“Chờ đến lúc chúng ta kết hôn, ba của em còn có thể nói chuyện hàn huyên với Cát lão sư.”
Cả người Tô San cứng đờ không nhúc nhích, đối với đề tài này không hiểu sao cô luôn cảm thấy hơi ngại ngùng, chỉ có thể cố gắng gỡ tay của hắn đang ở bên hông cô ra, cầm theo một cái túi đựng đồ trang điểm chạy vào phòng tắm.
Thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, Tạ Duyên cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Tô San trang điểm nhẹ, để mình trông tươi tỉnh một chút. Ngày mai là hôn lễ, nghe nói tối nay Tưởng Liên Khải tổ chức một bữa tiệc độc thân, tất cả mọi người đều tới. Tô San cũng không thể nào bắt một mình Tạ Duyên ở lại phòng khách sạn với cô.
Ra khỏi phòng tắm, cô thấy Tạ Duyên đang đứng trước cửa sổ lớn nghe điện thoại. Giọng nói trong điện thoại truyền tới khá lớn, đứng cách một khoảng mà Tô San cũng có thể nghe thấy.
Có lẽ là thấy cô đã ra, Tạ Duyên mới thản nhiên nói:
“Sẽ tới ngay.”
Nghe đã biết mọi người đang thúc giục. Sau khi Tạ Duyên cúp máy, Tô San liền cầm hai thỏi son môi tới, hơi phiền não mở nắp cả hai ra rồi hỏi:
“Anh thấy hai màu này, màu nào đẹp hơn?”
Thấy cô có đánh một lớp phấn nhẹ, còn mặc vào một chiếc áo khoác vàng nhạt, bên trong mặc một chiếc váy đuôi cá màu củ sen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo vẻ phiền não, giống như đang gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải.
Tạ Duyên: “……..”
Hắn liếc nhìn qua cả hai thỏi son đó, một cái thì đỏ cũng không phải là đỏ, vàng cũng không phải vàng, còn một cái thì hồng cũng không phải hồng, mà tím cũng không phải tím, màu sắc trông rất kỳ lạ, hắn cũng không biết hai thỏi son này thì có gì khác nhau.
“Vì sao nhất định phải bôi cái này?”
Hắn hơi nhíu mày, hắn không thích ăn son môi một chút nào.
“Anh hỏi kiểu gì kì vậy.”
Tô San chớp chớp mắt, liếc hắn một cái có vẻ kỳ lạ:
“Hay là anh thấy cả hai màu này đều xấu?”
“Không sao, em có mang theo cả thảy sáu thỏi, để em đi lấy!”
Tô San nói xong lập tức xoay người định đi lấy đồ, nhưng đột nhiên cánh tay bị hắn túm lại, Tạ Duyên cười cười:
“Vậy chọn thỏi màu đỏ…vàng này đi.”
Tô San: “….Đây là màu cam san hô.”
Nói xong, cô lập tức chạy vào phòng tắm, Tạ Duyên cười cười bất đắc dĩ, ngồi đợi ở sô pha, rốt cục thì năm phút sau Tô San cũng đi ra.
“Chúng ta đi thôi.”
Tô San cầm chiếc túi xách đặt trên giường đeo lên vai, còn đội lên chiếc mũ beret màu trắng, dù sao bên ngoài gió cũng khá lớn.
Thấy cô cuối cùng cũng sửa soạn xong, Tạ Duyên cùng cô ra khỏi phòng. Lúc nãy không phát hiện ra, giờ nắm chặt cánh tay cô mới thấy hình như lại gầy hơn rồi.
“Em lại không chịu ăn cơm phải không?”
Hắn quay đầu qua, nắm cánh tay cô chặt hơn một chút.
Tô San rút tay mãi không ra, chỉ có thể kéo thấp mũ trên đầu xuống không nhìn hắn nữa, rất đường hoàng nói:
“Gần đây em bận quay phim quá, cho nên tiêu hao nhiều mỡ.”
Tạ Duyên không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, Tô San thì vẫn đi về phía trước. Trong đại sảnh có rất nhiều người nhìn lại hai người, nhưng dù sao đây cũng là ở nước ngoài, Tô San cũng không sợ có người nhận ra tụi cô.
Tô San cũng không biết tiệc độc thân của Tưởng Liên Khải được tổ chức ở đâu, Tạ Duyên đưa cô tới một phòng karaoke ánh đèn lập lòe đủ màu sắc. Khi cửa vừa mở ra, liền nghe thấy một tiếng hát cực kỳ hay từ bên trong truyền ra. Nhìn vào thì thấy trong đám người, Ngô Cẩm ngồi đó cầm một cái microphone đang hát, mấy người đàn ông thì uống rượu chơi trò chơi. Trong phòng khá lộn xộn, mặc dù mùi rượu nồng nặc, nhưng lại không có mùi thuốc lá, chắc là trong này có người nghiêm cấm hút thuốc.
“Tới rồi, tới rồi, Tạ Duyên tới, vừa lúc đủ người chơi rồi!”
Mới vừa bước vào cửa thì giọng nói oang oang của Tưởng Liên Khải ở chiếc bàn dài bên kia vang lên khiến người ta không thể bỏ qua. Đến lúc Tạ Duyên cùng Tô San đi qua, lại thấy ở dãy ghế sô pha có mấy người nữa cũng rất quen mặt. Còn có vài diễn viên nước ngoài khá nổi tiếng, còn có một nữ ca sĩ nước ngoài có mức độ nổi tiếng toàn cầu, mọi người đều đang uống rượu trò chuyện với nhau, mạch ai người nấy chơi.
Mà ở bên chiếc bàn dài chỗ Tưởng Liên Khải cũng ngồi đầy toàn mấy người tai to mặt lớn. Hạ Hoa không chơi, cho nên ở trên bàn này chỉ có sáu người, Tưởng Liên Khải, Cát Lạc, Tôn Thực, Tào Yên Nhi, còn có một nam diễn viên cũng xuất thân trong gia đình nghệ sỹ khá nổi tiếng, người cuối cùng là Trịnh Đồng. Tô San đã nghe nói rằng bộ phim nghệ thuật kia của đạo diễn Lê đã xác định đóng vai nam chính là Trịnh Đồng.
Nguyên cả căn phòng này đúng là thiên đường của paparazzi.
“Tới đây, tới đây, tiểu mỹ nữ qua đây ngồi với chú, tôi có một thằng cháu trai vừa dịu dàng, lại còn rất biết cách dỗ dành con gái hơn Tạ Duyên nhiều, cô trắng trẻo thanh thuần thế này, có muốn xem xét lại hay không?”
Tưởng Liên Khải nói xong, Tôn Thực ở bên cạnh lập tức không kiềm chế được đặt ly rượu xuống cười ha hả nói:
“Tạ Duyên người ta nghe xong sắp sửa muốn đánh nhau rồi!”
“Ha ha ha!”
Những người khác cũng bật cười, Tô San thì hơi ngượng ngùng. Cuối cùng Tạ Duyên kéo tay cô ngồi xuống dãy ghế sô pha, không thèm để ý tới bọn họ.
Trên dãy ghế rất ồn ào náo nhiệt, trên chiếc bàn dài này thì rải đầy lá bài, còn có vài chai bia, trên mặt đất cũng ngổn ngang hơn hai chục chai rượu, có mấy chai còn lăn tới bên chân của Tô San. Thực ra mấy người trong giới đều khá phóng túng, ở đây như thế này cũng đã tốt lắm rồi, Tô San còn từng thấy mấy buổi họp mặt còn có thuê thêm mấy cô chân dài tới để tiếp rượu nữa.
“Vừa lúc thiếu hai chân, hai người tới rất đúng lúc, tôi sẽ xào bài!”
Tưởng Liên Khải vừa nói vừa gom lại mấy lá bài trên bàn, xào xào mấy cái, trừng mắt cảnh cáo nói:
“Đã nói rồi nha, nếu ai chơi ăn gian thì bị phạt uống rượu, nếu không uống được một tá thì đừng hòng ra khỏi cửa!”
“Được rồi, được rồi, chúng tôi chỉ sợ cậu say ngày mai không kết hôn nổi thôi!”
Tôn Thực cười một tiếng, sau đó là người đầu tiên đưa tay rút ra một thẻ bài.
Tô San đoán rằng có lẽ bọn họ đang chơi trò ‘Quan binh bắt trộm’.
(*Editor: Mình xin tóm gọn lại về trò chơi này để các bạn đọc phần dưới sẽ dễ hiểu hơn nhé!
Trò chơi “Quan binh bắt trộm” có nhiều điểm tương tự với trò “Ma sói” của Việt Nam, chỉ có một vài điểm khác biệt. Bộ thẻ bài của trò chơi này là bội số của bốn (tức là ít nhất phải có 4 thẻ, hoặc 8, hoặc 12, hoặc 16…) tương ứng với số người tham gia trò chơi. Trong một bộ sẽ có 4 loại thẻ với số lượng mỗi loại là như nhau, gồm có thẻ “Quan”, thẻ “Binh, thẻ “Bắt” và thẻ “Trộm”. Mỗi người giữ một thẻ và có một nhiệm vụ khác nhau, việc quyết định ai giữ thẻ nào sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên.
Thẻ “Quan”: người nắm giữ thẻ này sẽ có quyền định đoạt hình phạt dành cho người thua lúc kết thúc một ván chơi.
Thẻ “Binh”: người nắm giữ thẻ này sẽ phải chịu trách nhiệm thi hành theo hình phạt mà “Quan” đã đặt ra dành cho người thua cuộc.
Thẻ “Bắt”: Người nắm giữ thẻ này có nhiệm vụ phải quan sát những người còn lại và tìm được người nắm giữ thẻ “Trộm”. Nếu chỉ định sai “Trộm” thì sẽ chịu hình phạt của “Quan” đề ra.
Thẻ “Trộm”: Người nắm giữ thẻ này không được để cho người giữ thẻ “Bắt” phát hiện ra, nếu bị phát hiện thì sẽ thua và phải bị phạt.
Trong bốn nhóm thẻ nói trên, suốt ván chơi chỉ có những người giữ thẻ “Bắt” là bắt buộc lộ diện ngay từ đầu để làm nhiệm vụ, còn những người còn lại không được tiết lộ thẻ bài của mình cho tới khi kết thúc một ván.)
Ở đây có tám người chơi thì chắc chắn sẽ có hai người là trộm.
Có điều ở đây có ba người từng đoạt giải ảnh đế, còn có một người từng đoạt giải diễn viên xuất sắc nhất ở mảng phim truyền hình, còn có một người từng đoạt giải ảnh hậu, thế thì những người còn lại phải chơi thế nào đây…
Những người khác cũng lần lượt nhanh chóng rút mỗi người một thẻ, Tô San là người lấy tấm thẻ cuối cùng còn sót lại. May là cô lấy được thẻ “Quan”, mà người có thẻ “Bắt” là Tào Yên Nhi và nam diễn viên xuất thân gia đình nghệ sỹ kia.
Người nào có thẻ “Bắt” phải căn cứ vào biểu cảm và hành động của những người còn lại để tìm ra được người nắm giữ thẻ “Trộm”. Nhưng nghĩ mà xem, mấy người còn lại làm gì có ai dễ dàng để người khác nhìn thấu như vậy chứ.
Tào Yên Nhi ngồi bắt chéo chân, đưa tay khẩy khẩy mái tóc xoăn của mình, đôi mắt được trang điểm kiểu mắt khói, nhìn nhìn sáu người còn lại. Mọi người đều có vẻ mặt không cảm xúc, chỉ có mình Tôn Thực có vẻ rất tùy ý ngồi uống rượu. Đột nhiên, Tào Yên Nhi giơ ngón trỏ ra chậm rãi chỉ về hướng Tưởng Liên Khải
“Mau lật mở thẻ bài ra!”
Tôn Thực hô lớn.
Tưởng Liên Khải vẫn nhíu mày, giọng nói trầm trầm:
“Tiểu Tào, cô đoán sai rồi, tôi có thể cho cô thêm một cơ hội nữa để đoán lại.”
“Thôi đừng có khoác lác nữa, mau lật bài!”
Tôn Thực ghé qua cướp lấy thẻ bài trong tay anh ta quăng lên bàn.
Tuy trong phòng ánh đèn khá tối, nhưng chữ “Trộm” vẫn hiện rõ rành rành. Ngay lập tức Tôn Thực không hề kiêng nể gì điên cuồng cười nhạo:
“Ha ha ha, lão Tưởng, cậu còn nói diễn xuất của mình tốt, mấy cái cúp ảnh đế của cậu chắc là cậu mua được phải không!”
“Được rồi, được rồi!”
Tưởng Liên Khải không vui lót một ít rượu ra, liếc mắt nhìn Tôn Thực một cái:
“Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mười ba cái cúp trong nhà ông đây đều là đồ thật 100%!”
Mà nam diễn viên còn lại giữ thẻ “Bắt” thì chọn Cát Lạc, nhưng rất đáng tiếc là thẻ “Trộm” ở trong tay Tạ Duyên.
Trong tay Tô San là thẻ “Quan”, có thể quyết định hình phạt đối với người có thẻ “Trộm” mà bị bắt được. Cô còn chưa suy nghĩ ra cái gì, Tưởng Liên Khải cứ ngồi đó nói cô thật xinh đẹp, tính tình tốt bụng, chắc chắn rằng cô không phải là cùng một giuộc với bọn họ.
Lúc này, Tạ Duyên lại đột nhiên lên tiếng:
“Em bắt anh ta đăng lên Weibo nói “Tôi là yêu quái.”
Tô San: “……”
“Ha ha ha!!! Được! Được! Được!”
Cát Lạc ở bên cạnh cũng cười tủm tỉm:
“Uhm, được đó.”
Tô San: “…….”
Hóa ra Cát lão sư cũng thích trêu chọc người khác như vậy.
Nghe vậy, Tưởng Liên Khải liền không vui:
“Tạ Duyên, cậu đừng có xen vào, cậu dựa vào đâu mà can thiệp vào quyết định của Tô San!”
“Dựa vào việc bọn họ là bạn trai bạn gái! Mau giao nộp điện thoại ra, nếu không cậu phải uống hết đống rượu này!”
Tôn Thực giữ thẻ “Binh”, chịu trách nhiệm thi hành hình phạt do “Quan” đặt ra.
Tưởng Liên Khải đen mặt, vô cùng không tình nguyện lấy điện thoại ra. Tô San nói khỏi cần làm vậy, nhưng Tôn Thực vẫn đoạt lấy điện thoại, nhấn nhấn, một lát sau liền cười ha hả trả lại điện thoại cho anh ta.
Tô San cũng mở điện thoại mình ra, tìm kiếm Weibo của Tưởng Liên Khải. Mặc dù chỉ mới đăng một phút trước, nhưng cũng đã có mấy trăm bình luận, rất sôi nổi, mọi người đều có vẻ ngơ ngác khi thấy dòng này.
Cư dân mạng A: “Tưởng đại ca, tài khoản của anh bị người ta hack sao *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng B: “Ha ha ha ha..vì sao tôi lại cảm thấy buồn cười thế này!”
Cư dân mạng C: “Anh Tưởng bị chuyện gì kích thích mà lại có suy nghĩ này *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng D: “Chắc chắn lúc sau dòng trạng thái này sẽ bị xóa, phải chụp lại màn hình để lưu lại mới được *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng E: “Không….anh không hề xấu trai mà, đại ca à, vì sao lại có thể hoài nghi nhan sắc của mình *giật mình*”
Địa vị của Tưởng Liên Khải mặc dù rất cao, nhưng dù sao fan hâm mộ cũng không bằng mấy nam diễn viên thần tượng trẻ tuổi. Nếu như mấy người đó mà đăng lên thế này thì chắc chắn chỉ vài giây sau sẽ lên bảng xếp hạng hot search.
Nam diễn viên giữ thẻ “Bắt” nhưng lại chọn sai người kia, do Trịnh Đồng cũng giữ thẻ “Quan” nên chỉ phạt anh ta uống một ly rượu thôi.
Chỉ có Tưởng Liên Khải bị xấu mặt, có vẻ rất quyết tâm muốn trả thù Tạ Duyên và Tôn Thực.
Ngay ở lúc anh ta đang đảo bài thì Tào Yên Nhi bỗng nhiên vẫy vẫy tay hướng về phìa ngoài cửa:
“Thanh Thanh, ở đây!”
Tô San theo tiếng nói đó quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái dáng vóc cao gầy từ phía cửa đi tới đây. Mái tóc cô ấy màu nâu, được uốn nhẹ, mặc một chiếc áo khoác màu cam.
Tô San nhận ra cô ấy, đó là Sầm Thanh, là một nữ diễn viên có tiếng trong nước. Mặc dù chưa từng đạt được giải Ảnh hậu, nhưng fan hâm mộ cùng với diễn xuất cũng không hề kém cạnh ai, thậm chí mức độ được yêu thích còn cao hơn Dương Chỉ.
Khi cô ấy tới gần, Tưởng Liên Khải lập tức lên tiếng chào hỏi:
“Đại mỹ nữ tới, mau qua đây ngồi!”
“Ai thèm ngồi với một yêu quái chứ, Thanh Thanh, cô ngồi đây đi, tôi đi toilet một chút.”
Tào Yên Nhi bỗng đứng lên, ánh mắt nhìn thoáng qua Sầm Thanh rồi lại nhìn qua Tạ Duyên, sau đó cầm áo khoác của mình đi ra khỏi phòng.
Sau khi ngồi xuống, có lẽ đã thấy Tạ Duyên, Sầm Thanh hơi hơi mỉm cười, giọng nói thanh thúy:
“Đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt Tạ Duyên không chút thay đổi, nhẹ nhàng “uhm” một tiếng.
Có lẽ cảm thấy không khí bắt đầu trở nên lúng túng, Tưởng Liên Khải lập tức đánh động bảo mọi người mau tiến liên rút thẻ bài. Tô San không nhịn được nhìn qua Tạ Duyên một cái, ánh mắt hơi quái dị.
Có vẻ cảm nhận được ánh mắt của cô, Tạ Duyên cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Nhìn là biết Tô San lại suy nghĩ nhiều quá rồi, hắn và Sầm Thanh vốn dĩ cũng không thân.
Trong lúc những người khác đang rút thẻ bài, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, dùng ngón trỏ cọ cọ vào lòng bàn tay của cô mấy cái.
Lòng bàn tay nhột nhột, Tô San muốn rút tay ra nhưng rút mãi không được, chỉ có thể nhăn mặt trừng Tạ Duyên.
Thấy động tác mờ ám của hai người, Sầm Thanh đưa tay vuốt vuốt tóc, vẻ mặt lạnh tanh.
Đến lúc Tô San đưa tay ra rút thẻ bài, lại thấy mình rút trúng thẻ “Bắt”. Sau khi cô nhìn qua biểu cảm của từng người thì thấy cả đám đều rất tùy ý, trên mặt cũng không để lộ chút sơ hở nào.
Người đầu tiên rút thẻ “Bắt” là Cát Lạc. Ông ấy nhanh chóng chọn Tôn Thực, Tôn Thực cũng ngại ngùng lật thẻ bài của mình ra, quả nhiên là thẻ “Trộm”.
Giờ tới lượt Tưởng Liên Khải điên cuồng cười nhạo anh ta. Lúc này, cả mấy người đang ngồi ở dãy ghé bên kia cũng tò mò qua xem đám bên này chơi trò chơi. Tô San quan sát những người còn lại, Tưởng Liên Khải cười rất tùy ý, vẻ mặt thả lỏng, cũng không thấy nếp nhăn trên trán, có thể thấy được anh ta không hề hồi hộp, lo lắng gì.
Tô San tiếp tục nhìn qua nam diễn viên xuất thân gia đình nghệ sỹ kia, thấy anh ta nãy giờ vẫn chỉ uống rượu, tốc độ uống rượu cứ đều đều, trong lòng chắc chắn cũng không có gì thấp thỏm. Lại nhìn qua Sầm Thanh, hai người nhìn nhau, Sầm Thanh có vẻ cũng đang quan sát cô.
Sầm Thanh tất nhiên đã nghe nói tới Tô San, dù sao bộ phim truyền hình đầu tiên của Tạ Duyên là đóng cùng với Tô San. Trong lòng Sầm Thanh thầm đánh giá, khác với khi lên hình, Tô San ngoài đời trông rất gầy, da rất trắng, còn trông rất trẻ, nhan sắc cũng rất nổi bật trong giới, hơn nữa khi tiếp xúc với nhiều người tai to mặt lớn nhưng cô ấy không hề có vẻ nịnh nọt, cũng không hề lúng túng, nếu không phải là một người nhẫn nại thì cũng là một người rất có gia giáo.
Sầm Thanh quan sát Tô San, Tô San cũng quan sát cô ấy, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng, Sầm Thanh rất đẹp, nhưng hình như có gọt mũi thì phải, hiện giờ trong giới giải trí đúng là không còn mấy người không dụng dao kéo.
Tô San lại nhìn qua Trịnh Đồng, anh ta cũng giống Tạ Duyên, là kiểu người rất ít nói, có lẽ cũng bất đắc dĩ bị lôi kéo tham gia trò chơi này. Trên mặt anh ta cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, vô cùng bình tĩnh. Có lẽ cảm nhận được Tô San đang đánh giá mình, anh ta còn ngẩng lên nhìn lại cô. Tô San không nói gì, lại nhìn qua Tạ Duyên, hắn cũng đang nhìn mình, cái nhìn cũng giống như lúc bình thường.
Tô San không do dự nữa, chỉ tay vào người bên cạnh:
“Tạ Duyên.”
“Mau lật mở thẻ bài!”
Tưởng Liên Khải lập tức đập bàn.
Tạ Duyên hơi đơ ra, cuối cùng vẫn lật mở thẻ bài trong tay.
“Ha ha ha! Tạ Duyên, chắc chắn cậu không ngờ rằng mình lại thua trên tay bà xã có phải hay không!”
Tôn Thực cũng không nhịn được bật cười.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng cười. Người nắm giữ thẻ “Quan” là Tưởng Liên Khải cùng nam diễn viên kia.
Trong phòng rất ồn ào, ánh đèn lập lòe, người thì uống rượu, người đang hát karaoke, người thì ngồi đánh bài. Khi thoát khỏi phạm vi của máy quay cùng ánh đèn sân khấu, bọn họ cũng không khác gì những người bình thường khác, có vẻ còn ham vui hơn so với người bình thường nữa.
Thực ra Tô San chọn Tạ Duyên là chọn đại, cô cũng thực sự không biết Tạ Duyên và Trịnh Đồng, ai mới là “Trộm”, không ngờ lại chọn trúng.
Thời thế thay đổi, Tưởng Liên Khải nghiêm trang trừng mắt với Tôn Thực nãy giờ cứ ồn ào:
“Đừng nói hươu nói vượn, đăng Weibo gì chứ, mặc dù Tạ Duyên đối với tôi bất nhân, tôi không thể đối với cậu ta bất nghĩa a!”
Không chờ Tôn Thực có phản ứng gì, Tưởng Liên Khải lập tức dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tạ Duyên, giọng nói rất thản nhiên:
“Tôi rất nhân từ, cũng sẽ không làm khó cậu, thế này đi, cậu với Tô San hôn kiểu Pháp trong vòng năm phút trước mặt mọi người, thế nào?!”