Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 110-2



Có câu 'không phải người một nhà không tiến vào một cửa', những lời này phỏng chừng là thật, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy, cả hai tuy là diễn viên nhưng các nàng nằm mơ cũng không ngờ tới, lúc riêng tư ngày thường không lúc nào không phải dùng đến diễn xuất cao siêu, hơi vô ý liền sẽ gặp nguy hiểm.
Lạc Huyền Ca đang đợi tới nửa đêm, rốt cuộc cảm thấy đến thời điểm có thể tránh thoát trói buộc.
Lạc Giáo Chủ suy yếu mỏi mệt từ trên bàn mổ đi xuống, vô lực tựa vào cái ghế ở trên sàn nhà ngồi một hồi.
Nhìn thì như không có khí lực tinh thần gì nhưng tầm mắt lại bay khắp phòng thí nghiệm, cô đang tìm máy ghi hình, để về sau thật sự đến thời điểm tìm anh trai của Cố Tầm Tuyết, sẽ tiện hành động mà rời đi, rồi lại một phát phá hủy nơi này.
Diệp Hoành Vũ nhìn biểu hiện của Lạc Huyền Ca trong video, luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào nhưng lại không nói được nguyên nhân rõ ràng, chỉ có thể nhịn xuống cảm giác quái dị, tiếp tục nhìn chằm chằm đối phương.
Lạc Huyền Ca ở dưới đất chậm rãi đứng lên, bước chân hư hoảng, rất nhanh lảo đảo một cái thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất. Một đám người bên ngoài phòng thí nghiệm nhìn thấy đau lòng không thôi, đây là bản thể thí nghiệm quý giá cỡ nào a, nói ngã liền ngã, ai cũng đều khóe mắt run rẩy.
Lạc Huyền Ca không có bao nhiêu khí lực, ngã xuống đất giật giật, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Có người đề nghị: "Có phải nên vào xem một chút? Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?"
"Tôi đã rất cẩn thận kiểm tra qua, thân thể cô ấy không có bất kỳ bệnh tật nào. Chỉ là quá mức hư nhược mà thôi, buổi chiều đã tiêm dịch dinh dưỡng, trước mắt không có bất kỳ vấn đề gì." Diệp Hoành Vũ sẽ không để bất cứ ai vào phòng buổi tối, đây là cấp trên hạ lệnh, hắn vẫn luôn chấp hành nghiêm túc.
Không ít người bắt đầu mắng Diệp Hoành Vũ bảo thủ, nhưng hắn vẫn là không quan tâm.
Cho đến khi đám người kia mắng mệt mỏi, cũng biết bất kể nói thế nào, Diệp Hoành Vũ đều sẽ không cho phép họ vào trong, bọn họ đành phải mang theo oán hận rời khỏi, trở về chuẩn bị tài liệu, ngày mai tiến hành nghiên cứu.
Trong phòng thí nghiệm Lạc Huyền Ca một lần nữa ngủ ngon lành.
Súc Cốt Công tuy rằng luyện được miễn cưỡng, nhưng vài ngày trước cô đã luyện tịch cốc đến xuất thần nhập hóa.
Không ăn không uống mấy ngày dĩ nhiên không thành vấn đề, huống chi buổi chiều người của tổ nghiên cứu còn tiêm thuốc vào, thân thể cô được điều trị rất tốt.
Ngày hôm sau năm giờ rưỡi, đã có người tới.
Chưa đến thời gian, bọn họ không thể tiến vào nghiên cứu cho nên ở bên ngoài nhìn video chú ý tình huống của Lạc Huyền Ca, giống như đang theo dõi chuột bạch vậy.
Mà lúc này Lạc Huyền Ca đã cảm giác được bên ngoài có người, chậm rãi làm ra động tác, cô muốn đứng dậy rời khỏi nơi này.
Bởi vì diễn xuất bao giờ cũng phải diễn chân thực một chút, nếu không thật có lỗi với thân phận diễn viên chuyên nghiệp của nguyên thân, cũng có lỗi với An Nhược Thủy thời gian qua chỉ điểm.
Thời gian đến, những người này chen chúc tiến vào, nhanh chóng đưa Lạc Huyền Ca lên bàn thí nghiệm, kiểm tra tình trạng thân thể, lại rút lấy mẫu máu tiến hành tra xét.
"Vẫn không có khác thường, sao lại như vậy?"
"Không biết, có phải có bí pháp gì che giấu hay không?"
"Xùy, xem phim nhiều quá chứ gì. Phải tin tưởng khoa học."
"Hừ, chuyện phản khoa học chúng ta gặp chẳng lẽ còn ít?"
"Được rồi, tất cả câm miệng. Nếu đã không tra ra được, vậy chi bằng để chính cô ta mở miệng nói." Nam nhân mắt kính gọng vàng cầm một chai thuốc đến, ở trước mặt mọi người đề nghị.
Gã hói đầu nhìn lọ thuốc, toàn thân chấn động, toát mồ hôi lạnh mà hỏi: "Ông muốn cho cô ta uống thuốc nói thật?"
"Tôi tin tưởng, không ai có thể chịu được thống khổ của thuốc nói thật." Đáy mắt nam nhân kính vàng lóe lên hưng phấn, thậm chí chỉ chỉ ghế điện trong góc: "Chỗ kia đã thật lâu không có người ngồi qua."
"Như vậy quá tổn hại thân thể." Diệp Hoành Vũ phản bác.
Nam nhân mắt kính gọng vàng cau mày, cực kì khinh thường nhìn hắn: "Không phải chỉ là một đối tượng thí nghiệm sao!? Cô ta quan trọng hay là nghiên cứu khoa học của chúng ta quan trọng hơn?"
"Mạng người lớn như trời! Nhân tính lớn như trời! Các ông......" Diệp Hoành Vũ siết chặt nắm đấm trong tay, lại đột nhiên thấy vùng gáy đau đớn, rốt cuộc hôn mê không cách nào nói nữa.
Từ Hạo cầm một sợi dây xích, lạnh lùng nhìn Diệp Hoành Vũ ngã xuống đất, nói với bảo tiêu sau lưng: "Đưa đi."
"Dạ."
Chờ Diệp Hoành Vũ bị những người đó kéo đi, nam nhân mắt kính gọng vàng nhìn Từ Hạo, chột dạ cúi đầu xuống, sợ hắn sẽ trách tội.
Nhưng Từ Hạo cũng không nói gì, đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, lần nữa nhìn Lạc Huyền Ca hôn mê, hắn nhướng mày nói với nam nhân kính gọng vàng: "Cho cô ta dùng thuốc nói thật."
Ngay lúc nam nhân kính vàng chuẩn bị hạ thủ, Từ Hạo đưa xích sắt kia tới trước mặt hắn: "Dùng cái này trói lại."
Nam nhân kính gọng vàng nhìn hoa văn trên xích rất không bình thường, tuy rằng tò mò lại không hỏi nhiều, nghiêm túc cầm lấy dự định đeo vào cho Lạc Huyền Ca.
Trong lòng Lạc Giáo Chủ rất kinh ngạc, đó là khóa Mân Thiên, kiếp trước thời kỳ nội lực cường thịnh, cô đều không tránh thoát được giam cầm.
Hiện giờ nghe tiếng bước chân của gã đeo kính vàng ngày càng tới gần, cô không biết có nên tiếp tục im lặng hay không, một khi khóa lại muốn thoát thân liền rất khó.
Nhưng anh trai của Cố Tầm Tuyết còn chưa tìm được, cô không thể rời khỏi bây giờ.
Một thoáng ngẩn người, nam nhân mắt kính gọng vàng đã đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca. Ngay khi sắp bị buộc lại một khắc đó, Lạc Huyền Ca bỗng từ trên bàn mổ nhảy xuống, một chưởng đánh choáng váng nhân viên nghiên cứu bên cạnh.
Từ Hạo thấy Lạc Huyền Ca đột nhiên thanh tỉnh lập tức hoảng sợ, theo bản năng muốn thoát khỏi nơi này, mà đá từ trong tay Lạc Huyền Ca đã bay tới đập vào người hắn, Từ Hạo liền bị điểm huyệt, tức thì đứng yên tại chỗ không thể động đậy.
Mắt đầy hoảng sợ nhìn Lạc Huyền Ca, hắn nói: "Chuyện này không có khả năng, cô làm thế nào......"
"Làm thế nào? Làm thế nào đột nhiên thanh tỉnh sao?" Lạc Giáo Chủ giương lên khóe miệng, khiến Từ Hạo toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, bị sợ hãi tập kích, tựa hồ Lạc Huyền Ca trước mặt tùy thời tùy khắc đều có thể lấy đi tính mệnh hắn.
Lạc Giáo Chủ nhìn nhân viên nghiên cứu ngã xuống đất, cô cầm khóa Mân Thiên, đi tới trước mặt Từ Hạo hỏi: "Đây là cái gì? Anh từ đâu lấy được?"
Khóa Mân Thiên nghìn đời bất biến, biện pháp phá hủy khóa Mân Thiên trước mắt không có ai biết, Lạc Huyền Ca không thể để mặc một sợi xích có khả năng uy hiếp được mình lưu lạc bên ngoài, cho nên hiện giờ dự định mang khóa Mân Thiên về, tự mình bảo quản.
Nhưng đối với chuyện Từ Hạo biết khóa Mân Thiên có thể khắc chế mình, Lạc Giáo Chủ ngược lại cảm thấy rất ngạc nhiên.
Từ Hạo không mở miệng, bộ dáng thà chết không khuất phục.
Lạc Huyền Ca bị bộ dáng này của hắn chọc cười, tiến lên trước, thú vị kích thích hắn: "Thật xem như mình vẫn là Từ đại thiếu? Hiện tại anh bất quá là đồ chơi trong tay tôi, sống hay chết đều do tôi định đoạt."
"Giết tôi, đời này cô cũng đừng nghĩ đi ra ngoài." Từ Hạo uy hiếp, hắn đang đánh cược Lạc Huyền Ca không dám ở nội bộ tổ chức nghiên cứu làm bậy.
Bởi vì Lạc Huyền Ca căn bản không hiểu tình huống nơi này, nếu không cũng không khả năng rụt rè sợ sệt tính kế bọn họ, để bọn họ đưa vào bên trong tổ chức.
Từ Hạo nhìn dáng vẻ Lạc Huyền Ca ung dung nhàn nhã, tuy hận lại cũng không dám có động tác quá lớn, hắn sợ chọc giận Lạc Huyền Ca, sau đó đối phương thật sự làm một màn cá chết lưới rách.
Đến nay hắn đều không thể quên ngày đó Lưu tiên sinh kể lại cảnh tượng Trương Minh Trung bị ép phát điên, hận ý của Từ Hạo đối với Lạc Huyền Ca đại khái có thể xem như thù giết cha hận đoạt vợ.
Từ Hạo cưỡng bách bản thân bình ổn lại, hắn nhận được tin tức Cố Tầm Tuyết cùng Lạc Huyền Ca thường xuyên tiếp xúc, có thể thấy Cố Tầm Tuyết muốn mượn tay Lạc Huyền Ca cứu ra anh nàng, vì vậy ngày Lạc Huyền Ca bị đưa đến, hắn cũng đã tính toán kéo chân Cố Tầm Tuyết, ngăn cản kế hoạch nội ứng ngoại hợp của bọn họ.
Hiện tại xem ra, Lạc Huyền Ca đại khái là đang đợi Cố Tầm Tuyết xuất hiện, đáng tiếc...... họ Cố kia trong dăm ba ngày tuyệt đối không tới được.
Mà đến lúc đó, hắn tin tưởng người tổ chức nghiên cứu có năng lực lợi dụng nội bộ cấu kết bắt Lạc Huyền Ca lần nữa.
Lạc Huyền Ca tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Từ Hạo đứng bất động hận ý khắp người, tâm trạng cô rất không tệ: “Vốn định ở chỗ này từng bước trộn lẫn cứu người, đáng tiếc dây xích của anh phá hư kế hoạch của tôi. Bất quá không sao, tiểu tình nhân của anh lập tức sẽ tới. Mặc dù hắn đối với tôi có nhiều chiếu cố, nhưng...... Lạc Huyền Ca tôi trước giờ không phải là một người biết tri ân báo đáp."
Lạc Huyền Ca đang đợi Diệp Hoành Vũ, bất quá chuyện này cũng không phải tự bản thân cô phát hiện ra. Mà là trước khi tới nơi này, Cố Tầm Tuyết tiết lộ, kêu mình chú ý đến một nam nghiên cứu viên ở nơi này, hắn cùng Từ Hạo tư giao rất tốt, vì Từ Hạo, hắn có thể buông xuống điểm mấu chốt của một nghiên cứu viên.
Thông qua phán đoán, cô đã có thể biết người kia là ai. Chỉ không ngờ người nọ cũng không xấu, ngược lại có chút cố chấp đáng yêu. Nếu cuối cùng vẫn chấp mê bất ngộ, cô cũng không ngại giúp hắn một chút, để hắn cùng Từ Hạo chết chung.
Lời Lạc Giáo Chủ nói ra tựa như một quả bom, giờ phút này đang chọc vào tim Từ Hạo, hắn nhìn Lạc Huyền Ca bằng ánh mắt không dám tin tưởng, khiến cho tâm trạng cô rất tốt:
"Cho dù Diệp Hoành Vũ không tới, lát nữa cũng sẽ có kẻ đến tìm tôi. Đây cũng là cơ hội rất tốt để bọn họ lập công chuộc tội, cũng là cơ hội duy nhất để bọn họ có thể sống sót, anh cảm thấy để cho nhân viên nội bộ tổ chức nghiên cứu mang tôi rời khỏi đây, thế nào?"
Từ Hạo không hiểu rõ đối phương nói gì, bất quá từ trong giọng nói có thể phán đoán, nội bộ tổ chức nghiên cứu thật sự xuất hiện phản đồ.
Rất nhanh từ bên ngoài tiến tới một bóng đen, tay cầm gậy gỗ hơi chút run rẩy, hắn tưởng sau khi tiến vào sẽ thấy đồng nghiệp đang tiến hành nghiên cứu Lạc Huyền Ca, nhưng thật bất ngờ chính là, hắn thấy Lạc Giáo Chủ nhàn nhã dựa vào tường ngồi trên sàn nhà, mà Từ Hạo thì không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Nam nhân không dám tin đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca giả vờ ngủ, liền mở mắt nhìn người tới, khẽ nhíu mày: "Chỉ có một mình anh?"
"Hắn, hắn ở bên ngoài tiếp ứng." Giọng điệu nam nhân run rẩy, đứng trước mặt Lạc Huyền Ca, hắn liền có thể cảm thấy sát ý của tử thần.
Lạc Giáo Chủ nhìn hắn một cái, tựa hồ không biết nguyên do.
Nam nhân nhẹ giọng nói: "Lợi dụng thẻ quẹt cửa có thể tùy ý ra vào, nhưng vì không để cô chạy thoát, cấp trên đã sửa đổi lại quy định. Không phải nhân viên làm việc trong ngày hôm ấy, cho dù có thẻ quẹt cửa cũng không tiến vào được. Không phải giờ tan ca, cũng không cho phép nhân viên nội bộ ra ngoài. Xuất nhập nơi này được giám sát cực kì chặt chẽ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.