Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 113: Phóng viên phiền não



Lạc Giáo Chủ trở về phòng, liền thấy An Nhược Thủy đã đưa lưng về phía mình mà say giấc.
"Em, em có phải lại làm gì sai?"
Lạc Giáo Chủ lúc này so với ma đầu thiêu hủy tổ chức nghiên cứu lúc trước, quả thực giống như sói xám và cừu non.
An Nhược Thủy quay đầu nhìn, chất vấn: "Bị thương không?"
"Không có, sau khi em bị tổ chức nghiên cứu mang đi, vẫn luôn giả vờ suy yếu, bọn họ còn chưa kịp tiến hành nghiên cứu em, em đã trốn thoát được." Lạc Huyền Ca giải thích, muốn An Nhược Thủy không cần tiếp tục lo cho mình.
An Nhược Thủy lại càng lo lắng: "Em trốn ra được, tổ chức nghiên cứu nhất định sẽ không cam lòng từ bỏ. Vậy về sau......"
"Sẽ không, chị đừng lo lắng chuyện này nữa. Em phóng hỏa đốt tổ chức nghiên cứu rồi. Chuyện này Cổ Võ sẽ xử lý tốt, bọn họ cũng sẽ không còn tới phiền toái em." Lạc Giáo Chủ nghiêm túc nói ra tội chứng giết người phóng hỏa của mình.
An Nhược Thủy lập tức nói không nên lời, chậm rãi ngồi dậy, khó tin nhìn chằm chằm vào mắt đối phương: "Em nói gì?"
"Hả? Em nói em phóng hỏa đốt tổ chức nghiên cứu rồi." Lạc Huyền Ca nói như gió thoảng mây bay, mà An Nhược Thủy lại há miệng không biết nên làm sao trả lời: "Em, phóng hỏa đốt tổ chức nghiên cứu?"
"Đúng vậy. Bọn họ ở nơi đó nghiên cứu, lại dùng cơ thể sống để thí nghiệm. Còn đem anh trai của Cố Tầm Tuyết hành hạ đến nửa sống nửa chết. Loại tổ chức này tại sao phải tồn tại đây?" Lạc Giáo Chủ cho rằng phóng hỏa rất bình thường. Nhưng mà An Nhược Thủy lại lần nữa trầm mặc, Lạc Huyền Ca giết người......
"Vậy còn nhân viên của tổ chức nghiên cứu? Bọn họ đều đi đâu?" An Nhược Thủy lo lắng chuyện bại lộ, đến lúc đó Lạc Huyền Ca bị dẫn tới tổng bộ thì rất phiền.
Lạc Huyền Ca không thèm để ý nói: "Bọn họ đều ngủ ở bên trong, khả năng đã đi cùng với trận hỏa hoạn."
An Nhược Thủy đối với loại thái độ này không phát biểu bất cứ quan điểm nào, nhưng lo lắng cho Lạc Huyền Ca cũng không hề giảm bớt.
"Yên tâm, chuyện này Cổ Võ sẽ xử lý ổn thỏa. Hơn nữa chuyện bọn họ mang em đi cũng không báo cáo tổng bộ, tổ chức nghiên cứu bị thiêu hủy, có Cổ Võ an bài, bọn họ sẽ không tìm được đến em." Lạc Huyền Ca vô cùng khẳng định nói.
An Nhược Thủy vẫn không yên tâm, bất quá còn chưa kịp tiếp tục mở miệng, Lạc Huyền Ca liền nhào tới, cọ cọ vào cổ nàng: "Rất nhớ rất nhớ chị."
"Cũng rất nhớ em." An Nhược Thủy giơ tay xoa đầu Lạc Huyền Ca, nhưng mà lời phía sau nàng muốn nói còn chưa nói hết, gia hỏa kia đã bắt đầu kéo quần áo của nàng.
An Nhược Thủy hiểu ra, rất nhanh biết được thứ mà Lạc Huyền Ca chân chính nhớ nhung rốt cuộc là cái gì.
......
Sáng hôm sau, Phùng Thiên Linh thần thanh khí sảng dậy sớm, vừa vặn ở hành lang đụng phải Lạc Huyền Ca.
Lúng túng đứng đối diện Lạc Giáo Chủ, không biết có nên chào hỏi hay không, cũng không biết phải chào hỏi thế nào.
Thần tượng mình luôn hâm mộ, đột nhiên biến thành em rể?! Loại cảm giác này thật là khó nói rõ.
"Chào buổi sáng." Lạc Huyền Ca nhìn Phùng Thiên Linh, cũng chú ý được nàng khẩn trương, vì vậy liền chào hỏi trước.
Đợi bốn năm giây vẫn không thấy Phùng Thiên Linh đáp lại, Lạc Huyền Ca liền trực tiếp xuống lầu.
Phùng Thiên Linh đang hối hận vừa rồi tại sao lại phát hoa si, mà còn đứng bất động, nếu không cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thăm hỏi chào buổi sáng với idol.
Cũng không biết ở trong lòng Lạc Huyền Ca bây giờ, nàng có phải để lại ấn tượng xấu rồi không, thực khẩn trương ảo não đi theo xuống lầu.
"Bác Lưu, chào buổi sáng." Lạc Huyền Ca thấy đối phương đã chạy tới làm điểm tâm, rất tự nhiên chào hỏi, bác Lưu cũng vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Lạc a, hôm nay thức dậy sớm a."
"Dạ." Thái độ Lạc Huyền Ca vẫn không quá nhiệt tình, có điều bác Lưu đã quen bởi vậy cũng không để ý, nói với Lạc Huyền Ca: "Đói bụng chưa. Ngồi một lát nữa, bữa sáng sắp xong rồi."
Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu, cầm tờ báo trên bàn bắt đầu xem, những thứ này đối với người hiện đại không có bao nhiêu hấp dẫn, nhưng với Lạc Giáo Chủ mà nói, lại rất thú vị.
Phùng Thiên Linh xuống lầu liền thấy Lạc Huyền Ca nghiêm trang ngồi một chỗ đọc báo, vốn tưởng rằng thần tượng chỉ là nghiêm túc trước máy quay, không nghĩ tới lúc riêng tư vẫn lãnh đạm đọc báo kinh tế như vậy.
Chẳng phải diễn viên đều thích đọc tin bát quái giải trí sao?
Bác Lưu chú ý đến tiểu cô nương mới tới, nhớ lời An Tuấn Phong trước đó dặn dò, liền hô chào phu nhân.
Phùng Thiên Linh có chút thụ sủng nhược kinh, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, vì vậy sau khi hỏi thăm sức khỏe bác Lưu, nàng yên lặng cầm tạp chí thời trang ngồi vào đối diện Lạc Giáo Chủ, hai người vào sáng sớm đã dạo chơi một cách trầm mặc không tiếng động bên trong trang giấy.
Bác Lưu còn tưởng rằng có người rời giường, rốt cuộc cũng có một người chuyện trò với mình một chút, không nghĩ tới người thức dậy lại là khối băng lớn cùng cừu nhỏ.
Một người thì mặt lạnh cứ như mở miệng nói chuyện liền phải thu phí, một người khác nhu nhu nhược nhược, cứ như nói nhiều mấy chữ thì sẽ lộ ra bí mật kinh thế hãi tục vậy.
Một lát sau, bác Lưu cuối cùng thấy được Lý Điềm.
Cô gái kia bề ngoài nhìn thì tùy tiện, nội tâm lại vô cùng tinh tế hiền lành.
Quả nhiên Lý Điềm vừa xuống lầu liền vọt vào phòng bếp: "Buổi sáng tốt lành a bác Lưu, hôm nay bác làm món gì ngon a? Wow, đây là cá cháu thích ăn nhất. Bác Lưu, có phải bác chuẩn bị cho cháu đúng không? Cháu cũng đoán vậy, đây...... đây là món gì? Mới nghiên cứu a, lát nữa cháu nhất định phải cẩn thận nếm thử một chút. Ngửi thật là thơm a, muốn ăn ngay rồi. Hắc hắc, phải, thật thèm ăn a."
Hứa Tụ xuống lầu liền thấy hai người ngồi trên sô pha nghiêm trang đọc báo đọc tạp chí, mà bên tai lại vẫn truyền tới thanh âm bùm bùm của Lý Điềm ở phòng bếp, nàng khẽ nhíu mày hướng về phía phòng bếp hô: "Lý Điềm, qua đây."
"A, tới đây tới đây." Lý Điềm buông xuống đôi đũa ăn vụng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài, chọc cho bác Lưu cười liên tục.
Nàng đứng ở trước mặt Hứa Tụ, nhìn biểu tình nghiêm túc còn mang theo chút lạnh lẽo của đối phương, Lý Điềm ung dung nhàn nhã trả lời: "Sao vậy? Sáng sớm không thấy tôi đã bắt đầu nhớ?"
"......" Hứa Tụ trầm mặc không nói, nàng đang nghĩ nên dùng tay trái hay là tay phải để nhéo người kia một cái, mới có thể biểu hiện rõ uy nghiêm.
Lạc Huyền Ca nghe hai người hỗ động sau lưng, nghĩ một chút liền buông xuống tờ báo trở về phòng.
An Nhược Thủy vừa tỉnh dậy liền nghe được tiếng cửa mở, mở mắt ra lại thấy Lạc Huyền Ca chậm rãi đi đến.
"Tới gọi chị sao?" Tâm trạng An Nhược Thủy rất tốt, dù sao mở mắt ra liền thấy được người yêu, cảm giác quả thật rất hạnh phúc vui mừng.
Lạc Giáo Chủ gật đầu lại lắc đầu: "Sợ chị dậy không nhìn thấy em, sẽ nhớ em."
"......"
Có phải tên này lại ở dưới lầu xem bộ phim tình yêu thanh xuân nào đó rồi không?
"Muốn hôn." Lạc Giáo Chủ vừa dứt câu liền nhào về phía nàng.
An Nhược Thủy chưa kịp hoàn hồn, thì đã bị hôn lên.
......
Tới lúc quần áo hai người đã nửa che nửa hở, liền nghe tiếng đập cửa bên ngoài truyền đến.
Lạc Huyền Ca thảnh thơi đứng dậy, chỉnh sửa y phục ra mở cửa liền thấy Lý Điềm đứng đó, cô khẽ nhướng mày: "Làm gì?"
"Hắc, một hồi không gặp cô liền nổi tính khí sao? Tới gọi các cô ăn cơm đây, đánh bốn năm cuộc điện thoại đều không phản ứng, không biết còn tưởng rằng cô leo cửa sổ bay đi rồi." Lý Điềm cũng không nhìn ra sắc mặt Lạc Huyền Ca khó chịu, còn nói người kia đôi câu.
Lạc Giáo Chủ 'rầm' một tiếng đóng cửa lại, chọc cho Lý Điềm chẳng hiểu ra sao.
Quay đầu nhìn lại, An Nhược Thủy đã y phục chỉnh tề, Lạc Huyền Ca lập tức lặng lẽ tiến đến bên người nàng, còn muốn mở miệng nói chuyện, An Nhược Thủy đã vươn tay đẩy đối phương: "Đi ăn cơm."
"Ơ. Nhưng mà......" Lạc Giáo Chủ cực kỳ không cam lòng, lời muốn nói còn chưa kịp tỏ bày, An Nhược Thủy đã đi đến phòng tắm.
Đành thở dài rời khỏi, trong lòng không biết hỏi thăm Lý Điềm bao nhiêu lần nữa.
Sau khi xuống lầu, An Tuấn Phong phát hiện Lạc Huyền Ca không vui lắm, hắn tốt bụng hỏi: "Sao thế? Công ty em nhắm đến rớt hạng? Héo đi như vậy thật không giống em."
"Không có." Lạc Huyền Ca keo kiệt trả lời hai chữ, An Tuấn Phong cũng không để ý, dù sao có thể làm tên này trả lời cũng đã thực không tồi.
"Muội muội đâu?" An Tuấn Phong đợi một hồi vẫn không thấy An Nhược Thủy, liền hỏi Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca đang gắp đồ ăn giúp phu nhân trước, nghe An Tuấn Phong nói, trả lời: "Lát nữa mới xuống."
"À, vậy...... Chúng ta ăn trước." An Tuấn Phong còn có việc ở công ty, không định tiếp tục chờ em gái nữa.
Hứa Tụ trong lúc lơ đãng liếc thấy Lạc Huyền Ca căm tức nhìn Lý Điềm, còn đang nghi hoặc Lý Điềm lại trêu chọc Lạc Huyền Ca lúc nào, đột nhiên An Nhược Thủy từ lầu hai xuống.
An Tuấn Phong ngẩng đầu, định kêu muội muội nhanh tới ăn cơm. Kết quả nhìn lướt qua liền cúi đầu xuống trầm mặc.
Lý Điềm quay đầu nhìn, sau đó lại nhìn về phía Lạc Huyền Ca, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ôm chén cơm lùa vào thêm hai miếng, xem như mình không tồn tại.
Chờ An Nhược Thủy ngồi, Hứa Tụ thấy cần cổ nàng có vết đỏ như ẩn như hiện lập tức hiểu được.
Lại nhìn Lạc Huyền Ca, phát hiện người kia đang múc canh cho An Nhược Thủy.
Ở dưới gầm bàn, Hứa Tụ đạp Lý Điềm một cước, chẳng trách Lạc Huyền Ca vẫn luôn căm tức nhìn nàng, hóa ra tên này chạy tới làm phiền chuyện tốt của người ta.
Phùng Thiên Linh đang muốn chào hỏi An Nhược Thủy, lại phát hiện dấu vết trên cổ đối phương, tuy nói chưa ăn qua thịt heo nhưng nàng luôn đắm chìm vào trang sách, EQ vẫn là cao hơn Lạc Giáo Chủ, chỉ liếc mắt một cái liền minh bạch.
Đỏ mặt ăn đồ của mình, cũng không nói gì thêm.
Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy ngồi đối diện, tất cả mọi người đều dễ như trở bàn tay chú ý tới vệt đỏ, riêng cô lại không nhìn thấy.
Tiếp tục mang theo chút u oán cùng An Nhược Thủy dùng cơm.
Thực mau tất cả mọi người đều đã ăn no, Hứa Tụ dẫn Lý Điềm rời khỏi, nói với Lạc Huyền Ca: "Cô mới lành bệnh, mấy ngày tới sẽ không xếp việc cho cô. Chỗ đạo diễn tôi giúp cô xin nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Cảm ơn Hứa tỷ." Lạc Huyền Ca cảm thấy Hứa Tụ đại phát từ bi cho nghỉ một lần thật sự là quá kỳ lạ, quá không phù hợp phong cách 'áp bức' nghệ sĩ của nàng.
Lý Điềm gãi đầu nói với An Nhược Thủy: "À, chỗ Giang đạo để tôi đi nói. Khoảng thời gian này cô cứ thong thả bồi Tiểu Lạc đi. Nghệ sĩ không có nhiều thời gian riêng tư, các cô ở chung nhiều một chút."
An Tuấn Phong cũng cầm túi định đến công ty, có điều trước khi đi còn dẫn theo Phùng Thiên Linh.
"Ơ...... Tôi tới công ty của anh, có phải không thích hợp lắm?" Phùng Thiên Linh kháng cự nói, dù sao nội tâm chưa chuẩn bị chút gì, nơi nàng sắp đến cũng không phải tập đoàn nhỏ, mà là An Thị, bá vương thương giới tỉnh S. Bản thân còn là lấy một thân phận rất lúng túng bước vào.
"Đến công ty nhà mình, có gì không thích hợp đâu. Đi thôi đi thôi." An Tuấn Phong dắt Phùng Thiên Linh hưng phấn ra ngoài.
Lạc Huyền Ca nhìn phòng khách đột nhiên trống rỗng, ngược lại không vội, đã có kỳ nghỉ vậy thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
"Hôm nay có an bài gì?" An Nhược Thủy luôn cảm thấy bọn họ đều kỳ lạ, ánh mắt nhìn mình quái dị hết sức, làm nội tâm nàng dâng lên cảm giác khác thường.
Lạc Huyền Ca suy nghĩ rồi nói: "Không có an bài gì, đều nghe chị."
"Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài một chút." Lúc trước quay phim luôn ở trong núi, sau đó trở về, Lạc Huyền Ca lại biến mất, nàng thật muốn cùng Lạc Huyền Ca trải qua sinh hoạt bình thường của tiểu tình nhân. Cho nên đối với chuyện ra ngoài hẹn hò cũng tràn đầy mong đợi.
Bất quá hai người đều là diễn viên, đều bị đám chó săn trong giới rượt đuổi. Phàm là thứ có thể đào được bát quái, đám phóng viên nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù cuối cùng không phát tin ra được, xấp tư liệu này bọn họ cũng muốn nắm chặt trong tay.
Không biết đây là loại tâm lý gì, khả năng đều là đang mong đợi An Thị có ngày rớt đài.
"Có nơi nào đặc biệt muốn đi không?" An Nhược Thủy tựa vào bên cạnh Lạc Huyền Ca, cẩn thận nghĩ xem các nàng đã bao lâu không thả lỏng ở cùng một chỗ như vậy.
Lạc Huyền Ca cầm quà vặt An Nhược Thủy vừa mua cho mình, mỹ mãn lắc đầu: "Đều nghe chị."
"Vậy hay là chúng ta đi xem điện ảnh đi." An Nhược Thủy đề nghị, kịch bản thường xuyên đề cập 3 yếu tố chính mà nhân vật khi hẹn hò là, khu giải trí xem điện ảnh ăn cơm.
Lạc Huyền Ca ăn xong quà vặt trong tay, hết sức hưng phấn: "Xem phim có động vật ấy."
"Động vật?" An Nhược Thủy không hiểu ra sao, chưa nghe nói có ai ở trong giới quay phim gì liên quan đến động vật, lúc trước có vài bộ phim nàng cảm thấy không tệ, liền đề cử cho Tiểu Lạc, bất quá đối phương đều lấy lý do xem không hiểu để từ chối.
Hôm nay bỗng tâm huyết dâng trào sao?
"Ừm, Giang Ý Hàm nói bọn họ cũng muốn đi xem." Lạc Huyền Ca nói xong hưng phấn chạy đi mua vé.
An Nhược Thủy thầm nghĩ, có thể là Giang Ý Hàm cùng Từ Gia cũng ra ngoài thả lỏng tâm trạng.
Bất quá chờ đến khi nàng theo Lạc Huyền Ca vào rạp, thấy Giang Ý Hàm cùng Tiểu Hi ngụy trang cách đó không xa, khuôn mặt nàng lập tức tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Lạc Huyền Ca bên cạnh.
"Động vật......" An Nhược Thủy có một loại cảm giác sống chẳng còn gì lưu luyến, quả đúng là động vật, câu chuyện tình thê mỹ giữa hai con gấu và một ông chú sao? Tình nhân hẹn hò chạy tới xem cái này, câu chuyện lãng mạn như vậy đúng là làm người ta cảm động.
"Thích không?" Lạc Huyền Ca đưa bắp rang tới cho An Nhược Thủy, An Nhược Thủy đeo khẩu trang, lắc đầu bày tỏ không muốn ăn.
Lạc Huyền Ca chỉ mang theo mắt kính nhưng có tự hóa trang cho mình, vì vậy không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
An Nhược Thủy chỉ thấy Tiểu Hi ngồi bên cạnh Giang Ý Hàm,  nhìn lại không thấy Từ Gia, nghi hoặc hỏi Lạc Huyền Ca, kết quả đối phương cũng không biết Từ Gia đi đâu.
Phim mới chiếu được một phần tư, An Nhược Thủy đã dựa vào trên người Lạc Huyền Ca say giấc.
Lạc Giáo Chủ đang ăn bắp rang, động tác đột nhiên thả nhẹ, cuối cùng nhìn An Nhược Thủy, cô nhíu mày một cái, không ăn nữa.
Ngồi đàng hoàng, để An Nhược Thủy có thể ngủ thoải mái một chút.
Tiểu Hi ngồi trong góc thấy được, liền kéo vạt áo Giang Ý Hàm, chỉ vào An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca: "Dì Tiểu Lạc."
"Hả?" Giang Ý Hàm ngẩng đầu nhìn, phát hiện thật sự có một bóng người thoạt nhìn rất giống Lạc Huyền Ca.
Nhỏ giọng nói với Tiểu Hi: "Suỵt, chúng ta đang chơi trốn tìm. Không thể gọi ra, nếu không các nàng sẽ bị người khác phát hiện. Sau này dì An An sẽ không mua đồ ăn cho cháu nữa đâu."
Tiểu Hi sáng tỏ, bắt đầu cẩn thận cảnh giác nhìn bốn phía, rất sợ Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy bị người phát hiện.
Chờ phim kết thúc, An Nhược Thủy còn chưa tỉnh.
Lạc Huyền Ca đang tính có nên ôm nàng về hay không, nhưng ý tưởng còn chưa kịp thực hành, An Nhược Thủy đã chậm rãi tỉnh dậy.
"A? Hết phim rồi, chúng ta đi thôi." An Nhược Thủy đối với cuộc hẹn hò này bày tỏ rất tiếc nuối, nàng rõ ràng muốn cùng Lạc Huyền Ca nghiêm túc xem, kết quả lại không biết ngủ từ lúc nào.
Sau khi hai người rời khỏi, ở bên ngoài rất trùng hợp gặp được Giang Ý Hàm.
Giang Ý Hàm dẫn Tiểu Hi tới công viên trẻ em gần đó, Lạc Huyền Ca cũng hưng phấn đưa An Nhược Thủy đi theo.
"Mấy thứ này so với đóng phim thú vị hơn nhiều, thật không biết vì cái gì nguyên thân cứ phải một lòng một dạ nhớ thương quay phim." Lạc Huyền Ca không có loại cảm giác truy đuổi ước mơ như vậy, trong ấn tượng cô chỉ từng si cuồng luyện võ, bất quá đó cũng là vì có thể sinh tồn, vì có thể bảo vệ người mình muốn che chở mà thôi.
"Lại suy nghĩ chuyện gì?" An Nhược Thủy giơ tay nhéo má Lạc Huyền Ca, mỗi lần thấy đối phương ngẩn người mất hồn, nàng luôn không nhịn được kêu trở lại.
Lạc Huyền Ca lắc đầu, bản thân chỉ đột nhiên nhớ tới, Từ Gia tại sao không theo Giang Ý Hàm ra ngoài.
Đại khái...... chắc là vì xử lý chuyện của Từ Hạo.
"Có người theo dõi chúng ta." Sau khi Lạc Huyền Ca hoàn hồn liền đột nhiên cảnh giác, nhìn An Nhược Thủy nói: "Muốn đổi nơi khác hay không."
An Nhược Thủy đoán có thể là đám phóng viên, lắc đầu: "Không cần, cứ như vậy đi thôi. Tin tức yêu đương của chúng ta hiện tại lộ ra rất ít."
"Được. Vậy bây giờ đi đâu?" Lạc Huyền Ca nhìn Giang Ý Hàm và Tiểu Hi chơi rất vui vẻ, cũng không tiện tiến lên quấy rầy, dù sao người đông phức tạp, bốn người cùng đi khó tránh khỏi sẽ tạo sự chú ý cho mấy kẻ tinh mắt, một khi bị phát hiện, ngày cuối tuần tốt đẹp của Tiểu Hi e rằng phải bị hủy.
"Tới nhà hàng bên cạnh ăn chút gì đi." An Nhược Thủy không còn ôm kỳ vọng với cảnh tượng hẹn hò lãng mạn nữa, hôm nay hết thảy cứ như là Lạc Huyền Ca mang nàng tìm lại tuổi thơ vậy, chỉ hy vọng lát nữa ăn cơm có thể bình thường một chút.
Các nàng không cố kỵ chút nào rời khỏi, vài chó săn sau lưng lại ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Vừa rồi tôi không nhìn lầm chứ? Dấu vết trên cổ An Nhược Thủy, là chuyện tôi nghĩ đúng không?"
Một người khác tự nhéo mình, ngơ ngác nói: "Tin tức này có thể phát ra hay không? So với lúc trước, lần này thật quá bạo rồi."
"Lâu như vậy, phàm là chuyện yêu đương liên quan đến Lạc Huyền Ca, An Thị trước giờ đều không để ý, lần này An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca đi công viên xem điện ảnh cuối tuần, hẳn cũng sẽ không có phản ứng gì đâu." Một vị trẻ tuổi mở miệng.
"Không thể ôm loại tâm lý may mắn tiếp xúc với An Thị, An Tuấn Phong sủng muội muội luôn không cần bất cứ lý do nào. Chuyện vết hôn ngân này vẫn phải thận trọng đưa tin."
Nhưng bất kể hiện tại thương lượng kỹ càng đến đâu, sau đó bọn họ vẫn không thắng nổi sức hấp dẫn phát tin tức ra ngoài.
......
Ăn uống no đủ, Lạc Giáo Chủ cảm thấy mỹ mãn theo An Nhược Thủy rời đi.
Dọc đường, Lạc Huyền Ca mua không ít đồ chơi nhỏ thú vị, những thứ này cũng chỉ là nhìn đẹp mắt chứ không có nhiều tác dụng, bất quá Lạc Huyền Ca thích, An Nhược Thủy cũng vui vẻ mua cho người kia.
Hai người thắng lợi trở về, lúc cân nhắc nên về nhà cũ hay trở về ổ nhỏ thì lại có ý kiến khác nhau.
"Cùng đại ca chị dâu ở chung một chỗ không tiện, hay là chúng ta về nhà đi." Lạc Giáo Chủ đề nghị.
An Nhược Thủy lắc đầu: "Chị dâu vừa tới An Gia chúng ta, vẫn là nên ở cùng nàng nhiều một chút, để nàng không cảm thấy ngăn cách. Chúng ta đến nhà cũ ở thêm mấy ngày, qua chút thời gian lại phải gia nhập đoàn phim, e rằng không còn nhiều lúc rảnh rỗi cùng chung sống nữa."
Lạc Huyền Ca lắc đầu, còn muốn nói gì đó nhưng An Nhược Thủy bỗng mang theo một tia uy hiếp trong mắt, khóe môi lại treo nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
Lạc Giáo Chủ còn chưa nói ra miệng, lời trong cổ họng đã lượn quanh co: "Em thấy chị nói rất đúng. Chúng ta vẫn là về nhà cũ thôi."
"Ừm, đi thôi." Tâm tình An Nhược Thủy không tệ, khoác lấy cánh tay Lạc Huyền Ca.
Những cảnh tượng này chính là thứ đám phóng viên vui vẻ bắt gặp, sau khi hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, giữa người và người liền nhiều thêm một chút khoảng cách, dù sao ai cũng không biết người mình đang trò chuyện, rốt cuộc là tính hướng thế nào, ngộ nhỡ dẫn tới mập mờ hiểu lầm thì thực không xong.
Vì vậy, giữa các nữ minh tinh cũng ít đi mấy phần tình tỷ muội tương thân tương ái.
Phần lớn chính là ở chung với nhau lâu dài, fan hâm mộ hoặc là công ty thuận tiện tạo cảm giác CP cho hai người, làm như vậy đối với sự phát triển của cả hai nghệ sĩ đều có lợi.
Trở lại nhà cũ, Lạc Huyền Ca cất những thứ đồ chơi mua được vào phòng mình, nhìn đồ đạc đã bày xong, Lạc Giáo Chủ mỉm cười như đứa con nít.
......
Lại nói về Phùng Thiên Linh, sau khi bị An Tuấn Phong cứng rắn kéo đến công ty, toàn thân nàng đều ngây ngẩn.
Nhìn nơi làm việc mà thời đi học từng mộng tưởng, trong lúc nhất thời nàng có cảm giác hoảng hốt.
Đáng tiếc sau này thời điểm phỏng vấn vòng thứ nhất liền bị loại, nếu không bây giờ nàng có thể cũng là một nhân viên của công ty này.
"Sao vậy?" An Tuấn Phong phát hiện tâm trạng vợ nhỏ nhà mình không đúng lắm, cho nên nhẹ giọng hỏi.
Phùng Thiên Linh lắc đầu: "Không có, tôi chỉ là rất hưng phấn rất vui vẻ, cảm thấy thật giống như nằm mơ."
Thân là giám đốc tập đoàn An Thị, lại bởi vì vừa sinh ra đã được đội lên thân phận người thừa kế, An Tuấn Phong không lĩnh hội được loại cảm giác mà Phùng Thiên Linh đề cập.
Tuy nói đây là tổng bộ của An Thị, nhưng đối với hắn, nơi này chẳng qua là một nơi làm việc thường

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.