôi môi mềm mại áp lên, cả người Tạ Duyên vì kinh ngạc mà đơ ra. Nghe được tiếng hét đinh tai nhức óc của mọi người, Tạ Duyên mới đột nhiên tỉnh táo lại, đảo khách thành chủ ôm eo cô, mạnh mẽ hôn.

Tô San cũng không biết mình lấy sự dũng cảm ở đâu ra mà làm chuyện như vậy, nhưng đã làm rồi thì cô hoàn toàn không hối hận!

May mắn là Tạ Duyên vẫn còn rất lý trí, biết đây không phải là nơi phù hợp để thân mật, nhanh chóng buông lỏng cô ra. Mấy người ngồi ở dưới hét thật to, sau đó hai người trao nhẫn cho nhau, Tô San đi vào phòng bên trong thay trang phục để kính rượu.

Chiếc áo cưới kiểu truyền thống này Tô San cũng tốn không ít công sức và kim chỉ. Mặc dù hơi dày và nặng, trên đầu trâm cài cũng rất rườm rà, nhưng ở đời trước Tô San cũng đã quen kiểu phục sức rườm rà như thế này rồi, vì vậy đi lại cũng không cảm thấy mệt.

Đi kính rượu từng bàn từng bàn, Tô San và Tạ Duyên gần như không phải uống, tất cả đều do Lý Hách chống đỡ. Lý Hách không chịu nổi thì Tạ Duyên lại kéo Chung Toàn tới, Chung Toàn không được thì lại tới Tôn Thực. Cuối cùng đến khi Tạ Duyên không tìm đâu ra người nữa thì ngay cả Vương Trừng cũng bị lôi ra. Có điều tửu lượng của Vương Trừng không tốt lắm, đến lượt kính rượu mấy bàn họ hàng thì Tạ Duyên phải tự mình ra trận.

Cả một ngày dài, vật lộn từ sáng sớm tới chiều tối, Tô San còn chưa ăn cái gì. Đến lúc tối về đến nhà, Tạ Duyên không biết dùng cách nào, hoàn toàn không có ai tới đây ầm ĩ muốn nháo động phòng. Sau khi cô tắm rửa xong, cả người đều mệt rã rời, nằm liệt trên giường.

Đến khi cô sắp ngủ thiếp đi thì cổ đột nhiên bị nhột, Tô San cũng quá quen rồi, có điều trên người hắn vẫn còn mùi rượu, mặc dù tắm rồi nhưng ngửi kỹ vẫn thấy, xem ra lúc nãy uống không ít.

Cô mệt mỏi đẩy đẩy hắn ra, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đột nhiên bừng mở mắt:

“Tạ Duyên.”

Người nào đó vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục cắn cắn cổ của cô.

“Ngày mai chúng ta đi bệnh viện đi.”

Hắn lập tức ngẩng đầu lên, cau mày lại, vẻ mặt không hiểu gì.

Tô San do dự mím mím môi, nhẹ giọng nói:

“Em…em….em cũng không biết có phải mình mang thai rồi hay không nữa.”

Tạ Duyên: “…….”

Hô hấp của hắn cũng dừng lại, trong đầu ong ong.

Thấy hắn không nói gì, Tô San lại lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn nói:

“Em thật sự không lừa anh đâu, đã…đã một tuần rồi nhưng ‘cái đó’ vẫn chưa tới, cho nên em mới nghĩ tới chuyện này.”

Cô đỏ mặt xấu hổ, cảm thấy chuyện này thật khó mà nói ra miệng được. Tạ Duyên hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên lại gần, cẩn thận ôm cô vào lòng, trong lòng cảm xúc vô cùng phức tạp không biết phải diễn tả như thế nào.

“Ngày mai chúng ta đi kiểm tra. Giờ em ngủ đi, anh sẽ không chạm vào em.”

Hắn hít một hơi thật sâu, bên mũi vẫn quanh quẩn hương thơm nhè nhẹ từ trên người cô tỏa ra. Trong lòng hắn không biết là nên vui hay nên lo lắng. Vui là vì hắn và Tô San cuối cùng cũng có con rồi! Lo lắng là vì nếu Tô San thật sự có thai, hôm nay lại mệt như vậy, không biết có ảnh hưởng gì đến đứa bé hay không?

Tô San không nói gì, yên lặng để hắn ôm vào trong ngực chuẩn bị ngủ. Nhưng thấy Tạ Duyên đang suy tư gì đó, Tô San lại cho rằng hắn bị nghẹn khó chịu, mặt đỏ lên, lúng túng nói:

“Anh…anh có muốn em giúp anh không?”

“Hả?”

Lúc đầu nghe cô nói Tạ Duyên còn đang không hiểu chuyện gì, sau đó nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của cô, cả người vì xấu hổ mà muốn rúc vào chăn thì hắn mới hiểu được ý cô là gì, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô nói:

“Em học ở đâu mấy chuyện này vậy?”

Ở trong mắt cô ấy, mình là người cơ khát đến vậy sao?

“Không phải, em…em chỉ sợ anh sẽ khó chịu mà thôi.”

Tô San rúc cả người vào chăn, hờn dỗi nói.

Cúi đầu hôn lên cổ cô một cái, Tạ Duyên nói với giọng trầm ấm ôn nhu:

“Anh không khó chịu, chỉ cần em ổn là được.”

Nghe giọng nói ôn nhu của hắn vang lên bên tai, Tô San không nói gì, bàn tay ở trong chăn vươn ra, ôm chặt lấy eo của hắn. Tạ Duyên cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Các tin tức xung quanh hôn lễ của tụi cô vẫn tiếp tục nhận được sự chú ý của mọi người trong mấy ngày tiếp theo. Trên mạng hầu như đều là những lời chúc phúc, chỉ có một vài anti-fan thỉnh thoảng lại lên tiếng chế giễu. Video hôn lễ không biết là do ai quay được đăng lên, có rất nhiều người cũng vào bình luận ngưỡng mộ, nói rằng hiện giờ càng tin tưởng vào tình yêu.

Ngày hôm sau, khi biết Tô San đi bệnh viện để kiểm tra, mẹ của Tạ Duyên cũng nhất định phải đi cùng. Đến khi bác sĩ xác định chắc chắn là cô đã mang thai nửa tháng, mẹ Tạ vui mừng tới mức muốn dọn qua ở chung để chăm sóc cho cô luôn. Tô San cũng cảm thấy không sao cả, chỉ nghĩ không muốn làm phiền bà ấy, vì mẹ Tạ cũng có tuổi rồi. Nhưng mẹ Tạ thì có vẻ rất quyết tâm, Tạ Duyên phản đối như thế nào cũng không có tác dụng gì.

Biết mẹ Tạ cũng mong mỏi được bế cháu nội, Tô San cũng không từ chối nữa. Nhưng cho tới khi mỗi ngày cô đều phải uống canh tẩm bổ thì hơi hối hận rồi, hơn nữa bình thường chỉ được quanh quẩn ở trong nhà, không được bước ra ngoài. Đến khi cô được đề cử giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất của lễ trao giải Bạc sư, vì muốn đi tham dự lễ trao giải mà cô phải năn nỉ ỉ ôi cả buổi trời mẹ chồng của cô mới đồng ý. Khi cô và Tạ Duyên chuẩn bị bước ra khỏi cửa, mẹ chồng cô còn dặn đi dặn lại một hồi lâu mới buông tha.



(Editor:Mình sợ có một vài bạn khó hiểu nên mình giải thích trước một chút. Những điều dưới đây là do mình lý giải lại theo những gì tác giả viết trong truyện nên có thể sẽ không đúng với thực tế ngoài đời lắm.

Về các giải thưởng liên quan tới phim ảnh được đề cập trong truyện: Vì trong giới chia ra hai mảng truyền hình và điện ảnh riêng nên giải thưởng cũng sẽ chia ra làm hai.

Có những lễ trao giải dành cho phim truyền hình và các chương trình truyền hình. Người đạt được giải thưởng cao nhất ở các lễ trao giải của mảng truyền hình là ‘Nam diễn viên xuất sắc nhất’, hoặc ‘Nữ diễn viên xuất sắc nhất’. Thực chất trong truyện sử dụng từ gọi tắt là “视帝” (“thị đế”: người xuất sắc nhất ở lĩnh vực truyền hình), do không biết phải dịch từ này thế nào nên mình không có dùng thuật ngữ này khi edit truyện mà sử dụng nguyên cụm từ dài dằng dặc ở trên.

Còn lễ trao giải dành cho các bộ phim điện ảnh thì giải thưởng cao nhất là cũng là giải ‘Nam diễn viên xuất sắc nhất’ và ‘Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất’. Nhưng vì là giải điện ảnh nên hai danh hiệu này thường được gọi tắt là ‘Ảnh đế’ và ‘Ảnh hậu’. 

Về cụm từ ‘Tam đại mãn quán’ trong truyện: Trong mảng điện ảnh có ba giải thưởng cao quý nhất, trong đó có giải Bạc Sư. Ngoài ra trong truyện còn nhắc tới hai giải thưởng khác là giải Kim Hoa, và giải Kim Hùng (tên của mấy giải thưởng này mình nghĩ là do tác giả đặt thôi chứ ngoài đời chắc không phải đâu). ‘Tam đại mãn quán’ ý chỉ người đạt được danh hiệu Ảnh đế (hoặc Ảnh hậu) ở cả ba giải thưởng này. Vì Tạ Duyên chỉ mới nhận cúp Ảnh đế hai lần ở hai giải thưởng kia, còn ở giải Bạc sư lại chưa đạt được lần nào nên chưa phải là “Tam đại mãn quán”.)



Đã rất lâu rồi Tô San mới lộ diện trước giới truyền thông. Lần này cô cùng với Tạ Duyên bước trên thảm đỏ. Cô không thể đi giày cao gót nên mặc một chiếc váy dài sát đất che khuất phần chân. Chính vì vậy nên nhìn vào thì thấy Tạ Duyên cao hơn cô rất nhiều.

Bởi vì kể từ khi chính thức công khai thì đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau cùng xuất hiện trước màn ảnh, hơn nữa hai người cũng vừa mới cử hành hôn lễ nên tụi cô chỉ vừa xuất hiện trên thảm đỏ thì ánh đèn flash xung quanh liên tục nhấp nháy. Tô San nắm tay Tạ Duyên, đi tới chiếc bục dừng chân ở khoảng giữa thảm đỏ, MC lại giữ tụi cô lại để trò chuyện chốc lát.

“Woaaa, tuy rằng hơi muộn một chút nhưng tôi vẫn muốn nói một câu chúc mừng. Xin hỏi hai vị đã đi hưởng tuần trăng mật chưa?”

Nữ MC cười cười đưa microphone ra hỏi.

Xung quanh có rất nhiều máy quay và máy chụp hình. Hôm nay Tô San mặc một chiếc xáy xòe màu hồng nhạt, kín mít từ trên xuống dưới. Hiện giờ bụng của cô vẫn chưa hiện rõ nên chẳng có ai phát hiện ra. Tô San nghe MC hỏi thì nhận lấy microphone, mỉm cười trả lời:

“Vẫn chưa, tôi là người sợ lạnh nên chúng tôi định chờ tới lúc thời tiết tốt hơn rồi mới đi.”

Nghe vậy, một nam MC cũng tò mò lên tiếng hỏi:

“Vậy sau khi kết hôn, hai người định sẽ không đóng phim nữa sao?”

Nghe MC hỏi, Tô San còn đang định trả lời thì Tạ Duyên đứng bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng:

“Đúng là có ý định này.”

Tô San: “……”

Trong nháy mắt, cả hai MC đều nhìn hai người với vẻ mặt giật mình, không lẽ Tạ Duyên thực sự chuẩn bị lui về hậu đài sao?

Có điều do thời gian có hạn, MC chỉ có thể nhanh chóng hỏi thêm một số câu hỏi khác rồi mời hai người đi vào trong. Có lẽ do sợ cô bị ngã, Tạ Duyên vẫn luôn nắm chặt tay cô, lâu lâu lại cúi xuống để ý xem mình có dẫm lên váy của cô không.

Sau khi đã ngồi vào chỗ, bên phía ban tổ chức rất hiểu ý sắp xếp cho cô và Tạ Duyên ngồi cạnh nhau. Tô San ngồi xuống chuẩn bị mở điện thoại ra lướt mạng. Tạ Duyên ở bên kia lấy áo choàng từ chỗ của Tiểu Chu mang qua để cô khoác vào, cho dù trong này có máy điều hòa nhưng cũng vẫn sợ cô sẽ bị lạnh.

Từ khi biết cô mang thai, Tô San cảm thấy mình chỉ đi lại nhiều một chút cũng không được. Hơn nữa Tạ Duyên cũng không nhận đóng bộ phim nào cả, mượn lý do là muốn cùng cô chờ đợi con ra đời. Tô San cũng không muốn ép buộc hắn, như vậy cũng tốt, làm những công việc ở phía sau hậu trường cũng tránh được nhiều chuyện không hay xảy ra.

Lễ trao giải đồng thời cũng được phát sóng trực tiếp trên mạng. Hiện giờ MC đang ở trên sân khấu để làm nóng không khí chờ khai mạc. Tô San cúi đầu lướt lướt điện thoại.

Tạ Duyên lập tức ghé lại gần, bàn tay giơ ra che khuất toàn bộ màn hình điện thoại, thấp giọng nói:

“Có phóng xạ.”

Tô San: “…….”

Cô quay đầu, tay đẩy bàn tay hắn ra, bất mãn cau mày nói:

“Em đang chán quá nên chỉ muốn lướt xem một chút mà thôi. Chỉ một lúc thì chắc chắn không sao đâu. Hơn nữa nếu em cứ luôn bứt rứt trong người không được giải tỏa thì có khi sẽ bị bệnh trầm cảm trước khi sinh đó.”

Tạ Duyên lần đầu tiên nhìn thấy người có thai mới vài tuần như vậy mà đã bị bệnh trầm cảm trước khi sinh. Có điều hắn cũng không nhiều lời nữa, miễn cưởng thỏa hiệp với cô:

“Nhiều nhất là mười phút thôi.”

Tô San nắm tay hắn, mắt chớp chớp ra vẻ tội nghiệp:

“Hai mươi phút.”

Lúc này đột nhiên có một máy quay lướt về phía này, Tô San lập tức khôi phục lại dáng vẻ nghiêm chỉnh mỉm cười.

Tạ Duyên cười cười với vẻ bất đắc dĩ, ngồi đó không nói gì nữa.

Trên sân khấu đang tiến hành phần trao giải. Lát nữa Tạ Duyên sẽ phải đi lên làm khách mời trao giải cho hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Sau khi hắn đứng lên, đi về phía hậu trường để chuẩn bị, Tô San lập tức lấy điện thoại ra. Trời mới biết lâu lắm rồi cô không được sử dụng điện thoại một cách thoải mái.

Sau khi mang thai, Tô San rất ít khi đụng vào điện thoại, cũng không mấy khi đăng Weibo. Còn Tạ Duyên gần đây lại rất hay đăng mấy trạng thái nói về sinh hoạt hằng ngày. Bởi gì trong giới giải trí có một quy định bất thành văn, nếu mang thai chưa được ba tháng thì không nên công bố ra. Mặc dù vậy nhưng trên mạng cũng có rất nhiều tin tức đồn đoán rằng cô đang mang thai. Lần này cô cùng Tạ Duyên chính thức xuất hiện trước giới truyền thông, phần bình luận bên dưới hoàn toàn dậy sóng.

Cư dân mạng A: “A a a a Tô Tô nhà tui càng ngày càng xinh đẹp!”

Cư dân mạng B: “Đứng trả lời phỏng vấn còn vẫn nắm tay, ham muốn chiếm hữu của Duyên ca thật là mạnh mẽ a *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng C: “Chưa kịp phòng bị gì đã bị màn khoe ân ái của hai người này đả kích!!!”

Cư dân mạng D: “Ánh mắt của Tạ Duyên nhìn Tô San thật là ngọt ngào! Tâm hồn thiếu nữ của tui a!!!”

Cư dân mạng E: “Không ngờ nam thần lại vì gia đình mà muốn lui về hậu trường, chắc không phải là thật đâu a? Đừng làm tôi sợ *vừa cười vức khóc*”

Cư dân mạng F: “Gia đã có kiều thê nên không còn tâm trí để đóng phim nữa *vừa cười vừa khóc*”

Lúc này Tạ Duyên đang đứng trên sân khấu trao giải. Tô San sợ bị hắn phát hiện, lập tức cất điện thoại đi, giả bộ nghiêm trang ngồi nhìn lên sân khấu.

Sau khi hắn trao giải xong bước xuống, điện thoại của Tô San lại ‘tinh, tinh’ mấy tiếng. Có điều cô cũng không dám mở ra xem, vẫn tiếp tục ngồi im.

Thấy điệu bộ giả vờ giả vịt của cô, Tạ Duyên lập tức lấy điện thoại đang để trong túi xách của cô ra. Tô San quay đầu lại, vẻ mặt rất vô tội, nhỏ giọng nói:

“Em không có mở ra.”

Cất điện thoại của cô vào trong túi áo vest của mình, Tạ Duyên liếc cô một cái:

“Em cho rằng anh đứng ở trên sân khấu nên không nhìn thấy sao?”

Tô San: “……”

Không lẽ cô nên khen hắn có thị lực thật tốt sao?

Cô hừ khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa. Tô San cảm thấy cuộc sống sau này của mình nhất định sẽ rất thảm, tốt nhất là về nhà mẹ đẻ ở đi thôi. Có điều nếu về bên đó, mẹ của cô mỗi ngày cũng giống mẹ chồng hầm canh bắt cô uống thì làm sao đây?

Ghé mặt lại gần, hắn đưa tay ôm lấy vai của cô nhẹ giọng nói:

“Mười tháng thôi mà, anh còn nhịn được thì sao em lại không thể nhịn được chứ?”

Trước mặt nhiều người như vậy mà hắn còn ôm ôm ấp ấp, Tô San gỡ tay hắn ra. Trong giây lát vẫn chưa hiểu ý của hắn là gì, đến lúc hiểu ra thì cảm thấy phẫn nộ, thầm nhủ tuyệt đối không để ý tới con người này nữa. Chuyện cô sử dụng điện thoại cùng với ‘chuyện đó’ lại có thể đánh đồng sao?

Lúc này trên màn hình lớn của sân khấu đang chiếu danh sách những ứng cử viên cho giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này cả Sầm Thanh, Phạm Mộng cũng nằm trong danh sách đề cử. Có điều giới giải trí thì lớn vậy đấy, nhưng mảng điện ảnh thì lại khá nhỏ hẹp, những diễn viên có tên tuổi cũng chỉ có vài người, lâu lâu đụng phải là điều bình thường. Tô San lại không hồi hộp lo lắng gì lắm, có lẽ một phần là do có Tạ Duyên ngồi bên cạnh.

Khách mời trao giải của hạng mục này là Tưởng Liên Khải cùng với một vị đạo diễn nổi tiếng. Hai người trò chuyện trêu chọc mấy nữ diễn viên trong danh sách đề cử một lượt. Đến lượt Tô San, Tưởng Liên Khải còn đặc biệt tò mò nói:

“Tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Tô San tiến bộ vô cùng nhanh, khiến mọi người kinh ngạc cảm thán. Vì vậy tôi rất hiếu kì, cô có thường xuyên trao đổi kinh nghiệm với Tạ Duyên không?”

Nghe vậy, mọi người ngồi dưới khán đài đều cười phá lên. Đối với sự trêu chọc của anh ta, Tô San cúi đầu không biết phải trả lời thế nào. Có lẽ nhìn thấy Tạ Duyên muốn nói gì đó, MC lập tức chạy xuống đưa microphone cho hắn. Tạ Duyên cầm microphone nhìn lân sân khấu, vẫn mang theo vẻ mỉm cười thản nhiên:

“Chúng tôi trao đổi kinh nghiệm với nhau, cùng nhau tiến bộ, anh có ý kiến gì sao?”

“Không, không, không, rất tốt, rất tốt. Có điều tôi cảm thấy Tô San có năng lực hơn cậu nhiều. Tôi nhớ rõ rằng cậu đã từng ba lần nằm trong danh sách đề cử của giải Bạc sư nhưng lần nào giải thưởng cũng tuột khỏi tay. Nếu lần này Tô San đoạt được giải thưởng này thì có phải chứng minh được rằng cô ấy lợi hại hơn cậu rồi không?”

Tưởng Liên Khải thích xem kịch vui, chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói với kiểu châm ngòi chia rẽ. Mặc dù Tạ Duyên đã hai lần đạt được chiếc cúp Ảnh đế, nhưng tới giải Bạc sư thì không hiểu sao luôn kém may mắn, vì vậy mãi mà đều không có được ‘tam đại mãn quán’. Những người khác biết tới chuyện này nều cười lớn, trong lòng thầm mắng Tưởng Liên Khải thật là thiếu đạo đức, lại đi chọc vào vết thương của người ta. Có điều vậy càng chứng minh quan hệ của hai người rất tốt mới có thể trêu chọc như vậy.

Microphone vẫn nằm trong tay Tạ Duyên, hắn rất tự nhiên nói:

“Vốn dĩ ngay từ đầu cô ấy đã lợi hại hơn tôi rồi.”

Khi giọng nói của hắn vang lên, toàn bộ mọi người trong hội trường đều kích động la ó, thét chói tai. Sầm Thanh ngồi bên kia tay nắm lại thật chặt, vẻ mặt vẫn mỉm cười. Còn Tô San thì đưa tay lên che mặt không dám nhìn máy quay. Cô thấy Tạ Duyên thật sự không biết khiêm tốn là cái gì.

Hai người đứng trên sân khấu phục sát đất rồi, không muốn nói gì với tay họ Tạ này nữa. Sau khi nhìn vào tờ giấy ghi tên người đoạt giải trong tay, Tưởng Liên Khải lại nghiêm túc nói vào microphone:

“Mặc dù hiện giờ có rất nhiều người phê phán rằng người mới không có đủ sự chuyên nghiệp, nhưng tôi cảm thấy nên cho họ một khoảng thời gian để dần dần trưởng thành. Mà đối với người đoạt giải lần này, tôi cảm thấy đây là diễn viên có được sự trưởng thành nhanh nhất trong hai năm gần đây!”

Hắn vừa nói xong câu này, vị đạo diễn đứng bên cạnh cũng lên tiếng:

“Người đạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Lễ trao giải Bạc sư lần thứ 53 chính là…”

“Tô San!”

Cả hai người đồng loạt lên tiếng.

Tưởng Liên Khải nói thêm: “Chúc mừng Tô San!”

Khi ánh đèn chiếu lên người cô, Tô San cũng hơi sửng sốt. Đến khi Tạ Duyên ghé người qua ôm lấy cô một cái, cô mới tỉnh táo lại, ôm chặt lấy hắn, sau đó cẩn thận túm làn váy bước lên sân khấu.

Tưởng Liên Khải cũng biết cô mang thai nên còn đi qua đỡ cô một chút. Sau khi nhận lấy chiếc cúp nặng trịch trong tay. Đối diện với những máy quay và máy ảnh bên dưới cùng với ánh mắt của mọi người, Tô San đứng trước microphone, trong chốc lát cảm thấy tâm trạng của mình rất phức tạp khó có thể nói thành lời.

Mọi người ngồi dưới vẫn đang vỗ tay. Tô San nhìn xuống vị trí của Tạ Duyên một cái, sau đó nghiêm túc nói vào microphone:

“Tôi cảm thấy mình rất may mắn. Trong cuộc đời mỗi người, không phải ai cũng có được một người dẫn dắt mình đi trên con đường đúng đắn. Nhưng tôi lại rất may mắn có thể gặp được anh ấy. Nhiều lúc tôi hay đi vào vòng luẩn quẩn trong suy nghĩ của mình, đôi khi vì đóng phim mà tâm trạng cũng bị cuốn theo nhân vật mãi không thoát ra được, anh ấy lại chưa bao giờ can thiệp vào ý nghĩ của tôi, nhưng đến thời khắc quyết định thì luôn ở bên cạnh, trợ giúp tôi chọn một con đường chính xác để đi.”

“Tôi vẫn luôn cố gắng nỗ lực thoát khỏi cái nhãn mà mọi người dán lên cho tôi. Cho đến sau này tôi mới phát hiện ra, chỉ cần mình cố gắng hết sức mình, cho dù bị thất bại đi chăng nữa thì mình cũng sẽ không phải hối hận hay tiếc nuối gì, thất bại chỉ là do bản thân mình còn chưa đủ tốt mà thôi.”

“Thực ra đôi lúc tôi rất nhát gan, cũng không thích người khác ép buộc tôi làm gì, anh ấy cũng chưa từng ép tôi phải làm bất kỳ chuyện gì cả. Có thể nói rằng, tôi có được ngày hôm nay, có thể đạt được giải thưởng này, anh ấy chính là sự trợ giúp lớn nhất.”

Tô San nhìn xuống khán đài, cười cười nói:

“Cảm ơn anh, ông xã của em.”

Trong giây lát, một tràng vỗ tay thật lớn được vang lên. Ngay cả Diêu Nhân và Hạ Hoa ngồi dưới khán đài cũng kinh ngạc, nghi ngờ không biết hôm nay có phải là Tô San uống thuốc kích thích hay không, không ngờ lại to gan như vậy, đây vốn dĩ không phải là tính cách của cô ấy nha!

Nói xong lời này, Tô San cầm chiếc cúp trong tay mơ màng đi xuống. Mặc dù trên khuôn mặt vẫn giữ vững vẻ mỉm cười bình tĩnh như cũ nhưng thực ra não của cô hiện giờ đã hoàn toàn rối tung rồi, cô cũng chẳng biết mình vừa mới nói gì nữa, ngơ ngơ ngác ngác.

Nhìn thấy cô bước xuống đây, Tạ Duyên đứng dậy đỡ cô một chút. Đột nhiên nhận được một niềm kinh ngạc vui mừng thế này khiến Tạ Duyên cảm thấy có lẽ đây chính là giây phút huy hoàng nhất của cuộc đời mình. Hắn là người hiểu rõ nhất Tô San là người dễ xấu hổ tới mức nào, chuyện vừa mới xảy ra thật sự quá khó tin.

Khi đã yên vị ở dưới khán đài, Tô San vẫn còn ngơ ngác. Tạ Duyên ngồi bên cạnh nói gì đó cô cũng không rõ. Cho đến khi lễ trao giải kết thúc, vừa ra khỏi hội trường tụi cô lập tức bị đám phóng viên bu tới vây quanh. Có điều Hạ Hoa nhanh chóng đưa vệ sỹ tới, ngăn lại đám phóng viên, còn Tạ Duyên thì cẩn thận che chở Tô San lên xe.

Vừa ngồi vào ghế lái, Tạ Duyên nhanh chóng khởi động xe rời khỏi. Không khí trong xe rất yên tĩnh, Tô San tay cầm cúp ngồi đó. Có vẻ cũng biết cô đã phải góp nhặt rất nhiều dũng khí mới dám nói những lời đó trên sân khấu, Tạ Duyên cũng không quấy rầy để cô tự điều chỉnh cảm xúc trong lòng.

Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, tạt lên cửa sổ xe rào rào. Đến khi Tô San đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, tim vẫn đập dồn dập nhìn chiếc cúp trong tay, sau đó cầm lắc lắc trước mặt Tạ Duyên mấy cái:

“Nhìn thấy không, em lợi hại hơn anh rồi.”

Khi nói những lời này mặt cô vẫn còn vẻ đỏ ửng chưa hết. Nhưng cô cũng cảm thấy Tạ Duyên hình như hơi kỳ lạ, hôm nay sao hắn lại không trêu chọc cô như bình thường nhỉ?

“Uhm, anh có một cô vợ lợi hại nhất.”

Tạ Duyên hơi cong khóe miệng nói, vẫn bình tĩnh tập trung lái xe.

Biết ngay hắn sẽ không nghiêm chỉnh được bao lâu, Tô San đỏ mặt không muốn nói chuyện với hắn nữa, chỉ ngồi đó cố gắng ổn định lại nhịp tim của mình. Cô cảm thấy những lời nói của cô lúc trên sân khấu còn khiến cô hồi hộp hơn nhiều so với việc đạt giải thưởng này.

Không biết khi nào xe đã về tới biệt thự. Ngoài trời vẫn đang mưa rất lớn, thực ra bước xuống xe đi vào trong nhà cũng không xa lắm nhưng do Tô San mang thai nên Tạ Duyên vẫn gọi điện nói mẹ mình mang dù ra.

Mưa lớn khiến cửa sổ xe được xối rửa sạch sẽ, Tô San ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Tạ Duyên liếc nhìn về phía phần bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, sau đó lấy chiếc cúp trong tay cô để sang một bên, đầu ghé vào bụng cô, khẽ nói:

“Chắc chắn con gái của chúng ta cũng sẽ rất lợi hại.”

Nhìn đầu hắn đang ghé vào, Tô San cảm thấy bất đắc dĩ, tay đưa ra vuốt vuốt tóc hắn, không nhịn được cười khẽ:

“Anh không được kỳ thị nha, con trai cũng tốt mà, sau này em muốn cho thằng bé mặc quần áo thật là đẹp, em chắc chắn thằng bé sẽ đẹp trai hơn anh.”

Nghe vậy, Tạ Duyên hơi nhíu mày lại:

“Con gái thì không thể mặc quần áo thật đẹp được sao?”

Tô San nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác, miệng hơi chu lên nói:

“Dù sao rõ ràng là anh đang kỳ thị!”

Thấy vẻ mặt bất mãn của cô, Tạ Duyên ôm eo cô, đầu vùi vào bên cổ cô hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Vậy thì sinh một nam một nữ.”

Nghe vậy, Tô San lập tức bĩu môi. Cô cũng đâu phải thần tiên, sao có thể chắc chắn sẽ sinh ra được một nam một nữ đây. Hắn nói nghe thì dễ lắm, cô mới là người sinh mà.

Ngoài trời vẫn đang mưa ầm ĩ, Tạ Duyên đột nhiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô, thấp giọng nói:

“Không tốt, sinh nhiều quá không tốt lắm.”

Tô San sửng sốt, sau khi hiểu ý hắn là gì, mặt lập tức đỏ bừng. Cái con người này mỗi một giây phút đều không biết giới hạn ở đâu!

---HOÀN CHÍNH VĂN---

*Editor: Truyện còn một ngoại truyện nữa, ngày mai mình sẽ đăng nhé. Cảm ơn mọi người nhiều nhiều đã ủng hộ và góp ý cho mình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.