Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 5: Làm bạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: An Hàn23

"Không cần, em với mẹ cùng đi nhìn xem, mua một chút rồi về là được." Ứng Uyển Dung từ chối.

Trước kia lúc chưa thành danh, đoàn làm phim cũng không có khả năng cho cô đãi ngộ đặc biệt gì cả, đều là ăn cơm hộp, đồ ăn vừa thiếu dinh dưỡng lại đầy dầu mỡ.

Bây giờ không ăn một hai bữa thì có gì mà không chịu nổi?

Tuy rằng Cao Lãng không ngờ được Ứng Uyển Dung nhìn mảnh mai thế mà lại từ chối đề nghị này, có điều anh cũng có chuyện cần nói với ba, cho nên không có phản đối lời cô.

Trên người Ứng Uyển Dung và Cao Lãng như có một bầu không khí ngăn cách hai người với bên ngoài, khiến cho cha Cao và Trương Kim Hoa không thể chen được vào giữa họ. Chờ hai người quyết định xong, Trương Kim Hoa mới giật mình cảm thấy con dâu mình có chút thay đổi.

Trương Kim Hoa và Ứng Uyển Dung đi đến chỗ cửa cầu thang, căn tin ở tầng một, chỗ này là bệnh viện quân đội, số người ở đây cũng không tính là quá nhiều. Phải biết rằng đầu năm này bệnh viện còn chưa có sử dụng thang máy, đi lại đều dùng cầu thang.

Hơn nữa người trong bệnh viện còn đặc biệt nhiều, một hàng người chờ đăng ký, một hàng người lại chờ đến lượt tiêm thuốc, ngay cả chỗ cửa bán vé của căn tin cũng có không ít người đi lại.

Trương Kim Hoa cũng chưa từng mua cơm ở căn tin lần nào, nhìn thấy căn tin rộng rãi sáng sủa, bên trong là những hàng bàn ghế sắp xếp chỉnh tề, tất cả mọi người chen lấn trước cửa bán vé, đầu bếp quơ cái muôi bảo mọi người xếp hàng.

Căn tin bệnh viện dùng loại phiếu nhỏ, họ sẽ không thối tiền thừa, cũng không có tiền lẻ để trả lại. Phải tự mình mua phiếu cơm ở cửa căn tin, lấy phiếu xong lại tự mình đi chọn thức ăn.

Thức ăn trong căn tin vô cùng phong phú, ngoại trừ chỉ có một món rau xào, hương vị không biết thế nào, còn giá cả thì rất hợp lý.

"Chúng ta chọn món nào cho tiểu Lãng đây... Nếu không thì mua chút cơm, vừa vặn mẹ có mang ít dưa muối với thịt muối đến đây." Trương Kim Hoa ghé sát người Ứng Uyển Dung nhỏ giọng nói, ánh mắt cũng nhanh thêu hoa rồi.

Lông mày Ứng Uyển Dung nhíu lại một chút, sau đó bên môi gợi lên một chút ý cười, "Mẹ nói rất đúng, hẳn là Cao Lãng rất thích ăn cơm nhà. Có điều anh ấy mới bị thương, cần phải bổ sung thêm dinh dưỡng, con thấy ở đây có bán cháo sườn, cũng có thể lấy cho anh ấy một chút."

Bây giờ ăn cơm đều phải chuẩn bị bát đũa, giờ nếu lấy một cặp lồng cháo, mua thêm mấy cái bánh bao, mấy món ăn thanh đạm một chút, cũng không thiếu nhiều lắm.

Còn Ứng Uyển Dung cô... Cô thật sự ăn không nổi mấy món có nhiều dầu mỡ thiếu dinh dưỡng đó, sớm đã tập thành thói quen ăn uống với dinh dưỡng cân đối, phải tránh ăn đồ có nhiều dầu mỡ. Ngoài trừ lo lắng cho vóc dáng, cô cũng không đồng tình với phương thức nấu ăn đơn giản thô bạo của đầu bếp hiện giờ.

Đương nhiên Ứng Uyển Dung đối với đồ ăn Trung Hoa cũng không tính là am hiểu, cô càng quen thuộc với đồ ăn phương Tây hơn, nhìn cách trình bày đã thấy vui tai vui mắt, lượng ca-lo lại không quá cao.

Trương Kim Hoa đều nghe Ứng Uyển Dung, việc xếp hàng cũng không cho Ứng Uyển Dung làm, tự mình xếp hàng cùng đoàn người, bảo cô đứng một bên chờ là được rồi.

Ứng Uyển Dung mím nhẹ môi lại, xem như bị ý tốt của bà ảnh hưởng, đôi mắt đảo qua thân thể hơi mập mạp của Trương Kim Hoa, ấn tượng trong lòng đối với bà lại càng tốt hơn một chút.

Yêu mến con dâu, cũng không có vì tính cách không hiểu chuyện trước kia của nguyên chủ mà vênh mặt hất cằm sai khiến cô, có lẽ cũng là do trời sinh tính tình hiền lành tốt bụng, mới có thể nuôi dưỡng ra đứa con có tính tình kiên nghị như vậy đi?

Trong phòng bệnh Cao Lãng mời cha Cao ngồi xuống, hỏi tình huống trong nhà thế nào, em gái một mình ở nhà có ổn không? 

Cha Cao không ngừng gật đầu: "Tiểu Lãng, trong nhà không có vấn đề gì, em gái con ở nhà có mấy bác mấy thím giúp đỡ, hai ngày nữa ba bảo mẹ con ở lại chăm sóc cho con, ba trở về sẽ không có vấn đề gì. Con đó, phải dưỡng thương thật tốt."

Mi tâm Cao Lãng nhíu lại, "Con không sao, ba và mẹ đều về trước đi, đừng nhìn con bị băng bó nhiều như 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.