Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 2: Kỳ ngộ tới



Buổi sáng Lạc Huyền Ca ở nhà nghỉ ngơi, thời điểm giữa trưa đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
"Xin hỏi là Lạc Huyền Ca sao? Tôi là Hứa Tụ."
"Ừm, là tôi."
"Chắc cô cũng đọc qua tin tức trên mạng rồi. Người đại diện trước đây của cô bởi vì những chuyện bất chính đó nên bị đưa đi ngồi xổm ở trong tù. Công ty quyết định tôi sẽ trở thành người đại diện của cô từ bây giờ. Buổi chiều cô đến công ty một chuyến, chúng ta sẽ thương lượng cụ thể một chút." Hứa Tụ nói.
"Được, tôi đã biết."
Lạc Huyền Ca kết thúc cuộc gọi, sau đó mở ra trang tin tức mạng trên điện thoại.
Báo Giải trí buổi sáng: # Khiếp sợ! Một người đại diện lại dám ép buộc nghệ sĩ phải làm những việc này. #
Bài viết bên dưới rất lưu loát rõ ràng, còn kèm theo hai hình ảnh, một bức chụp người đại diện, bức kia là ảnh của nguyên thân. Đại ý nói rằng nguyên thân bởi vì bất mãn với sự sắp xếp của người đại diện, cho nên bị hắn đối xử lạnh nhạt, không hỗ trợ trong công việc. Nhưng cô vẫn bất khuất kiên cường, cho dù không có người đại diện tài nguyên, như cũ làm kẻ chạy cờ ở đoàn phim, kiên trì đi theo con đường của mình. Bên dưới bài báo còn có thêm một tràng tán dương khích lệ.
Các bình luận cũng rất thú vị, bất quá đa số đều bênh vực nguyên thân, thậm chí còn đề nghị nên học tập theo nguyên thân, không thể cúi đầu trước những thế lực đen tối.
Lạc Huyền Ca đọc xong không biết nên biểu cảm như thế nào, trên mặt chỉ có thể cười khổ một cái.
Thật đáng tiếc, hết thảy đều đã chậm một bước. Người thực sự xứng đáng được ca ngợi đã rời khỏi thế giới này.
Hiện tại Lạc Huyền Ca đang ngồi ở trên giường, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn ảnh trong gương của mình.
Rốt cuộc nguyên thân đã chết nhưng vẫn có một phần nào đó ở lại trong đầu cô, bởi vì qua mấy ngày Lạc Huyền Ca liền phát hiện kỳ thật thân thể này cũng không phải hoàn toàn thuộc về mình, rất nhiều thời điểm vẫn thiên về chủ nhân trước kia. Tỷ như chuyện Giáo Chủ thích uống nước lạnh, mà sau khi đến nơi này, Lạc Huyền Ca vẫn luôn dùng nước ấm.
Tới buổi chiều, Lạc Huyền Ca trang điểm đơn giản một chút, dựa theo trí nhớ của nguyên thân thì những đồ trang điểm đó không tính là sang quý, nhưng cũng không quá tệ.
Bất quá Lạc Giáo Chủ nhìn bản thân trong gương một hồi, tựa hồ cũng không đẹp như trong tưởng tượng đẹp, ngược lại có chút giống như che đậy linh khí.
Nghĩ xong, Lạc Huyền Ca lại đem lớp trang điểm xóa đi.
Nguyên thân nói không sai, bộ dáng trưởng thành như vậy thật là tội lỗi, hồng nhan họa thủy, không ai có thể chạy thoát. Giống như kiếp trước, bằng cách nào đó cô liền trở thành Ma Giáo Giáo Chủ, làm mấy loại chuyện mờ ám.
Thời điểm Lạc Huyền Ca tới công ty, người đại diện Hứa Tụ đang bàn công việc với nghệ sĩ khác, cô chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên chờ đợi.
Bên cạnh có một nữ sinh cũng đang chờ, thoạt nhìn gầy gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập căng thẳng. Trái ngược với Lạc Huyền Ca ung dung nhàn nhã.
Giữa hai thế giới, cô gái trẻ giống như một học sinh làm ra chuyện gì đó sai trái, đến gặp thầy chủ nhiệm. Vô cùng bất an và lo lắng.
Mà Lạc Huyền Ca lại là sắc mặt đạm nhiên ngồi ở một bên, tựa như Đại lão bản cải trang vi hành, chỉ còn chờ Hứa Tụ xử lý xong mọi chuyện sẽ đến báo cáo với mình.
Tiểu cô nương có chút sợ người lạ, nhưng thời điểm Lạc Huyền Ca ngồi cạnh, nàng liền do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chào hỏi đối phương.
"À,...... Xin chào! Tôi là Mạnh Tiểu Manh. Hôm nay là ngày đầu tiên tới đây nhận việc, còn cô?" Ngữ khí Mạnh Tiểu Manh hơi thấp, có chút e dè sợ hãi vươn tay ra.
Lạc Huyền Ca nhìn thoáng qua, từ trí nhớ của nguyên thân hiểu được đây là nghi thức chào hỏi của thế giới này, chần chờ một hồi liền bắt tay người kia.
"Tôi là Lạc Huyền Ca, hôm nay cũng đến đây nhận việc."
Mạnh Tiểu Manh rút tay về, nụ cười trên mặt ban đầu còn hơi gượng giờ đây đã chân thành hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn Lạc Huyền Ca cũng càng thêm rõ ràng.
Cả hai chưa kịp trở nên thân thiết hơn, người đại diện đã gọi tên của Mạnh Tiểu Manh.
Mạnh Tiểu Manh liền mỉm cười ngọt ngào: "Tôi đi vào trước."
"Ừm." Tính cách Lạc Huyền Ca vốn lãnh đạm, bất luận trước kia nguyên thân hoạt bát phóng khoáng thế nào thì cũng khó có thể ảnh hưởng đến cô được.
Mạnh Tiểu Manh vào trong, ước chừng mười phút sau lại đi ra, hơn nữa trên mặt còn biểu cảm vô cùng phấn khích. Thời điểm nhìn đến Lạc Huyền Ca, thực tự nhiên chào hỏi rồi rời đi.
Lạc Huyền Ca nhìn bóng lưng dần biến mất kia liền mỉm cười, thật đúng là tiểu cô nương đơn thuần đáng yêu.
Lúc này chỉ còn lại Lạc Huyền Ca, cô không chờ Hứa Tụ gọi mà trực tiếp gõ cửa, sau khi nghe thấy đối phương đồng ý liền đi vào.
"Đây là hoạt động đầu tư của An Thị, cơ hội tốt cho những người mới đến. Cô xem kỹ một chút." Hứa Tụ đưa ra tập tư liệu.
Lạc Huyền Ca chăm chú đọc, cảm thấy đây thật sự là cơ hội không tồi. Sau khi được giải đáp một số nghi hoặc, cô liền đồng ý tiếp nhận.
"Nếu cô đã ký hợp đồng, vậy trở về chuẩn bị cho tốt. Mục đích An Thị tổ chức hoạt động này hẳn là muốn tuyển thêm nghệ sĩ. Toàn bộ chương trình đều được phát sóng trực tiếp lên mạng. Cô cũng biết rằng làm như vậy rất dễ thu hút dư luận, mà những lời cô nói ra cũng sẽ không thể vãn hồi trở lại nữa."
"Tôi đã biết. Tôi có thể hỏi một chút, nội dung chương trình này là gì vậy?" Lạc Huyền Ca đương nhiên hiểu chuyện Hứa Tụ đang đề cập. Tựa như mỗi lần thi đấu võ lâm minh chủ, xem bọn họ đánh nhau đến cực kỳ náo nhiệt, nhưng trên thực tế không phải hoàn toàn dựa theo thực lực để chọn ra ngôi vị đó. Nếu không cũng sẽ không có người đã đoạt danh hiệu võ lâm minh chủ, lại đột nhiên bị người ta phát hiện ra phẩm hạnh không đủ, còn cả vô số ác tích trong quá khứ tới chứng minh hắn cũng không thích hợp trở thành minh chủ võ lâm.
Hứa Tụ nghe Lạc Huyền Ca dò hỏi, nàng hơi ngạc nhiên trả lời:
"Đại khái sẽ so tài một ít sở trường đặc biệt, ca hát khiêu vũ, nấu ăn."
Lạc Huyền Ca giống như có điểm suy tư, gật gật đầu, Hứa Tụ đột nhiên hỏi: "Cô có sở trường đặc biệt gì không?"
"Sở trường đặc biệt? Tôi biết đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường, còn cả cầm kỳ thư họa dáng múa xướng khúc. Nấu ăn cũng coi như không tồi, miễn cưỡng có thể cùng ngự thiện phòng trong cung ganh đua cao thấp." Lạc Huyền Ca tự cảm thấy bản thân khiêm tốn, kiếp trước trong giới võ lâm, cô mà đứng thứ hai thì không có ai dám nhận đệ nhất.
Khóe mắt của Hứa Tụ run rẩy, nhìn dòng chữ Lạc Huyền Ca vừa mới điền vào tờ báo danh, quả nhiên nơi đó viết 'mười tám ban võ nghệ đều toàn'.
"Mười tám loại võ công?" Hứa Tụ lấy ra một tờ đơn trống khác: "Sửa lại sửa lại, viết tờ mới đi. Suy nghĩ kĩ, nói đúng khả năng của mình."
"......" Lạc Giáo Chủ có điểm ủy khuất, vốn đang lo lắng bản thân thành thực nhưng vẫn khiến người ta hoài nghi, tốt thật, đúng như mình nghĩ.
Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca chỉ nhìn vào tờ đơn mà không có động tĩnh gì, nàng xoa xoa ấn đường: "Như thế nào không viết?"
"Tôi không nghĩ ra được tôi còn sở trường đặc biệt nào." Lạc Huyền Ca thực buồn rầu.
"Nhiếp ảnh thì sao?"
"Không." Lạc Huyền Ca: Tôi biết bắn cung, là thiện xạ.
"Còn đua xe?"
"Cũng không." Lạc Huyền Ca: Tôi biết đua ngựa, nhất kỵ tuyệt trần.
Người đại diện lại xoa xoa ấn đường, ngẫm lại cũng đúng, một kẻ chạy cờ mồ côi không tiền không thế, làm sao có mấy sở trường đặc biệt này chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.