Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 109-1: Thâm nhập tổ chức nghiên cứu



Tin tức Lạc Huyền Ca quay phim ngoài ý muốn bỏ mạng, trong nháy mắt chiếm đoạt đầu đề các kênh bát quái, mấy người bạn thân như Bạch Liễu Mạnh Tiểu Manh cũng đều bị những tin tức đó làm cho nửa tin nửa ngờ.
Giang Ý Hàm cũng không biết rốt cuộc có phải thật hay không, mặc dù từ khi quen biết Lạc Huyền Ca tới bây giờ, nàng đều rất trâu bò, nhưng có trâu bò đến mấy cũng chỉ là con người a.
Giới này loạn như vậy, Lạc Huyền Ca nhanh chóng nổi tiếng, lại có tính tình quái dị, đắc tội một vài đại minh tinh có quyền thế là chuyện rất bình thường.
Nếu còn được Cổ Võ nâng đỡ, vậy bản thân chính là thần, nếu bị Cổ Võ bỏ rơi giống như Trịnh Húc, vậy thì không có Cổ Võ chống đỡ, Lạc Huyền Ca chẳng qua cũng chỉ là nghệ sĩ bình thường có chút quyền cước mà thôi.
Nếu không đối phó được địch nhân, sẽ luôn xuất hiện một vài kẻ có tiền nguyện ý tốn nhiều tiền mua tính mệnh đối phương. Đến lúc ấy Lạc Huyền Ca có thể nói là hai quả đấm khó địch bốn chân, dù cường đại thế nào cũng rất khó một mình chống đỡ.
Từ Gia nhìn tin tức trên mạng, đi đến bên Giang Ý Hàm: "Huyền Ca có phải thật sự......"
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút." Giang Ý Hàm chỉ vào Tiểu Hi xem phim hoạt hình mà ngủ gật, nhẹ giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút, đứa bé đang ngủ."
Từ Gia gật đầu, tiếp tục hỏi: "Cô nói Huyền Ca rốt cuộc có gặp chuyện hay không. Tôi gọi mấy cuộc điện thoại, đều không tiếp cuộc nào, gọi cho An An tỷ thì nàng cũng không chắc rốt cuộc Huyền Ca có phải thật phát sinh ngoài ý muốn hay không. Hay là chúng ta cũng đi tìm một chút?"
Giang Ý Hàm lắc đầu: "Làm sao để tìm a? Không nói đến núi kia có bao nhiêu rộng, rừng kia có bao nhiêu sâu. Đội ngũ muốn đi tìm Huyền Ca cũng đã xuất phát, chỉ hai người chúng ta qua đó, chính là có vào mà không có ra. Huống chi đều rời khỏi, Tiểu Hi làm sao bây giờ?"
"Chúng ta cứ như vậy không quan tâm nữa?" Từ Gia kinh ngạc hỏi.
Giang Ý Hàm lại lắc đầu: "Đó là bạn tôi, tôi dĩ nhiên không thể mặc kệ. Bỏ vốn, đưa một ít trợ giúp cho những người hảo tâm đi trước tìm kiếm."
"Chuyện này có thể, tôi cùng anh trai thương lượng một chút. Để anh ấy gửi tiền qua cho tôi." Từ Gia vừa nói vừa lấy điện thoại.
Mà Giang Ý Hàm đã để cho phòng làm việc bắt tay xử lý chuyện này, nàng không thể tự mình đi tìm, bởi vì nàng không dám mà cũng không có năng lực kia, chỉ có thể dùng tiền làm một ít chuyện có khả năng giúp đỡ.
Rất nhanh Từ Gia liền kết nối cuộc gọi với Từ Hạo.
"Sao vậy? Nhớ đại ca sao?" Từ Hạo vẫn thân sĩ ôn nhu, giọng điệu nói với Từ Gia tràn đầy sủng ái, tựa như chuyện tranh luận lần đó chưa hề tồn tại vậy.
Từ Gia gấp không chờ nổi giải thích ý đồ mình gọi đến, Từ Hạo nhẹ giọng cười cười: "Được, tiền gửi cho em. Em dự định quyên góp từ thiện là chuyện tốt, đại ca nhất định ủng hộ."
Từ Gia chỉ nói muốn đi làm từ thiện chứ không nhắc đến Lạc Huyền Ca, vì nàng biết hắn ôm địch ý với người kia, dĩ nhiên không dám nói thật. Cúp điện thoại, Từ Gia thở phào nhẹ nhõm.
Từ Hạo thì nhìn màn hình di động tối đen, cong môi cười lạnh.
Diệp Hoành Vũ ngồi gần hắn, vô cùng tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Sắc mặt Từ Hạo lập tức trở nên băng lãnh.
Thật hy vọng em gái ruột hắn là nha đầu này, mà không phải kẻ điên hắn nuôi nhốt ở trang viên, thật hy vọng hắn là Từ gia đại thiếu chân chính, mà không phải đứa con riêng làm hai người nam nhân kia đều cảm thấy xấu hổ.
Trong đầu nhớ lại một đoạn lời nói của An Tuấn Phong, bất kể Từ Hạo muốn xem nhẹ thế nào, trước sau đều không quên được.
Năm ấy Từ Hạo bị người khi dễ, An Tuấn Phong xông lên cứu hắn nhưng ngay lúc Từ Hạo nói lời cảm ơn, An Tuấn Phong liền mở miệng: "Đừng khách khí, cậu chính là đại thiếu gia nhà họ Từ. Tôi giúp cậu là nên làm, về sau cậu cũng có thể giúp tôi."
Từ Hạo thở dài, lắc ly rượu trong tay vô cùng ưu nhã, rượu mạnh trong ly khiến hắn đỏ bừng hốc mắt, nếu không có thân phận Từ gia đại thiếu, có phải An Tuấn Phong ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn hắn một lần?
"Đừng nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn nữa. Tình trạng tâm lý của cậu bây giờ rất bất ổn, cần phải được trị liệu."
Diệp Hoành Vũ lo âu nhắc nhở hắn, thật không muốn nhìn thấy nam nhân được mọi người ca tụng này trở nên buồn bã như vậy.
Nhưng mà Từ Hạo lại trực tiếp ném ly rượu trong tay về phía hắn, lúc nhìn thấy trán Diệp Hoành Vũ ứa máu, Từ Hạo cắn răng trả lời: "Tôi không bệnh! Tôi không bị bệnh thần kinh! Chỉ có nữ nhân kia, và con gái bà ta mới là bệnh thần kinh! Tôi không phải!"
Diệp Hoành Vũ muốn giơ tay che đầu, lại bị Từ Hạo làm kinh hãi một phen, trầm mặc một lúc, hắn mới nghẹn ngào gật đầu: "Phải, cậu rất giỏi. Chỉ là gần đây tâm tình cậu có chút kém, tôi có thể lý giải, có thể hiểu được."
An ủi như vậy, Từ Hạo lập tức khá hơn rất nhiều.
Sau khi bình ổn lại, hắn đưa tay lấy khăn giúp Diệp Hoành Vũ lau chùi vết thương trên trán.
"Đau không?"
Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, đủ để cho người ái mộ hắn trong nháy mắt thất thủ.
Diệp Hoành Vũ nhìn thẳng vào mắt đối phương, thậm chí đều quên đáp lại câu hỏi.
Từ Hạo nhẹ giọng mỉm cười: "Làm sao, ngây người rồi?"
Diệp Hoành Vũ biết hắn đời này đều tiêu rồi, bởi vì hắn yêu phải ma quỷ, yêu không thuốc chữa, nhưng thật sự hắn không làm được chuyện ngừng thích người này a.
Chờ Từ Hạo cùng Diệp Hoành Vũ thu dọn xong, bọn họ cũng chú ý đến tin tức trên mạng.
"Họ Lạc kia rốt cuộc lai lịch thế nào?" Diệp Hoành Vũ thật tò mò, tuy lúc trước đã phái người đi điều tra nhưng sau khi bọn họ trở về liền bệnh nặng một trận, sau đó đối với chuyện liên quan Lạc Huyền Ca cùng Cổ Võ gia tộc, bọn họ đều không nhúng tay nữa.
Cho nên không chỉ Diệp Hoành Vũ, người thuộc tổ chức nghiên cứu tràn đầy lòng hiếu kỳ với Lạc Huyền Ca không phải số ít.
Từ Hạo cười nhạt: "Tôi không biết rốt cuộc lai lịch cô ta thế nào. Nhưng tôi chắc chắn, người kia tuyệt đối không đơn giản như chúng ta tưởng tượng."
Diệp Hoành Vũ lẳng lặng chờ đợi, nghe hắn nói tiếp.
Từ Hạo lại rót cho mình ly rượu, chậm rãi kể:
"Vốn cũng không có gì bất ổn, nhưng Trương Minh Trung cùng con trai hắn đột ngột phát điên, chuyện này làm tôi không thể không nghi ngờ. Trải qua một phen điều tra mới phát hiện, tối hôm đó Lạc Huyền Ca đã từng xuất hiện ở Trương gia. Tuy rằng những chuyện này đều bị âm thầm xử lý, người bình thường rất khó điều tra ra được, nhưng muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, đổ ít tiền vào đó, rất nhanh liền biết được Lạc Huyền Ca có bao nhiêu đáng sợ. Lúc ấy một vị Lưu tiên sinh đang cùng Trương Minh Trung nói chuyện, tôi tìm tới hắn, rốt cuộc cũng biết tối hôm đó xảy ra cái gì. Cũng biết Lạc Huyền Ca rốt cuộc là loại quái vật gì.
Thời điểm cô ta hung ác tàn nhẫn, mấy lão già trong phòng thí nghiệm của anh, đích xác chỉ là thiên sứ nhỏ đáng yêu.
Loại người này, không chỉ là vì báo thù cho Trương gia, tôi càng không yên lòng chính là thứ người như vậy sẽ ở lại bên cạnh Tuấn Phong.
Không ngờ Trịnh Húc căn bản là đồ phế vật, hai người anh phái tới kia thật làm mất thể diện tổ chức nghiên cứu."
Sắc mặt Diệp Hoành Vũ ửng đỏ, hắn biết hai tên nhát gan mình phái đi vô năng đến mức nào, nhưng bị người mình yêu phê bình như vậy, hắn thật sự mất mặt.
Diệp Hoành Vũ chuyển đề tài: "Không phải đã có kết quả rồi sao? Cô ta hiện tại đã chết, cậu cũng có thể yên tâm."
"Chết? Hy vọng là thế." Từ Hạo luôn cho rằng chuyện quá mức đơn giản, Lạc Huyền Ca lại cứ như vậy thật sự chết đi, thật sự là quá làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ có điều, rất nhanh hai người bọn họ có thể xác định Lạc Huyền Ca hoàn toàn chưa chết.
Cổ Võ thế gia thông báo tin tức, Lạc Huyền Ca bị thương nặng thần chí không rõ, hiện tại chỉ có thể yên lặng cầu nguyện để cô sớm một chút tỉnh lại.
Ánh mắt Từ Hạo khẽ biến, lập tức nói với Diệp Hoành Vũ: "Chẳng phải anh muốn một con chuột bạch còn sống sao, vật thí nghiệm đưa tới cửa, anh cần phải nắm cho chắc."
Ý là muốn cho Diệp Hoành Vũ đưa Lạc Huyền Ca trở về làm nghiên cứu.
Diệp Hoành Vũ hơi chần chừ, hắn trước nay chưa từng hạ thủ với người sống, tuy hiện giờ Lạc Huyền Ca hôn mê bất tỉnh nhưng rốt cuộc vẫn là một sinh mệnh đang sống.
Bất quá chạm đến ánh mắt khát máu hưng phấn của Từ Hạo, hắn như bị ma xui quỷ khiến, ra lệnh để thuộc hạ đi trộm bắt Lạc Huyền Ca về tổ chức nghiên cứu.
......
Bên trong Cổ Võ, Lạc Huyền Ca ngồi ở phòng tối tĩnh tọa, Cố Tầm Tuyết tay cầm bội kiếm ngồi bên người, cực kỳ tò mò hỏi: "Cô đây là luyện công pháp gì?"
"Súc Cốt Công, tôi tin tưởng sẽ có chỗ dùng được." Lạc Huyền Ca hơi phân tâm trả lời nàng.
Cố Tầm Tuyết kinh ngạc, hơn hết chính là cảm thán cùng kính nể, võ lâm giang hồ 800 năm trước hẳn là thú vị biết bao a, chỉ tiếc nàng sinh không gặp thời.
"Muốn học không?" Lạc Huyền Ca đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt Cố Tầm Tuyết vốn ảm đạm liền lập tức tỏa sáng, tràn đầy kích động hỏi: "Cô muốn dạy tôi?"
"Không dạy, bất quá có thể truyền cho cô 5 năm nội lực, tạo điều kiện để cô tự hiểu thấu đáo bí tịch. Mà có thể học hay không thì phải xem cô có bao nhiêu ngộ tính." Lạc Huyền Ca đại phát từ bi nhìn nàng, loại nội lực này từ trước đến giờ bản thân không thiếu, đừng nói mười năm, 800 năm lắng đọng, lấy ra 50 năm 500 năm đều không thành vấn đề.
Mấu chốt là thân thể Cố Tầm Tuyết có khả năng chịu được hay không.
Hơn nữa phải xem thời điểm tập võ, ngộ tính của Cố Tầm Tuyết có thể duy trì nàng học tiếp hay không. Nếu không đến cuối cùng chỉ có thể để nội lực hao hết, trên con đường võ học giống như đi vào nơi thần bí, vào không được mà cũng chẳng thể ra.
Được Lạc Huyền Ca hứa hẹn, Cố Tầm Tuyết cũng không nghi ngờ đây là giả nữa.
"Tin tức liên quan đến cô, ở bên ngoài đã truyền đến ồn ào huyên náo. Khoảng thời gian này, cô định làm gì tiếp theo?" Cố Tầm Tuyết tò mò hỏi, Lạc Huyền Ca là Giáo Chủ Ma Giáo 800 năm trước, ý tưởng suy nghĩ so với người hiện đại càng kỳ lạ. Cho nên giờ phút này nàng càng mong đợi được biết ý tưởng của đối phương.
Lạc Huyền Ca cũng không muốn làm ra vẻ huyền bí, cô chậm rãi đứng lên, đứng chắp tay, đưa lưng về phía Cố Tầm Tuyết: "Đương nhiên là thâm nhập hang hổ, giã vào sào huyệt bọn chúng."
Người chọc đến cô, tốt nhất không nên để cô có cơ hội phản kích, nếu không sẽ để những người kia biết cái gì là sợ hãi chân thực.
Linh hồn run rẩy, thần phục từ sâu trong nội tâm, mới là đáng sợ nhất.
Cố Tầm Tuyết không biết Lạc Huyền Ca tại sao lại hưng phấn như thế, sắp phải tiến vào một địa phương xa lạ tràn đầy nguy hiểm, Lạc Huyền Ca lại hưng phấn giống như đứa trẻ nhận được lời hứa từ phụ huynh, cuối tuần sẽ dẫn đi chơi vườn thú vậy.
"Chuẩn bị kỹ càng một chút, phỏng chừng tối nay sẽ có người mang tôi rời đi nơi này, đến tổ chức nghiên cứu." Lạc Huyền Ca dự liệu trước, thấy Cố Tầm Tuyết nghi hoặc, liền hiếm có hảo tâm giải thích: "Nội bộ Cổ Võ có người của tổ chức nghiên cứu a, bất quá không có gì đáng ngại, qua chuyện lần này, con chuột nào cũng sẽ bị thanh trừ ra ngoài thôi."
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lạc Giáo Chủ biết thức ăn của mình có vấn đề, nhưng chỉ làm đổ bát cơm mà không hô lớn, dù sao đôi khi một số nhân vật nhỏ không đáng kể, lại có thể giữ lại từ từ câu cá lớn.
Chỉ có như vậy, mới có thể lợi dụng cạn kiệt những thứ tạp nham kia. Trực tiếp giết? Quá đáng tiếc.
"Được, tôi lập tức đi chuẩn bị." Đối với chuyện cứu anh mình ra, Cố Tầm Tuyết so với bất kỳ ai càng nôn nóng hơn, dù gì Lạc Huyền Ca chỉ là mong đợi đi tiêu diệt một đối thủ.
Cố Tầm Tuyết rất nhanh đem tin tức Lạc Huyền Ca toàn thân bị thương nặng mất hết võ lực, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh tung ra ngoài.
Bên trong Cổ Võ, không nói đến tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc cho Lạc Huyền Ca, ít nhất có hơn nửa số người đều đang lo lắng cho vị đại đệ tử.
Mà tin tức trên mạng cũng đang lan truyền, nhóm fan hâm mộ Lạc Huyền Ca, cũng đều bắt đầu lo lắng thăm hỏi idol nhà mình, không ít người bắt đầu cầu nguyện, cho dù Lạc Huyền Ca không bay được nữa, cũng không còn võ công nữa, bọn họ cũng hy vọng Lạc Huyền Ca có thể tỉnh lại.
Thấy những tin tức này, nội tâm An Nhược Thủy lướt qua một dòng nước mát, cũng chỉ có thời khắc hiện tại, mới có thể biết những fan hâm mộ này rốt cuộc ấm lòng đến bao nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.