Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 104-1: Trong lòng biết rõ



Hứa Tụ nhìn nàng, bật cười ra tiếng: "Sao? Cô bị con sói nhắm trúng rồi?"
"Không phải a Hứa tỷ. Tôi nói chính là sắc lang, không phải sói hoang." Khổng Nhiên luôn cảm thấy nơi này kì lạ, không giống thôn xóm trong trí nhớ.
Hứa Tụ trấn an: "Có thể là vừa đến một địa phương xa lạ, còn chưa quen lắm. Nghĩ thoáng một chút, nơi này không có gì bất ổn đâu. Thôn dân đều rất thân thiện."
"Tôi biết, nhưng mà......" Khổng Nhiên ngẫm nghĩ, lại phát hiện lưỡi mình cứng đơ, nói không nên lời muốn nói, cuối cùng cũng hết cách, lắc lắc đầu: "Dù sao, Hứa tỷ vẫn nên cẩn thận một chút. Trên đời này nào có người tốt người xấu tuyệt đối, cô đề phòng một chút nói chung không sai."
"Được được được, tôi nhớ rồi. Đi đưa Tiểu Lạc chút đồ ăn nóng đi. Cảnh quay đầu sắp kết thúc, sáng nay cô ấy ăn hơi vội, cũng không biết đã ăn no thật chưa."
Khổng Nhiên bỗng cười nói: "Hứa tỷ còn lo lắng Tiểu Lạc ăn chưa no a, không phải vẫn luôn nhấn mạnh nghệ sĩ cần khống chế dáng người sao?"
"Khoảng thời gian này phải luôn luôn ở đây, không nói đến hoàn cảnh gian khổ, phần lớn cảnh diễn đã đều là đánh nhau, không cần khống chế ăn uống nữa." Hứa Tụ cũng không phải muốn nghệ sĩ gầy xuống một cách hồ đồ.
Huống chi dáng người trước mắt của Lạc Huyền Ca rất hợp duyên đại chúng, nàng cũng sẽ không để Tiểu Lạc thay đổi nhiều, miễn cho phản tác dụng.
Lạc Huyền Ca đang quay phim liền quét mắt về phía Hứa Tụ, phát hiện bên cạnh nàng không có bóng dáng Khổng Nhiên, mà Hứa Tụ cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nháy mắt ngẩn ra, đột nhiên Trương Dĩ Vân hô ngừng, đạo diễn ngẩn người một chút lập tức dừng quay.
Trương Dĩ Vân tiến lên nói với Lạc Huyền Ca: "Người trẻ tuổi, thời điểm công tác không cho phép nghĩ những chuyện không liên quan."
Lạc Huyền Ca nghe vậy, vô cùng chấn động ngây ngẩn, Trương Dĩ Vân tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ đối phương, nàng cười cười: "Tôi không biết thuật đọc tâm gì cả, bất quá đã thông suốt mỗi một nhân vật mà thôi. Cô sững sờ ở thời điểm không nên ngây ngẩn, là chưa hoàn toàn phân tích được nhân vật, hay là vừa rồi nghĩ chuyện khác?"
"Tôi, thực xin lỗi!" Lạc Giáo Chủ lần đầu tiên đỏ mặt, mình đúng là vì Hứa Tụ rời khỏi mà mất tập trung, bất quá bị người trực tiếp chỉ ra như vậy, trong lúc nhất thời Lạc Huyền Ca lộ ra biểu tình lúng túng.
Trương Dĩ Vân cười khẽ: "Không sao, lần tới phải nghiêm túc cẩn thận."
Đạo diễn nghe hiểu, bắt đầu quay chụp một vòng mới.
Lần này Lạc Huyền Ca tuy rằng lo lắng Hứa Tụ, nhưng cũng không tiếp tục phân tâm đi nghĩ những chuyện khác, chỉ dùng nội lực lưu ý một chút động tĩnh trong thôn.
Chờ cảnh diễn kết thúc, Lạc Huyền Ca dự định lập tức đi tìm Hứa Tụ.
Khổng Nhiên đưa thức ăn tới, lại thấy Lạc Huyền Ca hoang mang rối loạn rời khỏi, nàng vội vàng hô: "Này, cô đi đâu a?"
"Hứa tỷ đâu? Nàng ở đâu?" Lạc Huyền Ca cũng không tiếp nhận đồ ăn trợ lý đưa tới, lại hỏi nàng về Hứa Tụ.
Khổng Nhiên lắc đầu: "Không biết, hẳn là về nghỉ ngơi rồi. Dù sao bây giờ nàng ở lại cũng chẳng có việc gì. Không cần lúc nào cũng trông chừng cô."
"Vậy tôi đi tìm nàng một chút." Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện, nói qua với Khổng Nhiên xong liền lo lắng rời đi.
Chờ Lạc Giáo Chủ vào thôn liền thấy một nữ nhân bỗng lao ra, trên trán dính máu đứng trước mặt mình, lẩm bẩm một hồi, còn không ngừng đưa tay chỉ một gian nhà cũ nát.
"Đừng nóng, để tôi qua đó nhìn xem." Lạc Huyền Ca rời khỏi bên cạnh nữ nhân, chạy vào gian nhà kia, lại thấy trong tay Hứa Tụ cầm một cây gậy gỗ, một chân giẫm lên nam nhân mặt đầy máu bầm.
Thời điểm Lạc Huyền Ca tiến vào, Hứa Tụ ngẩn người một chút, sau đó cực kỳ lúng túng ném cây gậy trên tay, mỉm cười: "Quay xong rồi?"
"...... Ừm." Lạc Giáo Chủ vẫn là lần đầu thấy Hứa Tụ 'hung tàn' như vậy, trong nháy mắt có loại cảm giác như chưa hề quen biết.
"Cứu, cứu mạng a..."
Nam nhân thấy Lạc Huyền Ca, tựa hồ gặp được cứu tinh, bắt đầu kêu thảm hy vọng có thể làm Lạc Huyền Ca chú ý, nhưng Hứa Tụ đột nhiên tăng thêm lực giẫm trên người hắn: "Ồn ào quá! Mau câm miệng!"
Nam nhân bẹp rúm không còn tiếng động gì nữa, sau đó nữ nhân ngoài cửa chạy tới, quỳ xuống trước mặt Hứa Tụ, tựa hồ đang khẩn cầu nàng thả người đàn ông kia.
Hứa Tụ nhíu mày, giơ chân hung hăng đạp một cước lên người hắn: "Về sau đừng để tôi thấy ông lần nữa."
Nam nhân khẽ run rẩy, bò qua một bên.
Hứa Tụ lấy ra khăn giấy đưa cho nữ nhân: "Vừa rồi, cảm ơn cô a. Thật sự rất xin lỗi."
Lạc Huyền Ca không rõ nguyên do nhìn Hứa Tụ, tựa hồ không rõ đối phương rốt cuộc đang làm những gì.
Rời khỏi căn phòng rách nát, Hứa Tụ tìm giếng lấy chút nước rửa tay.
"Vốn dĩ định trở về phòng lên kế hoạch sắp xếp một chút hành trình tiếp theo, không ngờ nửa đường bị nam nhân kia ngăn lại. Một phen lôi kéo, hắn dùng gậy gỗ muốn đánh tôi, bị nữ nhân kia ngăn cản. Vết thương trên đầu nữ nhân kia chính là bị hắn đánh." Hứa Tụ rửa sạch tay, liền giải thích tiếp: "Tôi đoạt được cây gậy, kéo nam nhân kia vào đánh một trận. Sau đó, nữ nhân kia phỏng chừng sợ tôi đánh chết người, mới tìm cô đến ngăn."
Lạc Huyền Ca thật không thể hiểu được, nữ nhân kia vừa muốn cứu Hứa Tụ lại vừa muốn cứu người đàn ông, là vì cái gì chứ?
Hứa Tụ khẽ cười: "Được rồi, những việc này cô đừng xen vào. Cô cũng quản không được đâu, mấy năm nay chính quyền cũng không phải không đưa ai tới can thiệp. Chúng ta còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi dăm ba tháng, không thể làm căng với các thôn dân."
"Tại sao a?" Lạc Huyền Ca không rõ, Hứa Tụ đã sớm biết thôn này có vấn đề, nhưng mà nàng gạt chính mình, gạt Khổng Nhiên, để tất cả mọi người đều cảm thấy thôn này yên ổn.
"Cô là đại đệ tử Cổ Võ, đừng nói là một hai thôn dân, toàn bộ cùng xông đến cũng không phải đối thủ của cô. Bởi vậy để cô một mình một phòng, mọi người vẫn yên tâm hết sức. Những người khác đều là hai người ba người cùng nhau, cùng tiến cùng ra, sẽ không có gì ngoài ý muốn phát sinh. Cho nên, chuyện này có biết hay không đều không quan trọng."
"Ngộ nhỡ..."
"Không có ngộ nhỡ." Hứa Tụ cười nói: "Bọn họ mấy năm trước từng ở chỗ này quay phim, tình huống cụ thể đều biết, Khổng Nhiên là cô gái ngốc, gặp phải loại chuyện này nàng chắc chắn sẽ không nhịn nổi, loại sôi sục khí huyết như cô cũng không giống loại người có thể nhịn được chuyện này, không cần phải để các cô tham gia."
Lạc Huyền Ca bỗng trầm mặc, cho nên...... Toàn bộ đoàn phim kỳ thực chỉ gạt mỗi mình cùng Khổng Nhiên hai người mới này.
Hứa Tụ cười thoải mái: "Dù sao hôm nay cô cũng thấy rồi, chỗ này tồn tại tội ác không phải ngày một ngày hai. Toàn thôn mỗi nhà đều có thê tử mua được giành được lừa được từ bên ngoài. Cô dám nháo, bọn họ cũng dám liều mạng với cô. Không chỉ nơi này, dọc đường chạy tới đây tất cả các thôn đều là loại tình huống như vậy. Bất quá thôn dân ngược lại cũng biết những người ngoại lai chúng ta không thể chọc vào, dù sao có thể đem đến cho bọn họ không ít chỗ tốt, bọn họ không ngốc mà chọc tới chúng ta. Hôm nay đụng phải tên kia là hộ ngoại lai, một năm trước dọn tới nơi này, đầu óc còn chưa biết rõ tình huống. Cho nên những phương diện khác cô không cần nhọc lòng. Nghiêm túc quay phim, dăm ba tháng sau là có thể rời khỏi."
Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca trầm mặc, nàng vươn tay vỗ vỗ bả vai đối phương: "Nếu thật sự vẫn luẩn quẩn trong lòng không buông xuống được, thời điểm nhận phim lần tới tôi giúp cô đánh giá kĩ lưỡng, phim lấy cảnh ở loại địa phương này, chúng ta không nhận."
Lạc Huyền Ca vẫn im lặng, Hứa Tụ nghĩ gia hỏa kia lại nổi tính tình ngang bướng, nàng đột nhiên lạnh sắc mặt: "Chuyện này cô muốn xen vào thì tôi cũng không cản, nhưng cô phải cân nhắc rõ lợi hại trong đó. Phần lớn nữ nhân ở đây đều đã cắm rễ chỗ này, cho dù cô tình nguyện đi cứu các nàng, các nàng cũng sẽ không theo cô. Ngược lại sẽ trả đũa hại lại cô."
Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Tôi không nghĩ dính vào chuyện đó."
Nói như vậy, nơi này đều là bọn buôn người? Mình dùng bọn họ nuôi tiểu trùng thì sao? Thương tổn người xấu cũng không tính làm trái quy củ mà An Nhược Thủy đặt ra đúng không?
Lạc Giáo Chủ ưu sầu đến mức lông mày đều sắp xoắn lại.
"Được rồi, cô cũng đừng lo lắng cho bọn họ. Hằng năm đều sẽ có người thuộc chính quyền tới xem xét. Ai muốn rời đi, vẫn sẽ đi theo." Hứa Tụ nói chỉ là để trấn an Lạc Huyền Ca, bởi trong lòng mọi người đều biết rõ, bị gạt đến nơi này, những nữ nhân kia rất khó rời khỏi.
Bất kể chính quyền tới điều tra thế nào, khả năng ngay cả mặt những nữ nhân kia còn không thấy.
Đôi khi cho dù gặp được, nữ nhân bị bắt tới cũng đã có con, hoặc là bị kinh sợ tra tấn quá độ, đã sớm đánh mất năng lực suy nghĩ, trở nên ngây ngẩn như người gỗ.
Lạc Huyền Ca nghe xong, khẽ gật đầu, Hứa Tụ lúc này mới yên tâm một chút.
"Đúng rồi, nếu hiện giờ cô đều đã biết mọi chuyện, liền chiếu ứng Khổng Nhiên hơn một chút." Hứa Tụ dứt lời, tỏ ý Lạc Huyền Ca nhanh đi quay phim, dù sao thân là nữ chính lại chậm chạp không tới phim trường, chọc mọi người tức giận liền không ổn.
Lạc Huyền Ca hiểu rõ gật đầu, đáy lòng cũng thầm trào phúng bản thân nghĩ người thế giới này đơn giản quá mức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.