Diệp Tử nghe gọi đến mình, nhẹ đặt cuốn kịch bản trên tay xuống ghế, đứng lên.
Cánh cửa phòng vừa mở ra, liền có ba bốn đạo ánh mắt bám vào người cô.
Diệp Tử làm ngơ không biết tuỳ ý tầm mắt đánh giá loạn chuyển trên người mình, cô khép lại cánh cửa, chậm rãi tiến vào giữa phòng.
-”chúng ta lại gặp mặt, tiểu thư..”
Giang Khi Nhân ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, tiết tấu chậm rãi, như gõ vào lòng người, đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng.
-”Anh là..” Diệp Tử ánh mắt loé lên một tia ánh sáng, ngữ mang nghi hoặc, sau đó đột nhiên như bừng tỉnh, tiếp tục lên tiếng“..người lần trước?“.
Giang Khi Nhân không trả lời, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, đợi cô đoán ra thân phận mình.
Diệp Tử không dấu vết hơi lùi một bước nhỏ, bàn tay nắm hờ nhẹ khép chặt, ánh mắt tràn đầy đề phòng, gương mặt lại không có gì thay đổi.
-”Anh là người giúp chúng tôi đêm qua? Cảm tạ” Diệp Tử hít sâu một hơi, cố bình phục ngực phập phồng, thong dong nói.
Khi những giám khảo còn lại kinh ngạc nhìn hai người, Giang Khi Nhân đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy, ánh mắt sáng ngời.
-”Hảo, hảo, tuyệt vời” Giang Khi Nhân liên tục nói hảo, nhìn Diệp Tử ánh mắt tràn đầy hoà ái.
-”Cảm tạ, Giang tiên sinh” Diệp Tử thu hồi tầm mắt đề phòng, thu liễm tâm tình đúng mực trả lời.
Các giám khảo nhìn nhau, không hiểu. Chỉ có Diệp Chấn, ông Packer cùng biên kịch ánh mắt sáng ngời.
Nhập vai thật nhanh, phản xạ nhạy bén.
Vừa rồi câu “chúng ta lại gặp lại, tiểu thư” của Giang Khi Nhân cũng không phải bản thân ông quen biết Diệp Tử mà hỏi cô, mà là câu hỏi của nhân vật nam phụ Triết Hạo hỏi nhân vật Lam Nguyệt, nữ chủ bộ phim.
Giang Khi Nhân chỉ định thử một chút, nếu Diệp Tử không trả lời được như ý ông, điểm của cô sẽ không bị trừ, nhưng chắc chắn không cao.
Cho dù đây là con gái Tử Nguyệt, con gái đỡ đầu của ông, nhưng ông cũng không có ý nghĩ thiên vị.
Chính là không nghĩ, Diệp Tử lại có phản xạ sắc bén, nắm bắt ngay được kịch tình đồng thời có thể nhập vai nhanh chóng như vậy.
Hơn nữa từng hành động nhỏ của cô đều hoàn hảo bộc lộ nội tâm của nhân vật một cách chân thực.
Từ chi tiết giọng nói mang nghi ngờ, ánh mắt đề phòng lùi lại một bước,...tất cả đều vô cùng tự nhiên, hệt như được tính toán tỉ mỉ, không một động tác dư thừa.
Đoạn kịch này diễn tả cảnh lần thứ hai gặp lại của nam phụ và nữ chủ, nam phụ vung tay chi trả số tiền điều trị của nam chủ, khiến nữ chủ cảm kích vô cùng, chính là ngay từ đầu nữ chủ không hề nhớ nam phụ là ai.
Hơn nữa vô duyên vô cớ giúp đỡ, nữ chủ tất nhiên đề cao cảnh giác.
Quả thật hoàn mỹ, đặc biệt là đôi mắt kia, dường như chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó là có thể thấy được vô số cảm xúc phức tạp của nữ chủ, nghi ngờ, lo sợ bất an, không biết làm như thế nào..Tóm lại, phản ứng cùng với biểu hiện diễn xuất của Diệp Tử mang lại kinh ngạc cho tất cả mọi người.
Yêu Phi Dương nhìn Diệp Tử thật lâu, không biết suy nghĩ gì.
Duẫn Thừa Húc ánh mắt như dán chặt vào Diệp Tử.
Phong thái, lời nói, phát âm, cử chỉ hệt như một diễn viên chuyên nghiệp.
Đúng vậy, cô không phải là một viên ngọc thô cần mài giũa, bởi vì ngay lúc này cô đã rạng rỡ toả ánh hào quang.
Giang Khi Nhân nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng cháy. Tử Nguyệt, em nhìn thấy không, tiểu Diệp Tử nay đã trở thành diễn viên như em vậy.
Biên kịch tiến lên một bước quan sát Diệp Tử, trong lòng liên tục gật đầu.
-”Cô Diệp, hãy diễn đoạn kịch bản này” biên kịch nắm lấy ipad, chỉ vào đoạn kịch bản lúc trước của Liễu Huệ Nghi.
-”Yêu Phi Dương, cả cậu nữa” biên kịch quay sang nhìn Yêu Phi Dương đang đứng bên cửa, vẫy tay.
Thấy vậy, Yêu Phi Dương tiêu sái đi tới, ở trước mặt Diệp Tử chừng hai bước chân thì dừng lại đưa mắt quan sát cô.
Thật đẹp.
Đó là cảm nhận đầu tiên của Yêu Phi Dương về cô gái trước mắt.
-”Tốt lắm, bắt đầu đi” biên kịch vỗ vỗ tay, lùi về hàng ghế ngồi.
Giang Khi Nhân cũng ngồi lại ngay ngắn, đưa mắt nhìn sang Diệp Chấn, đồng dạng thấy được sự vui vẻ, mừng rỡ trong mắt đối phương.
Đó là con gái của bọn họ a.
Bọn họ đối với việc lúc trước Diệp Tử nhất định không chịu đi vào con đường diễn viên như mẹ rất thất vọng cùng buồn bã, hiện tại nhìn con bé toả sáng trog thế giới tràn đầy màu sắc thần thánh này họ làm sao không vui vẻ cho được.
_____________________________________________
Triết Hạo nắm trong tay mảnh khăn tay nhìn cô gái trước mắt, ôn nhu hỏi.
-”Này là của tiểu thư sao?” Ánh mắt loé qua tia trào phúng, giọng nói lại mang chân thành.
Lam Nguyệt không trả lời, bàn tay giơ lên không trung chạm vào “bức tường” vô hình, đưa mắt thất thần nhìn xuống dưới.
Nơi đó có một công trình đang thi công, và người cô yêu đang vất vả ở đó.
-”tiểu thư?” Triết Hạo nghi hoặc gọi lại lần nữa.
-”A?” Lam Nguyệt giật mình, quay lại nhìn về phía chàng trai trẻ đang đứng nhìn mình, sau đó tầm mắt rất nhanh di dời xuống mảnh khăn tay trog tay Triết Hạo.
Lam Nguyệt phản ứng đầu tiên là sờ sờ vào túi áo, nơi đó vốn dĩ có một chiếc khăn tay nay không còn nữa.
Lam Nguyệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt thản nhiên mở miệng.
-”Đúng là của tôi, cảm phiền vị tiên sinh này gửi lại, đa tạ” Lam Nguyệt nhìn thẳng vào mắt nam nhân trước mặt, khí thế tản ra, cao quý lãnh ngạo.
Triết Hạo ngây người, không kịp phản ứng, mảnh khăn tay đã trở lại tay người con gái trước mắt. Chỉ thấy cô gái cúi đầu chào mình, sau đó quay lưng bước đi, dứt khoát vô cùng.
Triết Hạo nhìn theo hồi lâu, mãi đến khi bóng hình kia biến mất mới thu hồi tầm mắt, khoé môi hơi gợi lên.
Hắn xoay người chậm rãi bước đi, cho nên không thấy được cô gái trước mắt đi được một đoạn, chợt nép vào tường, ôm chặt lấy khăn tay, yếu ớt nức nở khóc lên.