Chương 63.2: Thành gia
Editor: Mẹ Bầu
Cao Lãng vội vàng ôm lấy cô vợ nhỏ của mình, dỗ dành nói: “Là anh… anh chính là muốn cho em một sự kinh ngạc, mừng rỡ. Việc này không phải là vì anh nghĩ em đang quay phim ở tỉnh H hay sao. Anh nghĩ, trước sẽ sang nhà để thăm nom ba mẹ chúng ta đã, rồi ngày mai anh sẽ đi qua tìm để thăm em.”
Ứng Uyển Dung cười lên một tiếng. Nhìn thấy người đàn ông của mình khẩn trương không thôi, cô liền không có cách nào duy trì vẻ mặt kia nữa. Cô vỗ vỗ vào phía sau lưng Cao Lãng, hoạt bát nói: “Lúc này em liền tha thứ cho anh, lần sau bất cứ là việc to việc nhỏ gì, đều phải báo cáo với lãnh đạo, @MeBau*diendan@leequyddonn@ biết không?”
Cao Lãng lúc này cũng biết anh đã bị cô vợ nhỏ của mình diễn trò đùa bỡn. Bất quá anh cũng không tức giận, hơi khép lại đôi mi mắt đang dâng trào lên tầng tầng lớp lớp ý cưng chiều, giơ tay phải lên chào một cái, miệng hô: “Tuân mệnh!”
“Đã tuân mệnh, vậy thì anh phải theo giúp em nghỉ ngơi một lát đi. Ngồi nửa ngày như vậy, thắt lưng em thấy mệt mỏi quá.” Ứng Uyển Dung vươn vai, duỗi thắt lưng, chiếc áo sơ mi bó sát ở trên người, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lộ ra dáng người đẹp đẽ.
Đôi con ngươi màu đen của Cao Lãng thoáng trầm xuống. Anh chớp mắt một cái, đặc biệt quy củ, ôm lấy thắt lưng của cô vợ nhỏ, cùng cô nằm xuống ở trên giường nghỉ ngơi. Chờ đến khi Ứng Uyển Dung đã ngủ say, hơi thở đã đều đều, lúc này anh mới đứng dậy đi xuống giường.
Cẩn thận khép kín lại cửa phòng, Cao Lãng đi đến đại sảnh. Anh phát hiện ra Lý Hương Hoa vẫn đang ngồi chờ ở chỗ đó. Bà vừa nhìn thấy Cao Lãng, liền giơ tay vẫy vẫy về phía Cao Lãng. Hai người cùng bước đi đến phòng riêng của hai vợ chồng Lý Hương Hoa để nói chuyện.
Ứng Đại Hùng căn bản không ngủ được. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Kể từ sau khi ông biết con trai mình thật sự đã chạy tới kinh đô rồi, mỗi đêm Ứng Đại Hùng đều không sao ngủ được. Lại biết Ứng Văn Triết đã bị Cao Lãng phái người bắt được giao cho người của anh giáo huấn, thì ông lại sợ con trai của mình phải chịu khổ. . . Dù thế nào đi nữa ông chính là không có cách nào không quan tâm đ ến chuyện này.
“Cao Lãng à, con hãy kể lại cho ba mẹ nghe chuyện của Văn Triết đi. Hiện tại nó như thế nào rồi? Tại sao vẫn còn chưa thấy nó về nhà như vậy?” Ứng Đại Hùng không đợi Cao Lãng ngồi xuống liền hỏi mấy câu liên tiếp.
Lời này die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on chính Lý Hương Hoa cũng đang muốn biết. Bắt được Ứng Văn Triết xong lại xảy ra chuyện trận động đất kia. Bọn họ cũng biết chuyện Cao Lãng phải đi đến địa phương xảy ra tai họa để xử lý. Hơn nữa bọn họ cũng lo lắng, con gái cũng đang ở địa phương xảy ra động đất, không biết có chuyện gì hay không! Trong lúc nhất thời liền không chú ý đến chuyện phải hỏi tình hình của Ứng Văn Triết ra sao. Hiện tại đã gió êm sóng lặng rồi, bọn họ liền thấy sốt ruột.
“Tiểu Lãng à, Văn Triết còn trẻ, không hiểu chuyện, nếu như là nó đã biết sai rồi, hãy cho phép nó trở về nhà đi. Ba mẹ cũng không cầu mong nó có đại tiền đồ cái gì hết, chỉ cầu nó được bình an là tốt rồi.” Lý Hương Hoa thở dài, nếp nhăn nơi khóe mắt như sâu hơn một chút.
“Ba, mẹ, chính vì việc này cho nên con mới muốn tới đây, để tự mình nói chuyện lại cho cha mẹ biết!” Cao Lãng ngồi, thân thẳng tắp, giọng nói rất có lực, mang theo một luồng sức mạnh làm cho người ta phải tin phục.
Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng ngồi cùng một chỗ, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Cao Lãng. Trong sự chờ mong lại có một chút lo lắng, chỉ sợ con trai xông ra gây ra tai họa gì đó.
Ứng Văn Triết thật đúng là đã gặp phải tai họa khi đến đây. Lúc ban đầu Ứng Văn Triết nghe Hạ Đại khoác lác thật, cũng không phải là giả. Thế nhưng mà anh lại không biết rằng, Hạ Đại chính là người đang chung đường, có liên quan với Văn Ca ở thành phố A. Mà Văn Ca kia chính là dân xã hội đen, phía đằng sau, hắn chính người chuyên môn đi lừa đảo hãm hại người khác.
Quan trọng hơn là, bọn chúng cũng làm công việc kinh doanh cho vay tiền. Ứng Văn Triết đụng vào bọn họ nơi đó cũng không phải vô ý, mà là do Hạ Đại đã sớm theo dõi em rể của mình. Nhìn thấy trong nhà Ứng Văn Triết mở ra cửa hàng tạp hóa bán lẻ, cái đáng giá tiếp là trong nhà cũng có một chút của cải.
Sau khi lừa gạt người đi ra ngoài rồi, tiếp đó liển lôi kéo Ứng Văn Triết đầu tư cổ phiếu. Dĩ nhiên chuyện đầu tư này có thắng và cũng có thua. Hạ Đại đã khơi gợi lên lòng h@m muốn của Ứng Văn Triết, rủ rê chơi một trận lớn, nói cái gì mà hùn vốn đầu tư chúng. Thế nhưng, Ứng Văn Triết cũng không thấy động tâm.
Vốn dĩ bọn Hạ Đại vẫn còn chưa nghĩ đến sử dụng công phu sư tử ngoạm, sợ tiểu tử này không có nhiều tiền như vậy. Dù sao đây cũng đều là thân thích trong nhà. Cho dù người khác có bị táng gia bại sản, thì bọn Hạ Đại cũng không được ở Ứng Văn Triết là bao nhiêu.
Nhưng mà em gái của Ứng Văn Triết đang thành công như thế! Ứng Uyển Dung trở thành ngôi sao điện ảnh vang danh khắp cả nước, trong vòng mười tám dặm ở quanh thôn quê bọn họ, có người nào mà không biết kia chứ? Bọn chúng tùy tiện đi hỏi thăm, liền biết được thù lao của diễn viên là rất cao!
Rõ ràng bọn chúng đã muốn trực tiếp bắt nhốt Ứng Văn Triết, bắt buộc anh ta phải đi tìm em gái của mình để đòi tiền. Ai ngờ liền bị Cao Lãng trực tiếp cho người giam giữ lại. Cuộc thẩm vấn này đã lôi ra được phần nổi của tảng băng chìm trong chuỗi ngành công nghiệp đen, tựa như hạt gạo mà đem so với mặt trăng vậy.
Cho nên việc này không phải là Cao Lãng nói muốn thu tay lại là có thể mang được người về nhà. Trừ bỏ cần Ứng Văn Triết muốn để biết được tình hình cụ thể, nhân viên ở trong thành cũng đề đã nhắn nhủ lại rõ ràng, không thể để cho Ứng Văn Triết trở về nhà mà cũng là để bảo vệ anh.
Bằng không Ứng Văn Triết nghe được đến tiếng gió, phóng chạy một cái, chỉ sợ là hậu hoạn sẽ vô cùng. Những lời này vẫn không thể nói trong điện thoại được, cho nên Cao Lãng phải tự mình đi về nhà để nói rõ lợi hại có liên quan.
“Ba mẹ, việc này còn đang trong giai đoạn phải giữ bí mật, chỉ có ba mẹ được biết. Người khác mà có hỏi gì ba mẹ về chuyện này, thì hai người cứ nói cũng không biết, vì tốt cho Văn Triết, nên cha mẹ cứ coi như không biết.” Cao Lãng nói giải thích.
Lý Hương Hoa trực tiếp khóc òa lên. Bà vừa khóc vừa thấp giọng nói: “Văn Triết. . . Trước kia nó không như vậy đâu. Mẹ nhớ được thời điểm nó đã lớn rồi, Uyển Dung vẫn còn nhỏ, con bé nói muốn đi lên ngọn núi chơi, nhưng lại không muốn tự đi, Văn Triết liền cõng Uyển Dung lên lưng mình, đưa em gái đi! Hai anh em khi đó thật hò thuận.”
Ứng Đại Hùng nghiêng mặt qua, không nhìn tới vợ của mình đang khoa tay múa chân, khóe mắt của ông hơi hơi ướt át. Ứng Đại Hùng lấy mu bàn tay lau những giọt nước mắt đi một chút, sau đó quay đầu lại, nói giọng khàn khàn: “Việc này ba mẹ đã biết, sẽ không nói ra ngoài đâu. Con cũng đừng có nói gì với Uyển Dung nữa, nói cho con bé biết, nó sẽ nhiều lắm thương tâm!”
Cao Lãng nghiêm cẩn gật gật đầu. Trừ bỏ việc chuyển chiếc khăn tay tới cho Lý Hương Hoa, ngược lại, anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ rồi.
Về công về tư, việc này giải quyết như vậy chính là kết quả tốt nhất rồi. Chuyện xảy ra lần này, Ứng Văn Triết cũng nên nhận lấy sự giáo huấn. Hiện đang ngồi ở sở bảo vệ nhiều ngày như vậy, có là người ngu ngốc đi nữa, cũng nên suy nghĩ cẩn thận xem tốt xấu như thế nào rồi.
Chính là hiện tại nhìn thấy bộ dạng khó chịu của hai ông bà già như vậy, trong lòng Cao Lãng cũng cảm thấy ngàn vạn điều cảm khái, không thể không đồng ý với lời nói của Uyển Dung…, nuôi đứa nhỏ đúng là một công việc có liên quan đến rất nhiều người. Không thể chỉ có dạy dỗ tốt bằng lời mà đủ…, nếu bị đi chệch đường thì sẽ gây ra biết bao thương tâm, nhưng cũng không còn kế sách nào khác.
Cao Lãng không quấy rầy hai vợ chồng già Lý Hương Hoa nữa. Anh thấp giọng chào hỏi một câu, rồi trở về phòng mình đi xem xem Uyển Dung, lúc trước mình đã rời đi trước. Cao Lãng trở lại phòng thấy Ứng Uyển Dung vẫn còn nằm ở chỗ cũ, từ từ nhắm hai mắt. Anh mới vén chăn lên, sờ s0ạng xuống giường một chút, thấy lạnh như băng giường, liền nhíu mày hỏi.
“Uyển Dung, em đều đã nghe thấy được chuyện rồi phải không?”