Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 23: Bữa tiệc Mãn Hán



“Vậy nên khi nào cô mới mời tôi ăn cơm?”

Không rõ tại sao Tạ Duyên lại cứ rối rắm vấn đề bữa cơm kia, có điều Tô San cũng không tiếp tục thoái thác nữa, mà cười nhẹ:

“Vậy hôm nay anh có rảnh không?”

Phạm Mộng vừa ra tới cửa đột nhiên nghe thấy, nhìn Tô San với ánh mắt nhạo báng, cô biết thừa Tô San là kiểu bên trong thì như kỹ nữ mà bên ngoài cứ giả bộ thanh cao, giờ không phải là đã lộ ra mặt thật rồi sao.

“Có.”

Phạm Mộng hơi dừng chân, khóe môi hơi mím lại, nhìn Tạ Duyên với ý không cam lòng, cuối cùng bước trên đôi giày cao gót 10 phân rời đi.

Cô biết ngay là đàn ông giờ đều như vậy, ngày thường giả bộ giữ mình trong sạch, giờ nhìn thấy phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cuối cùng lại sáp tới!

“Vương Trừng nói nhà hàng Thái Lan bên cạnh đồ ăn khá ngon, anh có muốn ăn không?”

Cô nhẹ giọng hỏi.

Dứt lời, Tạ Duyên dừng lại một giây, bỗng nhiên nhìn cô, thản nhiên nói:

“Có lẽ là không ngon bằng đồ cô nấu.”

Không nghĩ tới hắn biết nịnh người khác, Tô San khẽ cười một tiếng, mặt sáng lên:

“Vậy tôi hôm nay sẽ làm cho anh ăn một bữa tiệc Mãn Hán.”

Nghe vậy, Tạ Duyên hơi cong khóe môi cũng không để trong lòng.

Nhìn liếc qua Phạm Mộng rời đi, Tô San xoay người đi vào trong phòng nghỉ, váy này không chắc là có phải đền hay không, quan hệ của chị Lưu và bên phía nhà tài trợ quan hệ không tệ, có lẽ không tới mức ồn ào đòi bồi thường.

Hơn nữa trong phòng nghỉ không có camera, cũng không quay được hình ảnh Phạm Mộng giẫm váy của cô, có điều cho dù quay được thì sao, cho dù công khai bên ngoài cũng chỉ coi như mâu thuẫn của nữ diễn viên, fan chân chính của Phạm Mộng cũng sẽ không thay đổi, mà tiềm lực của cô ấy cũng không giảm bớt.

Một diễn viên, có thể hủy hoại thanh danh hoàn toàn, trừ phi ngoại tình, kết giao bừa bãi, hoặc đụng vào mấy thứ không lành mạnh, Phạm Mộng không phải người sạch sẽ, liên quan tới cô ta còn có một vài đạo diễn quan hệ rộng, còn có không ít nam nghệ sỹ, Tô San sẽ không rảnh đi rêu rao cô ta giẫm váy của mình, như vậy cũng không có sức công phá gì lớn, một là im lặng, còn nếu muốn gây động tĩnh thì phải kiểu như một phát tất trúng!

Hỏi mượn Tạ Duyên điện thoại gọi cho chị Lưu, chị Lưu còn hiện đang trò chuyện với một số người bên truyền thông, có nói lập tức sẽ qua đây.

Triệu Đồng rất nhanh đã quay trở lại, thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu, hắn mua một cái váy liền màu đỏ, hắn nói do không biết mua kiểu dáng gì thì được nên quyết định mua mẫu mới nhất của cửa hàng.

Bên cạnh khách sạn đúng là có một cửa hàng quần áo đồ hiệu, Tô San vừa thấy nhãn hiệu đã biết được váy này giá trị bao nhiêu, ít nhất cũng 5 vạn.

Đến khi cô thay đồ xong, chị Lưu cũng vừa tới, Tô San lập tức hỏi điện thoại của mình muốn chuyển khoản trả lại tiền váy cho Triệu Đồng.

“Cái này không phải tiền của tôi, là tiền của Duyên ca, cô đưa lại cho anh ấy là được.”

Triệu Đồng vội vàng xua tay ngăn cô đừng chuyển khoản qua.

Tô San sửng sốt, nhìn Tạ Duyên ngồi kia, sau đó yên lặng chuyển khoản qua cho hắn.

“Hôm nay thật làm phiền cậu, nếu không nhờ cậu chắc lát nữa Tô San cũng không thể đi ra chụp ảnh chung với mọi người.”

Chị Lưu cười nhìn về phía Tạ Duyên, vẻ mặt khách khí thân thiện.

Tạ Duyên sắc mặt vẫn không đổi:

“Chỉ là tiện tay thôi.”

Chị Lưu lại cô cùng khách khí kéo Tô San qua:

“Hy vọng sau này sẽ có cơ hội hai người lại hợp tác với nhau, nếu như có một tiền bối tốt như vậy chỉ giáo, Tô San nhất định có thể học hỏi nhiều điều.”

Chị Lưu nói nói, Tô San cũng cười nói:

“Đúng vậy, Tạ lão sư đúng là có rất nhiều thứ đáng để tôi phải học tập.”

“Duyên ca, mời qua bên này một chút.”

Lúc này, một nhân viên ban tổ chức ở ngoài cửa vội vã gọi.

Thấy vậy, chị Lưu cũng nhìn lại Tô San một lần từ trên xuống dưới, thấy cái váy này cũng xem như tôn lên dáng người của Tô San, cũng tạm chấp nhận.

Thấy Tạ Duyên đi ra trước, Tô San cũng lập tức nói Tiểu Chu tranh thủ về nhà cô trước, tới siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, nếu không đợi lát nữa kết thúc họp báo cô mới về thì không kịp đi mua.

Cô chuẩn bị mời đám Vương Trừng ăn cơm, lát nữa còn phải gọi điện báo cho Đồng Nhạc, cô nương kia vẫn luôn quấn lấy cô nói muốn tới nhà cô ăn ké, mà bữa giờ Tô San vẫn phải chạy show không có thời gian.

Lúc này trên sân khấu mọi người đã đứng đầy, nhân viên đoàn phim, chế tác, phía dưới một hàng camera, MC đang đứng điều phối, chỉnh lại vị trí của mọi người, vị trí đứng của từng người rất quan trọng, đứng gần đạo diễn sẽ là diễn viên chính, những người địa vị lớn sẽ đứng phía trước, chỗ đứng cũng tượng trưng thể hiện địa vị của diễn viên.

Đừng nhìn Vương Trừng có đông fan hâm mộ như vậy, còn phải đứng phía sau Lý Hách, vị trí còn phải xem xét tổng quan nhiều yếu tố, cũng không phải chỉ cần nhiều fan là được.

Mọi người đứng trên sân khấu đi tới đi lui rất loạn, giày cao gót của Tô San rất cao, khi lên sân khấu còn phải vô cùng cẩn thận, cho đến khi trên cánh tay bỗng nhiên có người đỡ lấy, cô cũng không thể quay đầu lại, chỉ có thể để người ta đỡ đi lên bậc thang.

“Tạ Duyên, mau tới đây!” 

Lý Hách bên kia đang hét to.

Tô San tính ra phiá sau đứng, nhưng Tạ Duyên vẫn đang kéo tay cô, trực tiếp đi qua phía gần đạo diễn.

“Lại đây, lại đây, cậu đẹp trai nhất, để cậu đứng trước!” Lý Hách giống như nói giỡn tránh ra tạo một chỗ trống, những người khác nghe vậy cũng cười lên tiếng.

Đạo diễn đứng đó không nhúc nhích, mọi người đều vây quanh, nhìn thấy Tạ Duyên kéo Tô San lại đây, đôi mắt nhíu lại, cũng cười vẫy tay với Tô San:

“Tới đây, hai đại mỹ nữ các cô đứng bên cạnh tôi đi.”

Ý đạo diễn nói chính là Phạm Mộng, nhưng Phạm Mộng mày lại nhảy dựng, mắt quét qua Tô San đứng đó, chỉ thấy Tô San đã đổi một bộ váy liền dài đến đầu gối màu đỏ rực, khiến cô vô cùng nổi bật, chân dài thẳng tắp, Phạm Mộng nhíu nhíu mi, cuối cùng nhịn không nói gì.

Không ngờ là đạo diễn lại nói mình đứng cạnh ông ấy, Tô San cũng không từ chối, đành đi qua đứng bên trái đạo diễn, Phạm Mộng thì đứng bên phải.

“Tạ Duyên, cậu đứng cạnh Tô San, cùng đại mỹ nữ của chúng ta!” 

Đạo diễn nhìn Tạ Duyên với ánh mắt sâu xa.

Quay chụp nhiều bộ phim như vậy, đạo diễn đối với việc quan sát biến hóa cảm xúc của nhân vật đã vô cùng nhuần nhuyễn, vậy mà hôm nay mới thấy được quan hệ hai người này có gì đó mờ ám.

“Tôi cũng không dám đứng sau Tô San, tôi mà so với cô ấy liền giống như cục than, lát nữa nhớ photoshop cho tôi trắng hơn chút nha!” 

Lý Hách đứng hàng thứ hai, sau Tô San, màu da của hắn so với Tô San đúng là một trời một vực.

Những người khác nghe vậy cũng cười ha ha, chỉ có sắc mặt Phạm Mộng không thể tốt được, cô trong nghề nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị nghẹn khuất như thế, còn bị một diễn viên hạng ba đoạt mất vị trí.

Tô San cũng chỉ cười cười không nói gì, quay qua thì thấy Tạ Duyên vẫn đang nhìn cô, ngạc nhiên chớp chớp mắt, đưa cánh tay ra so với hắn:

“Chúng ta chênh lệch ít nhất phải là 5 tầng màu.”

Nhìn thấy hai người nói chuyện, đạo diễn nhìn với vẻ mặt hiểu rõ, sớm biết như vậy, hắn lúc đó phải yêu cầu đóng cảnh giường chiếu, tin rằng Tạ Duyên cũng không từ chối.

“Đúng vậy, cô là trắng nhất.”

Tạ Duyên cười nhẹ.

Rất nhanh vị trí đứng của mọi người được ổn định, nhà báo đứng dưới khán đài thành một hàng hướng máy ảnh phía này, Tô San vẫn luôn mỉm cười, cười như vậy gần hai phút, mọi người mới chụp ảnh xong.

Mọi người lập tức giải tán, thực ra Vương Trừng đã gấp không chờ được để Tô San mời ăn cơm, cho đến khi nghe thấy là Tô San sẽ tự mình xuống bếp, nói thẳng luôn là hôm nay hắn sẽ không ăn kiêng giảm cân gì hết!

Tô San còn gọi cả Lý Hách, có điều giờ phóng viên thủ ở ngoài rất nhiều, mọi người đành ngồi trong xe chờ Vương Trừng.

Chị Lưu nghe nói các cô muốn liên hoan, cũng không có nói gì, cũng không chở Tô San về nữa mà tự mình quay về công ty.

Lý Hách tự lái xe, Tô San ngồi trên xe Tạ Duyên, có điều người lái xe là Triệu Đồng, hình như cũng muốn ăn ké.

Tô San còn gọi báo cho Đồng Nhạc, hiện đang ở lớp học diễn xuất, cố ấy nói lập tức qua liền, cũng may chỗ của Đồng Nhạc cách nhà cô không xa.

Mở điện thoại ra, lướt lướt, Tô San phát hiện buổi họp báo phát sóng trực tiếp hôm nay lên hot search, có điều hot search số 1 là Tạ Duyên, sau đó là Vương Trừng, số ba là cô và Phạm Mộng, bởi vì fan của cả hai lại bắt đầu tranh luận.

Cư dân mạnh A:  “Mặt cương thi của Phạm Mộng đúng là không nhìn nổi, không thể cố gắng tập trung diễn xuất được sao, nhất định phải đi phẫu thuật thẩm mỹ làm gì, không so thì không thấy, nhìn là thấy bị Tô San đứng bên cạnh hạ gục trong nháy mắt!”

Cư dân mạng B: “Quyết định trở thành fan, Tô San đúng là đẹp vô địch, a a a!”

Cư dân mạng C: “Chỉ có mình tui cảm thấy, Tô San và Vương Trừng trông rất xứng đôi sao?”

Cư dân mạng D: “Vương Trừng và Tô San thật xứng đôi! Couple này tôi rất thích!”

Cư dân mạng E: “Lại được xem phim điện ảnh mới ra lò của Duyên ca, không biết khi nào mới tiếp tục nhìn thấy anh ấy *khóc lớn*” 

Cư dân mạng F: “Diễn viên hạng ba lại dán tới để lăng xê, xin hãy buông tha Vương Trừng nhà tui có được không *mỉm cười*”

Cư dân mạng G: “Diễn viên hạng ba suốt ngày chỉ biết khoe mặt đẹp, đáng tiếc là, diễn xuất của Mộng Mộng nhà tui sẽ hạ gục cô trong nháy mắt!”

Tô San phát hiện ra càng ngày càng nhiều fan đứng ra bảo vệ cô, trước kia phần lớn đều vào chửi mắng, trải qua vài lần xuất hiện hot search, fan của cô vậy mà ngày càng nhiều, giờ cũng không tới mức không có lực đánh trả.

Có khả năng đây là cách chị Lưu marketing, vì sao người ta muốn lăng xê nhiều như vậy, chỉ cần được chú ý chút, không sợ không có fan, có điều muốn duy trì fan trung thành cần phải có một vài tác phẩm thật tốt mới được.

Lướt qua bình luận, Tô San lúc này mới nhìn thấy xe Vương Trừng ra tới, Triệu Đồng sau khi hỏi địa chỉ của cô, lập tức lái xe đi trước dẫn đường cho mấy xe kia, có điều Tô San phát hiện Tạ Duyên ngồi bên cạnh hình như hơi không vui.

“Anh mệt sao? Hay để lần sau tôi mời anh ăn cơm, anh về khách sạn trước nghỉ ngơi đi?”

Tô San quay đầu qua nhìn hắn.

Tạ Duyên vẫn ngồi bên cạnh cô không nhúc nhích, nhắm hai mắt, vẻ mặt không biến hóa gì, giọng điệu cũng không mặn không nhạt:

“Tôi không mệt.”

Dứt lời, Triệu Đồng đang lái xe phái trước thiếu chút nữa cười lên tiếng, Duyên ca nhà cậu ta chỉ là tâm mệt thôi chứ người không mệt, vốn định là sẽ hưởng thụ thế giới hai người, ai biết Tô San vậy mà gọi thêm cả những người khác, có thể không mệt hay sao!

Nghe vậy, Tô San nhìn hắn vẻ nghi ngờ, sau đó lại tiếp tục lướt di động, thấy vừa nãy cô có chuyển khoản tiền nhưng Tạ Duyên không nhận lấy.

“Sao anh không nhận tiền?”

Cô nghiêm túc nói.

Tạ Duyên vẫn nhắm mắt như cũ, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Coi như là tiền cơm.”

“Không được, bữa cơm này vốn dĩ tôi phải mời, nếu anh không nhận lại tiền, về sau tôi cũng sẽ không dám cùng anh ăn cơm.”

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Tạ Duyên bỗng mở mắt ra, nhìn vào mắt cô hiện đang phản chiếu hình ảnh của mình, hơi rũ mắt, giọng trầm trầm:

“Vậy cô để đó lần sau lại mời tôi ăn cơm.”

Tô San: “……”

Cô quay đầu đi, cũng không nói gì nữa, cho dù cô chậm chạp cỡ nào, thì cô cũng phát hiện ra đối phương hình như đối xử với cô tốt quá mức, có điều cô vẫn luôn không thể tin tưởng việc phát triển quan hệ nam nữ với người trong giới.

Trong xe lại lâm vào một mảng quỷ dị, Triệu Đồng ngồi trước lái xe cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hắn không  rõ, Duyên ca nhà mình đã  biểu hiện rõ ràng như vậy, vì sao Tô San vẫn thờ ơ như vậy, khiến hắn đã gấp gáp đến sắp bốc hỏa.

Tạ Duyên nhìn qua cô, thấy cô dựa vào ghế, nhắm mắt lại, sườn mặt hoàn mỹ trắng nõn, vẫn không nhúc nhích, yên tĩnh tốt đẹp.

Cả đoạn đường im lặng quỷ dị, xe cuối cùng tới nơi, Tô San vừa lúc mở mắt ra, mở cửa xe đi xuống.

Tất cả xe đều vòng qua bãi đỗ xe phía sau, mọi người mang khẩu trang ra khỏi xe, cũng không lên tiếng trò chuyện cứ như vậy tới khi vào tới nhà cô.

Cửa vừa mở ra, trong nhà hiện chỉ có Tiểu Chu đang bận rộn, Tô San thay giày ra, chưa kịp tẩy trang gì, liền qua chỗ tủ lạnh, cầm mấy bình nước uống đủ loại đưa cho bọn họ:

“Mọi người cứ tự nhiên, chỉ cần không hút thuốc là được rồi.”

“Có thể ăn trái cây không?”

Vương Trừng dựa lưng vào ghế, còn cầm trong tay một bọc trái cây.

Tô San ném cho hắn một ánh mắt tùy ý, sau đó liền quay lại bếp, nói Tiểu Chu ra ngoài tiếp bọn họ.

Có nhiều món cần sự chuẩn bị trước một thời gian dài, nên Tô San chỉ nói Tiểu Chu đi mua nguyên liệu làm mấy món đơn giản mà thôi, tuy nhiên vẫn có mấy món gà vịt gì đó.

Mấy người trong phòng khách bật TV xem, mấy phim cẩu huyết các bà các mẹ thích, Vương Trừng lấy điện thoại chụp ảnh ba người rồi đăng Weibo.

“Ai, Tiểu Chu, Tô San nói cô mua cái gì vậy?”

Vương Trừng tò mò ghé đầu qua hỏi.

Tiểu Chu đang xếp chén đũa trên bàn, nhìn qua phía Vương Trừng đang ở phòng khách, trả lời thật:

“Gà vịt thịt cá, còn có hơn mười loại rau, nói chung là rất nhiều.”

Cô cũng rất hiếu kỳ, nhiều đồ ăn như vậy, không biết chị Tô nhà cô phải mất bao lâu mới làm xong.

Nghe vậy, đang chơi trò chơi, Lý Hách cười ra tiếng:

“Tô San tính làm bữa tiệc Mãn Hán luôn nha, may là bên phía nhà sản xuất mời cơm tôi không đi, nếu không tôi đã bỏ lỡ tay nghề của Tô San rồi.”

Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Tiểu Chu lập tức ra mở cửa, chỉ thấy Đồng Nhạc thở hổn hển đi vào, đến lúc cô ấy nhìn thấy mấy người ngồi trong phòng khách, liền trở nên khách sáo câu nệ chào bọn họ.

Lý Hách và Vương Trừng đang chơi game, Tạ Duyên nhìn qua toàn bộ chung cư không lớn không nhỏ rất ấm áp, cuối cùng có vẻ ngồi không yên, bỗng nhiên đứng lên, đi tới phía phòng bếp.

Cửa phòng bếp hiện đang được đóng lại, không thấy rõ bên trong, Tạ Duyên chuẩn bị đẩy cửa ra đi vào, thì cửa đã bị người từ bên trong mở ra.

Chợt nhìn thấy hắn đứng ngoài cửa, Tô San sửng sốt:

“Trong phòng bếp toàn khói dầu, nếu anh mệt, thì có thể nghỉ trong căn phòng trong cùng bên kia nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong, cô nói vọng ra phòng khách với Tiểu Chu:

“Tiểu Chu, em lấy giúp chị bình rượu trắng tới đây nha.”

“Có cần tôi giúp gì không?”

Tạ Duyên bình tĩnh chăm chú nhìn cô.

Tô San chậm rãi khép cửa lại chỉ còn một khe nhỏ, nhẹ giọng nói:

“Không cần đâu, chờ tôi hơn một tiếng là được rồi.”

---Hết chương 23---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.