Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 73-2



Chương 73.2: Đánh cuộc
Editor: Mẹ Bầu

Chờ đến khi người đại diện của Dịch Bắc, Từ Tĩnh đến trễ một bước tiến vào. Sau khi đã nghe được thành phẩm, ban đầu Dịch Bắc thời điểm thông báo với cô một hồi về chuyện này, cô còn âm thầm cau mày. Là người dưới quyền của một nghệ sĩ bắt đầu nổi danh, đương nhiên cô cũng sẽ có một chút nóng ruột.

Huống chi đây chính là một cái yêu cầu nhỏ như vậy. Từ Tĩnh cũng không có lập trường gì để phản đối. Đều là người trong cùng một công ty, cũng không phải là mang của một nhà khác đến, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cô cũng sẽ đồng ý thôi.

Hôm nay cô đi lại đây, chính là muốn sang để xem xem, bộ dạng của người mới này ra làm sao. Chỉ là một bài hát mà thôi, Từ Tĩnh cô cũng còn chưa đến mức tính toán chi li. Cô chỉ sợ Dịch Bắc bị người ta đùa giỡn chơi mà thôi. Đây lại là còn là người mới mà Vưu Lương Tài mới ký hợp đồng mới được hai ngày, còn nóng hổi mới nguy hiểm hơn nữa chứ.

“Ôi, Tiểu Tĩnh của chúng ta đã đi lại đây rồi.” Vưu Lương Tài buông hai chân đang gác vào nhau xuống, lập tức đứng lên. Anh nghênh đón phi thường nhiệt tình. Nhưng đối lập với sự nhiệt tình của anh, Dieenndkdan/leeequhydonnn,  Từ Tĩnh lại tỏ thái độ trầm ổn hơn rất nhiều, không lên tiếng, trước chỉ cười cười.

“Nghe nói gần đây anh Tài mới ký hợp đồng với một người mới, cho nên tôi muốn sang đây để xem xem thế nào. Là một người như thế nào mà lại có thể thuyết phục được Tiểu Bắc của chúng ta. Khiến Tiểu Bắc lại chủ động nói với tôi rằng sẽ cùng hát hợp xướng. Ai dà, xem cái miệng của tôi này…” Từ Tĩnh nhìn Vưu Lương Tài lộ ra biểu tình vẻ đầy sâu xa khó hiểu, lập tức đổi giọng vòng vo nói sang kiểu khác: “Kỳ thực tôi đây cũng còn phải cực kỳ cảm tạ Uyển Dung nữa đấy! Tiểu Bắc của chúng ta rất tự lập, trong giới cũng không có mấy người là bạn bè đâu. Có thể làm quen kết bạn được nhiều hơn cũng là chuyện tốt.”

Vưu Lương Tài nhếch môi cười cười, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hai người đối diện cũng cười, hết thảy không cần nói gì thêm. Cái gì mà như nhà nước vẫn thường nói, trong mọi trường hợp nói đều có che giấu một vấn đề gì đó không xong, Dịch Bắc đúng là một ngôi sao lớn, mà Ứng Uyển Dung chỉ là người mới có chút danh tiếng. Sau này ai leo lên ai, điều này chính là “nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí” (*) rồi.

(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Nghĩa là bậc nhân đức nhìn thế nào cũng thấy là người có đức, bậc trí tuệ nhìn đâu cũng thấy thông minh. Ý nói, nếu như Ứng Uyển Dung là người có tài thực sự, thì không cần phải nhờ vào sự nổi tiếng của Dịch Bắc để leo cao.

Vưu Lương Tài nhét hai tay vào túi, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn tự tin nói: “Tuy rằng Uyển Dung của chúng tôi bây giờ quả thật còn chưa có danh tiếng gì. Nhưng chí ít cô ấy cũng không ở trong giới ca hát, mà là ở trong giới Điện Ảnh và Truyền Hình. Tôi dám nói, trong một đám người mới luận ra chỉ thấy kỹ thuật diễn xuất của cô ấy là người đứng đầu! Cô ấy tuyệt đối là người số một.” Vưu Lương Tài giơ ngón cái một chút.

Khóe miệng Từ Tĩnh giật giật, người này cũng quá thổi phồng rồi. Cho dù Từ Tĩnh đã từng xem bộ phim điện ảnh mà Ứng Uyển Dung đã thủ vai. Cô cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Ứng Uyển Dung không tệ, cũng sẽ không cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Ứng Uyển Dung như vậy đã là nhân tài kiệt xuất rồi.

“Như vậy đi, chúng ta đánh cuộc, nếu lần này album CD bán được số lượng lớn, cô sẽ mời tôi ăn một bữa cơm.” Vưu Lương Tài cười thoải mái, tác phong cử chỉ nhanh nhẹn.

Từ Tĩnh liếc mắt nhìn xéo Vưu Lương Tài một cái, nhưng bị da mặt dày của anh đả bại. Lực kêu gọi, sức cuốn hút của Dịch Bắc như vậy, album bán được số lượng lớn thì liệu có vấn đề gì không? Kính mời anh ăn bữa cơm sao?

“Dĩ nhiên, tôi đã nói rất đúng điểm chỉ dẫn, ti vi này, đài phát thanh này, nếu ca khúc hợp xướng của Uyển Dung và Dịch Bắc có thể chạm đến top 3, rốt cuộc cô sẽ mời tôi đi ăn cơm chứ?” Vưu Lương Tài nói vẻ đầy tự tin.

Từ Tĩnh híp híp mắt, tự mình cầm lấy tai nghe, nghe ca khúc đã được chuyên gia ghi âm. Hơn nữa, cô còn nhìn người đang ngồi đối diện với mình cười cười, trong lòng khẽ nhúc nhích.

“Xem ra anh rất có tự tin đối với cô ta đấy nhỉ!” Từ Tĩnh nói.

“Đây là việc đương nhiên thôi mà, cô có dám đánh cược hay không đây?” Vưu Lương Tài hỏi.

Từ Tĩnh nở nụ cười. Nếu thua, bất quá cô chỉ mất một bữa cơm hạ bớt chút mặt mũi, còn nếu thắng. . . Đối với Từ Tĩnh mà nói, đương nhiên cũng không có tổn thất gì.

“Có thể! Dự tính đến tháng mười album sẽ phát hành rồi. Chung quy là tôi sẽ đợi đến ngày đó.”

Hai con hồ ly trên gương mặt đều mang đầy vẻ tươi cười, nhìn người nghệ sĩ nhà mình phảng phất như nhìn thấy tương lai xa xôi.

Thời điểm Ứng Uyển Dung đang thu âm ca khúc, bên Công ty Giải Trí Tân Ngữ cũng ký hợp đồng với một người mới – – Vương Phương. Người đại diện là chị Phương đang dẫn theo người mới đi đến phòng luyện tập cho người mới, thuận miệng nói.

“Tên của có mang dáng vẻ thật rất quê mùa rồi. Tôi đây gọi là chị Phương, cô tên là Vương Phương, nghe chẳng có một chút một đặc sắc nào hết, nghệ danh cần phải sửa đổi lại.”

Vương Phương ăn mặc thời thượng, trên gương mặt thanh tú tràn đầy ý cười, mi mắt hơi cong cong nói: “Tất cả đều nghe theo chị Phương! Em vẫn còn chưa hiểu biết cái gì hết, may mắn là có ngài dẫn theo.”

Chị Phương gật gật đầu, nói: “Vậy thì cứ gọi là Vương Nhạn Lan đi, cái tên dễ nghe hơn một chút.”

Thấy Vương Phương… A… hiện tại phải gọi là Vương Nhạn Lan, như vậy,  chị Phương liền gật gật đầu, trong lòng chị ta cũng thấy thoải mái không ít. Người mới này nói đúng ra cũng không phải do chính chị ta khai quật ra. Vốn dĩ  chị Phương muốn thành lập một nhóm nhạc nữ. Một trong số đó có vẻ ngoài ngọt ngào và giọng hát cũng ngọt ngào, vì vậy cô ấy muốn tìm một người nào đó tương tự.

Không nghĩ tới, cũng không biết Vương Nhạn Lan kia đã có mối quan hệ như thế nào, biết sắp tới chị ta thành lập một nhóm nhạc nữ, nên đã khiến cho ở trên tạo áp lực cho chị ta, cứng rắn ép buộc phải nhận thêm Vương Nhạn Lan vào nhóm nhạc.

Thời Đại luôn luôn là một Công ty đi trước tất cả các Công ty giải trí. Bên Giải Trí Tân Ngữ bọn họ nghe được bên Thời Đại sắp lập ra một nhóm nhạc nam. Nên Tân Ngữ cũng muốn theo phong trào, làm liều mà được lợi. Khiến cho chị Phương tạm thời thành lập ra một nhóm nhạc để bắt kịp sức nóng, tranh thủ hai tháng sau có thể ra mắt.

Người mới muốn tham gia nhóm nhạc nhiều không kể xiết. Mà nhóm nhạc mới thành lập cũng cần phải được cọ sát. Cũng may là Vương Nhạn Lan trước kia là người biết khiêu vũ, dáng người không thành vấn đề, diện mạo cũng coi như thanh tú, về chất giọng thôi thì cũng có thể tiến hành luyện tập. Dù sao thì trong nhóm nhạc chung quy cũng phải có một trọng tâm. Chính bản thân chị Phương cũng phải tự mình đứng ra làm bàn đạp, cũng không thể trách chị ta đã không kéo Vương Nhạn Lan ra ngoài..

Chị Phương dẫn người mới đến trước mặt giáo viên giới thiệu, nhìn nhìn đồng hồ, rồi liền bỏ đi trước. Vương Nhạn Lan đi đến bên một gái khác ở trong nhóm nhạc, vươn tay ở trước mặt cô gái đó, nói: “Tôi tên gọi là Vương Phương. Chị Phương nói tên này không hay nên đã sửa lại nghệ danh cho tôi, gọi là Nhạn Lan. Cô cứ gọi tôi là Tiểu Lan là tốt rồi.”

“Diệp Cách Cách. Gọi tôi là Cách Cách là được rồi.” Diệp Cách Cách lạnh nhạt nói, nhìn lướt qua Vương Nhạn Lan, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ.

Vương Nhạn Lan cười đến e lệ, “Chúng ta hiện tại hôm nay cần phải làm cái gì, trước khiêu vũ hay là ca hát?”

“Đừng có làm phiền tôi! Đi mà hỏi Giáo viên ấy, tôi đi về trước.” Diệp Cách Cách vứt chiếc khăn tay xuống, trợn trừng mắt lên rồi bỏ đi. Trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Chị Phương vì sao mà lại ký hợp đồng với người này chứ? Cái gì bẩn thúi đều lượm về hết.”

Vẻ tươi cười của Vương Nhạn Lan không hề thay đổi. Vẻ ý tứ hàm xúc trong mắt không rõ hơi lóe lóe lên. Một lát sau, cô ta liền nhiệt tình đi đến bên giáo viên để thỉnh giáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.