Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 121: Về nhà thêm đùi gà



"Nhàn nhã như vậy sao? Làm trợ lý còn có thể trộm lúc rảnh rỗi nhét đồ ăn vào bụng ?"
Lý Điềm vừa quay đầu lại liền thấy Trương Dĩ Vân đứng sau mình, hốc mắt Trương Dĩ Vân ửng đỏ, nhìn kỹ còn phát hiện vài giọt lệ chưa khô. Lý Điềm nghĩ đối phương cố ý dùng giọng nhẹ nhàng như vậy nói chuyện, e rằng cũng là bởi không muốn để mình biết nàng vừa khóc.
Lý Điềm vội vàng bưng táo đỏ đến trước mặt Trương Dĩ Vân, cười nói: "Tôi nhìn thấy Tiểu Lạc liền biết ngài cũng đã tới, còn không phải là chuẩn bị chút đồ ăn ở chỗ này chờ ngài sao, nếm thử một chút đi, táo mua của nhà nông, là sáng hôm nay tôi đội sương lấy về, rất tươi mới."
Trương Dĩ Vân nhìn lướt một cái, lắc lắc đầu: "Cái miệng của cô thật ngọt, mấy thứ này cô giữ lại từ từ mà ăn. Tôi qua chỗ Tiểu Lạc nhìn xem."
"Này, đừng đi." Lý Điềm vội vàng gọi người lại: "Bị đạo diễn bắt làm kẻ chạy cờ rồi, thấy người cầm cuốc kia không? Chính là ở đó, nhìn chẳng khác gì cô ngốc."
"......" Trương Dĩ Vân nhìn tới, không chỉ như vậy còn thấy được Lạc Huyền Ca ra sức biểu diễn, quả thật diễn cái gì chính là cái đó, toàn thân hóa trang lại phối hợp với gương mặt ngây ngẩn, xen lẫn trong đám người, nếu không phải Lý Điềm chỉ vào nói người kia là Lạc Huyền Ca, nàng liếc mắt quét qua sẽ rất khó phát hiện.
Trương Dĩ Vân nhìn đạo diễn Giang Hải Khê, cười nói: "Nếu lão gia hỏa biết, hẳn sẽ tức điên tới đòi người. Nữ chính ngàn chọn vạn tuyển, lại bị bắt đi làm vai phụ như vậy, còn là một kẻ chạy cờ ngay cả nửa câu thoại cũng không có."
Lý Điềm cười mỉa theo, người trong nghề sao mà chẳng biết hai đạo diễn này có chút thù địch a, chỉ là ai cũng không nói rõ, lại càng không dám động thổ trên đầu hai vị thái tuế, nhưng hành động hôm nay của Lạc Huyền Ca thật đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt.
Thân là nam chủ, Vương Cao Nghị đã chuẩn bị tốt, màn diễn sắp tới là An Nhược Thủy bị thôn dân đả thương, hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, cõng nàng rời khỏi thôn nhỏ.
Đạo diễn ngẫm nghĩ xong, tìm Lạc Huyền Ca từ trong đám người, lại nói: "Lát nữa đến màn diễn này, cô huơ cuốc qua, nhớ nghiêng một chút chứ đừng quá mạnh, đánh vào trên bắp chân nữ chính là được, tôi hô ngừng liền ngừng, nhớ kỹ."
Để bảo đảm không phát sinh ngoài ý muốn, đạo diễn cho Lạc Huyền Ca luyện tập vài lần.
Chờ xác nhận Lạc Huyền Ca thật sự sẽ không để xảy ra ngoài ý muốn, mới cho Lạc Huyền Ca ra sân, màn diễn này cũng chính thức quay chụp.
Nếu người khác tới diễn, Lạc Huyền Ca sợ là phải đứng ngồi không yên, ngộ nhỡ đối phương thất thủ một cái, thật sự đánh An Nhược Thủy thì phải làm sao bây giờ, may mà do mình đảm nhiệm.
An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca diễn màn này, liền hoàn toàn buông xuống lo lắng, tuy những người khác trải qua vô số lần diễn luyện cũng sẽ bảo đảm an toàn cho nàng, bất quá không yên tâm rốt cuộc vẫn là không yên tâm.
Vương Cao Nghị thấy Lạc Huyền Ca đã đổi trang phục, quay đầu thì thầm hỏi người đại diện: "Sao nhìn vai quần chúng kia rất là quen mắt?"
"......" Người đại diện muốn tặng hắn một cái liếc mắt xem thường, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy, mỉm cười giải thích: "Đó là át chủ bài mới của công ty giải trí An Thị, kiêm bạn gái tai tiếng của An Nhược Thủy. Lát nữa vào quay, nhớ cơ trí một chút."
Vương Cao Nghị ở trong giới này cũng không phải người mới, dĩ nhiên hiểu được người đại diện nói cơ trí một chút là có ý tứ gì.
Mà dùng tư duy phán đoán của dân trong nghề, hắn biết rõ ý nghĩa của câu 'bạn gái tai tiếng' kia. Cái gọi là bạn gái tai tiếng, nói dễ nghe một chút thì là tình ngầm của hai người bị phơi bày, khó nghe thì chính là được bao dưỡng, bị người phát hiện.
"Tôi biết rồi." Vương Cao Nghị gật đầu, tuy hắn khinh thường dùng thủ đoạn để đạt lợi ích nhưng cũng biết rõ nghề này không dễ dàng, chỉ cần Lạc Huyền Ca không tới trêu chọc, hắn tự nhiên cũng sẽ không bởi vì bản thân nhìn không vừa mắt khi đối phương sử dụng chiêu trò, mà cố tình đi gây phiền toái.
Loại chuyện như vậy, đại khái chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm được.
Thời điểm Vương Cao Nghị ra sân, còn khách khí nói với Lạc Huyền Ca: "Cực khổ rồi, lát nữa chú ý nhiều một chút."
Trong đoàn phim, bảo vệ diễn viên là chuyện trọng yếu nhất, nhân viên hậu trường gặp chuyện ngoài ý muốn, có thể lập tức tìm người thay thế, mà diễn viên một khi xảy ra ngoài ý muốn, ngoại trừ đổi người quay bù thì cũng chỉ có thể chờ diễn viên chậm rãi khôi phục, hoặc là trực tiếp gác lại bộ phim.
Ấn tượng của Lạc Huyền Ca đối với Vương Cao Nghị không phải quá tốt, nhưng bình thường cũng cảm thấy đối phương xem như một nam nhân tâm địa không tệ.
Bắt đầu quay, Lạc Huyền Ca nháy mắt ra hiệu với An Nhược Thủy, bảo nàng yên tâm.
Ngay khi Lạc Huyền Ca vung cuốc về phía bắp chân mình, An Nhược Thủy kịp thời bày ra biểu tình đau đớn, Lạc Huyền Ca cũng nhanh chóng thu cuốc lại.
Rất nhanh Lạc Huyền Ca bị những người khác chen lấn đẩy ra nơi khác, Vương Cao Nghị vọt vào, cố sức ngăn lại thôn dân đang máu lửa, ngồi xuống muốn cõng An Nhược Thủy rời đi.
An Nhược Thủy lại chần chừ trong nháy mắt, rất nhanh ý thức được thân phận, nàng phát huy diễn xuất nhảy lên lưng nam chủ.
Vương Cao Nghị biết nàng vừa do dự đắn đo, nhưng đạo diễn chưa hô ngừng, hắn thân là diễn viên đương nhiên sẽ không lên tiếng.
Rất nhanh cảnh quay đã kết thúc, An Nhược Thủy biết vừa rồi mình diễn có vấn đề, kỳ thực nàng cũng giống Vương Cao Nghị đang đợi đạo diễn hô ngừng, nhưng đến lúc màn này quay xong, đạo diễn cũng không có nửa điểm phản ứng.
Vương Cao Nghị trầm mặc nhìn đạo diễn, chờ mong hắn có thể nói ra chỗ thiếu sót của An Nhược Thủy, dù sao nhìn nữ thần ngày thường cao cao tại thượng, ở đoàn phim bị đạo diễn moi ra tật xấu, cũng là một chuyện thú vị vô cùng a.
Đáng tiếc cho đến thời điểm màn kế tiếp chuẩn bị quay, đạo diễn cũng không nói ra sai lầm chần chừ trong nháy mắt đó của An Nhược Thủy.
Vương Cao Nghị không hiểu ra sao, cùng An Nhược Thủy bắt đầu một lượt quay mới.
Buổi quay chiều kết thúc, chạng vạng tối, đạo diễn khoanh tay đứng trước màn hình, nói với phó đạo bên cạnh: "Ông tới đây xem."
Quan sát cẩn thận, rất nhanh phó đạo diễn kinh hô một tiếng: "Đây là......"
"Diễn ra rồi, đây chính là kết quả ban đầu ông mong muốn." Giang Hải Khê hưng phấn vỗ vỗ bả vai phó đạo: "Nét bút điểm mắt vẽ rồng a*."
*Họa long điểm tinh tức vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động.
Vương Cao Nghị luôn chú ý tình huống bên đạo diễn, nhưng lại thấy hai người bọn họ đứng đó cười vang, hắn thật không hiểu, dự định tới xem một chút.
Kết quả còn chưa đến gần, Giang Hải Khê đã gọi: "Tiểu Cao a, tới tới tới. Mau tới đây, nhìn xem cái này thế nào."
Vương Cao Nghị đi qua, đúng lúc thấy cảnh An Nhược Thủy chần chừ trước khi leo lên lưng hắn.
"Sao vậy? Đây...... Không phải là Nhược Thủy hơi chần chừ một chút sao?" Vương Cao Nghị vui sướng khi người gặp họa, giả vờ bi thống nói: "Aish, đáng tiếc. Màn diễn này rất tốt, nhưng chỗ này..... lại hơi chần chừ do dự. Đạo diễn, ngày mai phải làm lại một lần sao?"
"...... Tiểu Cao a, nghe nói cậu còn có giấc mơ làm biên đạo, tôi nghĩ hay là thôi đi." Giang Hải Khê không chút khách khí, mặt lạnh trả lời.
Vương Cao Nghị ngẩn người, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía phó đạo. Phó đạo tiếp xúc với hắn đã lâu, cũng biết người này ngày thường nhìn rất chính trực nhưng bụng dạ có vấn đề, đó là nhìn người khác tốt thì mình khó chịu, có cơ hội liền trào phúng, tâm nhãn không xấu, chính là tâm tư bé nhỏ kia có chút làm người ta nhìn không quen.
Đạo diễn ho khan, hắng giọng trả lời: "Kịch bản chưa từng viết nữ chính thích nam chủ, hết thảy đều là biên kịch tạo ra ám muội thôi."
"Nhưng mà......" Vương Cao Nghị chỉ vào kịch bản trong tay đạo diễn, không tưởng tượng nổi: "Hai người đều ở đây đồng sinh cộng tử, sau đó nam chủ còn vì cứu nàng mà phế một cánh tay, hẳn có khả năng cảm động chứ. Chẳng lẽ một chút hảo cảm cũng không tồn tại?"
"Vì sao nữ chính lại đến nơi này? Nàng chính là tới tìm đường chết, một cái xác sống mà thôi, nàng không có linh hồn, không có linh hồn, những lời này tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Người mà ngay cả bản thân cũng không thích, cậu còn trông chờ nàng thích một tra nam sáng nắng chiều mưa?"
"Tôi......"
Vương Cao Nghị ngây người, theo như hắn hiểu trong kịch bản thì nam chủ nhu tình ấm áp, sao ở chỗ đạo diễn lại thành tra nam?
Có phải đã hiểu sai gì đó trong kịch bản?
Cũng may vừa rồi không nói hết toàn bộ, Vương Cao Nghị bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh đầy lưng, nhìn đạo diễn cười ha hả: "Mấy chuyện tâm tư phụ nữ, tôi luôn không nắm chắc lắm."
......
Phía xa, Lạc Huyền Ca đưa khăn lông tới chỗ An Nhược Thủy, An Nhược Thủy tâm thần không yên tiếp nhận. Lạc Huyền Ca thấy bộ dáng đó, sợ nàng lại nhập diễn quá sâu không thoát vai nổi, khẩn trương lại thận trọng lên tiếng: "Sao vậy?"
"Chị đang nghĩ một chuyện, thời điểm quay phim vừa rồi, chị có chần chờ trong giây lát, dựa vào tính tình bắt bẻ và ánh mắt sắc bén của Giang đạo, tuyệt đối có thể phát hiện, hơn nữa chắc chắn sẽ nói ra. Nhưng hôm nay, hắn lại một chút phản ứng cũng không có, làm chị thấy rất kỳ lạ." An Nhược Thủy khẽ cau mày, thật không thể hiểu được.
Lạc Huyền Ca cầm lấy kịch bản của nàng: "Chỗ đó, không phải là nên xuất hiện chần chừ sao?"
Trong đầu hồi tưởng một chút cách diễn của An Nhược Thủy, chần chừ đúng là nên xuất hiện.
Khi thấy ánh mắt An Nhược Thủy càng thêm khó hiểu, Lạc Huyền Ca lấy kịch bản, chỉ vào đoạn kia phân tích: "Chị xem, nơi này viết nữ chính bị thương, thôn dân lại vẫn đuổi giết, mệnh treo sợi tóc. Nam nhân đến cứu nàng rời khỏi, hắn lại đang theo đuổi nàng, vì vậy có một loại thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân. Nữ chính không đi nam nhân khẳng định cũng không đi, cuối cùng rất có thể liên lụy cả đoàn du lịch, cùng chết trong thôn này. Bất quá bản thân nữ chính vốn là tới thôn tìm cái chết, với người khác mà nói, nàng là đang chạy trốn kẻ thù, nhưng chính nàng lại đang không ngừng giãy giụa giữa sinh và tử. Đối với nàng, cứu người thì phải theo người nọ cùng nhau sống sót, nhưng hết thảy thống khổ mà nàng chịu đựng trong hiện thực thì vẫn phải tiếp tục đối mặt. Nếu đã chết, nàng được tự do nhưng những người vô tội này đều sẽ bị nàng liên lụy. Trong giây lát này, chần chừ là tất nhiên a."
"Giãy giụa giữa sinh và tử, sinh tử......" An Nhược Thủy bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu rõ Giang đạo luôn luôn nhấn mạnh nữ chính chỉ là cái xác không hồn là có ý gì.
Nhưng thật không ngờ chuyện bản thân không nghĩ ra, Tiểu Lạc lại dễ như trở bàn tay nhìn liền có thể biết.
Bất quá nghĩ đến tác phong ngày thường của Lạc Huyền Ca, phần lớn luôn trực tiếp xem nhẹ chuyện tình cảm, có thể đôi nam nữ này cũng đã bị người kia trực tiếp bỏ qua khả năng tình ái, nên càng có thể thấy được nhân vật chân chính trong kịch bản.
"Hôm nay sao Tiểu Lạc giỏi vậy? Trở về cho em thêm đùi gà." An Nhược Thủy cười, nhéo má đối phương, các nàng không cảm thấy gì nhưng vài nhân viên cùng các diễn viên khác trong lúc vô tình liếc thấy, lại bị hỗ động đó của hai người làm thất kinh rớt cằm.
Vương Cao Nghị từ chỗ đạo diễn trở lại, vừa lúc cũng thấy được màn này, hừ lạnh cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ mấy tin đồn ngoại giới chắc cũng có vài phần chân thật.
Ánh mắt nhìn về phía Lạc Huyền Ca cũng thay đổi, rất nhanh đã nở nụ cười ôn hòa lễ độ tiến đến.
"Vị này là Lạc Huyền Ca đúng không. Vừa rồi hóa trang thật sự quá giống, nếu không phải bên cạnh có người nhắc nhở, tôi quả thực là nhìn không ra." Vương Cao Nghị đi lên khen Lạc Huyền Ca một hồi, lại cười nói: "Không nghĩ tới còn có thể ở chỗ này gặp được cô, tôi là một người say mê võ thuật, từ nhỏ đã thích công phu, thích giang hồ sảng khoái ân cừu. Đáng tiếc thời đại này không làm được việc gặp chuyện bất bình ra tay trượng nghĩa, tôi liền gia nhập showbiz, tìm kiếm ước nguyện trên phim ảnh. Hôm nay có thể thấy cô, tôi thật sự thật sự rất kích động!"
"Vương tiên sinh, xin chào." Trước khi Lạc Huyền Ca tới, Trương Dĩ Vân từng kể một vài nhân vật quan trọng trong đoàn phim, cô cũng đã nhớ kỹ.
Giờ phút này ở đáy mắt Vương Cao Nghị thấy được khinh miệt, lại không có địch ý, Lạc Giáo Chủ cũng bỏ qua một chút không thân thiện của hắn đối với mình. Người ta đầy mặt tươi cười tới chào hỏi, bất luận là thật lòng hay giả trang, Lạc Huyền Ca đều tiếp nhận.
Mang theo chút ý cười, nói với Vương Cao Nghị: "Vương tiên sinh khách khí rồi, hôm nay có thể thấy ngài, tôi cũng rất vui vẻ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.