Độ nổi tiếng của Hứa Thiến trong giới giải trí chưa bao giờ hạ nhiệt, đối với đề nghị ký tên của fan, nàng đương nhiên là quen nhất. Nhưng hôm nay lại bị vẻ mặt đứng đắn ‘xin làm ơn’ của Lạc Huyền Ca khiến cho ngây ngẩn cả người.
Giang Ý Hàm chớp chớp mắt, nhìn về phía Lạc Huyền Ca: “Cô cũng là fan của nữ thần sao?”
“Cũng?” Lạc Huyền Ca hỏi lại, Giang Ý Hàm xấu hổ cười cười: “Kỳ thật tôi cũng vậy a.”
Giang Ý Hàm nhìn về phía Hứa Thiến, có chút ngượng ngùng nói: “Từ nhỏ tôi đã thích phim cô diễn, bộ phim《 Nụ cười cuối cùng 》 làm mỗi lần tôi xem lại phải khóc cả một ngày, thật sự là diễn quá giỏi.”
Hứa Thiến là ai, Lạc Huyền Ca cũng không rõ lắm, chẳng qua trong trí nhớ của nguyên thân có ấn tượng rất sâu đậm. Thời điểm An Nhược Thủy phỏng vấn từng nói rằng, thần tượng của nàng là Hứa Thiến, bất quá đáng tiếc là chưa có cơ hội được hợp tác chung, còn nhắc tới chuyện lần đó gặp gỡ Hứa Thiến trên máy bay, nhưng vì nữ thần có vẻ rất mỏi mệt, nên nàng không xin chữ ký.
Vì vậy sau khi Lạc Huyền Ca nhận ra Hứa Thiến, lập tức tiến lên muốn nàng ký tên cho mình.
Giang Ý Hàm thấy vậy, cũng không khách khí nữa, kéo kéo y phục vừa mới mua một ngày: “Có thể ký giúp tôi nữa được không?”
Danh tiếng của Hứa Thiến luôn rất tốt, hoạt động nhiều năm như vậy nhưng có rất ít scandal, bởi vì tính tình tốt bụng, dễ dàng hòa nhập trong giới giải trí, cho nên khi đối mặt với đề nghị của hai tiểu bối, nàng không hề do dự, lập tức ký tên.
Viết xong, Lạc Huyền Ca vẫn một biểu tình tượng gỗ như cũ, bất quá trong giọng nói có thêm vài phần khẩn cầu: “Xin hỏi, tôi có thể đem chữ ký này tặng cho bạn mình hay không?”
Lạc Huyền Ca hỏi xong, mọi người lập tức hiểu được, Hứa Thiến gật đầu mỉm cười ôn nhu: “Đương nhiên có thể.”
“Cảm ơn.” Lạc Huyền Ca cẩn thận cất đi chữ ký, lúc này lại nhận được một tin nhắn của chủ tiệm, đối phương đã đáp ứng yêu cầu của cô.
Lạc Huyền Ca gửi hai tin nhắn cho hắn, cất điện thoại xong liền đến trước giường bệnh Mạnh Tiểu Manh hỏi thăm nàng.
“Vết thương trên mặt đỡ hơn chút nào chưa?”
Mạnh Tiểu Manh: “Ừm, đôi lúc hơi đau. Nhưng không sao cả, các cô không cần lo lắng cho tôi đâu, chút đau đớn này tôi vẫn chịu được.”
“Ừm. Thích nuôi thú cưng chứ?”
“Thú cưng? Có lẽ là không được, tôi bị dị ứng lông chó mèo.” Mạnh Tiểu Manh buồn bã mất mát, nàng giống như đa số nữ sinh khác, luôn muốn nuôi mấy thú cưng ấm áp đáng yêu, nhưng tiếc là chỉ có thể nhìn chủ tử nhà người ta qua điện thoại.
Lạc Huyền Ca lắc đầu: “Không phải mèo hay cún, là một con tiểu trùng hết sức đáng yêu. Mỗi ngày cô dỗ dành nó ăn vài mảnh lá cây, sau lại cho uống nước, cùng nó tâm sự giải buồn, thời điểm rảnh rỗi còn có thể sờ nó, tiểu trùng rất nhanh sẽ lớn.”
“A?!” Mạnh Tiểu Manh hơi lo sợ: “Sâu á?”
Nhắc tới sâu là lại nghĩ đến sâu lông, hoặc là loại nhỏ bé dơ dáy hết sức, Mạnh Tiểu Manh không khỏi run rẩy: “Tôi, tôi có thể từ chối hay không?”
“Vì sao? Tiểu trùng rất trung thành, hơn nữa chỉ có tự mình nuôi dưỡng, mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.” Lạc Huyền Ca thật sự hiểu rõ loại cổ trùng này, độ trung thành của chúng là không thể hoài nghi. Nhưng chỉ có Mạnh Tiểu Manh tự tay nuôi, đến khi sử dụng trên người nàng mới không bị mâu thuẫn, như vậy đau đớn của Mạnh Tiểu Manh cũng sẽ giảm bớt hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều không hiểu, Lạc Huyền Ca nói tiểu trùng trung thành và hiệu quả tốt nhất là có ý gì.
“Vậy được. Nhưng tôi muốn nhìn trước một cái, nếu nó lớn lên quá đáng sợ, có đánh chết tôi cũng sẽ không nuôi đâu.” Mạnh Tiểu Manh yếu ớt nói ra yêu cầu của mình. Lạc Huyền Ca liền gật đầu đồng ý, thời đại này số người nhìn thấy cổ trùng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho nên bọn họ cũng không biết những tiểu gia hỏa đáng yêu đó kỳ thật cũng không nhỏ như mọi người tưởng tượng. Một con mẫu cổ có thể lớn bằng nắm tay, so với chuột hamster còn đáng yêu tinh nghịch hơn nhiều, hơn nữa chúng còn rất hiểu nhân tính.
Thánh Nữ lấy máu tươi của mình để nuôi tiểu hoa xà, sau khi nó lớn lên tuy rằng không thể thực sự giao tiếp, nhưng mỗi ánh mắt mỗi động tác của chủ nhân, tiểu hoa xà đều có thể dùng chỉ số thông minh của đứa bé 5 6 tuổi để hiểu.
Nếu được nuôi dưỡng tốt, con cái của tiểu trùng vừa sinh ra đã có thể hiểu ý tứ của chủ nhân, đây cũng là lý do có người rất yêu thương mẫu cổ, bởi vì nuôi một con mẫu cổ thành công thì ngàn ngàn vạn vạn tử cổ cũng sẽ thành công. Chỉ là rất ít người có thể nuôi được mẫu cổ.
Tới buổi chiều, sau khi Hứa Thiến nghe điện thoại của người đại diện gọi đến, liền dặn dò Mạnh Tiểu Manh chút chuyện xong mới lưu luyến rời đi.
Hứa Như ở lại phòng bệnh chăm sóc muội muội, thuận tiện cùng Lạc Huyền Ca bàn về bộ phim mới.
Giang Ý Hàm và Mạnh Tiểu Manh lên mạng xem video chơi game, đừng nhìn cả hai ngày thường một chút cũng không đáng tin cậy, đánh game phải gọi là uyển chuyển đến mức bay lên.
Trong lúc đó Hứa Như và Lạc Huyền Ca ngồi mặt đối mặt, thời điểm cảm giác được tia xấu hổ kia, Lạc Huyền Ca liền mở miệng đánh vỡ bế tắc.
“Tôi có điều nghi hoặc, nghĩ mãi không thông.” Lạc Huyền Ca vừa nói vừa tìm kịch bản mà Hứa Tụ gửi qua điện thoại, sau đó đưa di động tới trước mặt Hứa Như: “Tôi sẽ diễn một nhân vật giang hồ, là vai chính trong phim, cũng là vai phản diện lớn nhất. Ban đầu vai Phong Thanh của tôi là vì tìm kiếm tỷ tỷ nên mới bước chân vào chốn giang hồ, sau lại bằng một chiếc ngọc trâm nhận ra danh kỹ Liễu Phượng Nhi chính là tỷ tỷ, kết quả vì một vụ án mạng mà bị tam đại môn phái theo dõi, lại bởi vì Tam hoàng tử cải trang vi hành mà quấn vào tranh giành nơi hoàng cung. Sau lại phát hiện Liễu Phượng Nhi không phải tỷ tỷ của mình, thậm chí còn là nhi nữ của kẻ thù đã sát hại gia môn. Nhưng Phong Thanh vì cái gì lại không giết Liễu Phượng Nhi để báo thù? Hơn nữa Tam hoàng tử vẫn luôn lợi dụng Phong Thanh, sau khi Phong Thanh hiểu rõ chân tướng vì sao không giết Tam hoàng tử, thậm chí hết lần này tới lần khác thả hắn. Tuy Phong Thanh cường điệu nói là báo đáp ơn cứu mạng, nhưng nàng cũng nhiều lần cứu Tam hoàng tử, ân tình giữa bọn họ chẳng phải đã sớm công bằng rồi sao?”
Hứa Như bị một loạt lời nói của Lạc Huyền Ca làm chấn kinh, tuy nàng chỉ mới yêu đương có một lần, hiện giờ còn đang ở giai đoạn chia tay, nhưng chỉ bằng mấy câu đó nàng cũng có thể hiểu được. Phong Thanh bởi vì chữ 'tình' mới có thể nhẫn nhịn chịu đựng những người kia. Thậm chí nhiều lần tìm đủ loại lý do để khuyên nhủ bản thân, tha mạng Tam hoàng tử thậm chí là trong lúc nguy cấp còn liều mình cứu hắn, hơn nữa Phong Thanh lớn lên trong hoàn cảnh tan cửa nát nhà, lại cảm giác được sự ấm áp của thân nhân trên người Liễu Phượng Nhi, đoạn tình cảm hiếm có như thế, nàng làm sao có thể dứt bỏ được.
Mà thời điểm Phong Thanh mới bước chân vào giang hồ, tuy được Võ Lâm Minh Chủ trợ giúp, nhưng cuối cùng lại phát hiện trong số những kẻ thù đã diệt môn Phong Gia vì một quyển bí tịch năm đó cũng có mặt Võ Lâm Minh Chủ. Phong Thanh lại bởi vì những người này mà bị ép buộc từng bước trở thành hộ pháp của Thần Giáo, nhưng lại bởi vì Giáo Chủ nghi ngờ sâu đậm mà muốn diệt trừ nàng. Phong Thanh không muốn chết cho nên tính kế sát hại Giáo Chủ, sau đó nắm giữ chức vị Giáo Chủ Thần Giáo.
Nói là Thần Giáo, kỳ thực chính là Ma Giáo, chẳng qua bọn họ không chịu thừa nhận mà thôi.
“Thật ra cũng không quá quan trọng, tôi còn có một số thứ không hiểu, Liễu Phượng Nhi biết cha mình đã từng giết cả nhà Phong Thanh, vì sao còn phải đối tốt với Phong Thanh như vậy? Là vì thay cha chuộc tội sao? Nhưng kịch bản viết, Liễu Phượng Nhi bị cha đưa đến lầu xanh làm gián điệp để điều tra bí tịch, trong đó cũng viết Liễu Phượng Nhi cực kỳ hận phụ thân mình, bởi vì cha nàng tin vào lời của thiếp thị, không hỏi kỹ càng đã nhận định mẫu thân nàng cùng quản gia tư thông, một chưởng đánh chết mẫu thân. Liễu Phượng Nhi này thật sự kỳ quái, nếu nàng trung thành hiếu thuận với phụ thân, hẳn là phải không chút do dự giết Phong Thanh cướp lấy bí tịch, nhưng Liễu Phượng Nhi nhiều lần do dự thậm chí vì tha mạng Phong Thanh, mà bị phụ thân đánh gãy gân tay gân chân, cuối cùng bị thương nặng chết trong lao phủ.
Còn nếu Liễu Phượng Nhi muốn mưu nghịch phụ thân, vì cái gì khi Phong Thanh muốn mang nàng rời khỏi, Liễu Phượng Nhi lại cự tuyệt?”
Hứa Như nghe xong nghi hoặc và khó hiểu của đối phương, nàng cũng ngây ngốc: Rốt cuộc là mình nghĩ quá đơn giản, hay Lạc Huyền Ca nghĩ quá phức tạp đây?
Hứa Như chậm rãi dẫn dắt: “Trước tiên hãy trả lời mấy vấn đề của tôi đã.”
“Được.”
“Thời điểm Phong Thanh muốn đưa Liễu Phượng Nhi rời đi, cốt truyện phát triển đến mức nào rồi?” Hứa Như hỏi.
Lạc Huyền Ca buột miệng thốt lên: “Một ngày trước đại hôn của Tam hoàng tử và Phong Thanh.”
Hứa Như gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Cô cảm thấy, quan hệ giữa Liễu Phượng Nhi với Phong Thanh là gì?”
“Ích lợi và lợi dụng, Phong Thanh muốn tìm tỷ tỷ, cuối cùng lại phát hiện Liễu Phượng Nhi không phải tỷ tỷ của mình, cho nên lạnh nhạt rời đi. Liễu Phượng Nhi muốn thay cha tìm kiếm võ lâm bí tịch, vì vậy vẫn luôn quấn lấy Phong Thanh.” Lạc Giáo Chủ nói ra phân tích của mình.
Hứa Như lại có chút đau đầu, ở trong mắt đứa trẻ này, tình cảm không hề tồn tại hay sao?
Kịch bản nhiều lần viết rõ, khi Phong Thanh thấy Liễu Phượng Nhi thường xuyên dâng lên một ý niệm ‘nếu nàng không phải tỷ tỷ của ta thì thật tốt’. Đến khi Phong Thanh tra rõ Liễu Phượng Nhi thật sự không phải tỷ tỷ của mình, nàng lại lạnh nhạt rời đi, khi đó nàng cũng không biết Liễu Phượng Nhi là con gái của kẻ thù diệt môn. Mà lại đột nhiên rời khỏi như vậy, chẳng lẽ Lạc Huyền Ca thật sự không thể nhìn ra điểm nào khác hay sao?!
“Cô nói cũng không sai, nhưng Liễu Phượng Nhi vẫn luôn bám dính Phong Thanh thật sự bởi vì võ lâm bí tịch? Nếu thật là vậy, rốt cuộc nàng không cần thiết mạo hiểm ngỗ nghịch phụ thân mà tha mạng cho Phong Thanh khi đó toàn thân thương tích mất hết công lực. Bởi vì chỉ cần ép hỏi một chút hoặc là dùng kế dẫn dụ, sẽ không khó tra ra Phong Thanh giấu bí tịch ở đâu. Bất quá Liễu Phượng Nhi lại không hề làm như vậy, thậm chí còn bị cha mình đánh cho tàn phế, lời thoại cuối cùng là ‘Phong Thanh, ta còn có một câu chưa nói với ngươi. Bất quá ta nghĩ cho dù mình nói, ngươi cũng không hiểu được’, ý tứ ở đây là gì, cô có biết không?”
Lạc Huyền Ca thất vọng lắc đầu: “Không hiểu, là biên kịch viết sai hay sao?”
Đối mặt với thực lực ném nồi* của Lạc Giáo Chủ, Hứa Như tỏ vẻ hết sức đau đầu!
*甩锅: Dịch thô thì là ném nồi, kiểu như "quăng bóng trở lại", ném vấn đề sang cho người khác
“Tôi cảm thấy sau khi diễn xong bộ phim này, chắc chắn cô có thể nổi tiếng.” Hứa Như không hề khoa trương nói ra, bởi vì Lạc Huyền Ca và Phong Thanh quả thực là cùng một khuôn mẫu. So với việc nói Lạc Huyền Ca đóng vai Phong Thanh, chi bằng nói cô đem bản thân ra diễn còn đúng hơn.
Phong Thanh sẽ ghen sẽ tức giận thậm chí sẽ yêu Liễu Phượng Nhi, nhưng cho đến kết thúc cũng không phát hiện được. Đến khi biết Liễu Phượng Nhi đã chết, Tam hoàng tử vì lợi dụng nên mới lập hôn ước với nàng, Phong Thanh đã quay lưng với võ lâm chính đạo, gia nhập Thần Giáo mà giang hồ người phỉ nhổ, bắt đầu giai đoạn hắc hóa. Lạc Huyền Ca và các diễn viên khác đều nhìn ra Phong Thanh vì bất đắc dĩ mới trở thành hộ pháp Ma Giáo. Nhưng khán giả khi xem đến đoạn này sẽ nghĩ Phong Thanh vì không thể tiếp nhận chuyện Liễu Phượng Nhi chết đi mà tự sa ngã, còn sự tồn tại của Tam hoàng tử là để thúc đẩy cốt truyện và tình tiết về sau.
Đây cũng là nguyên nhân mà Hứa Như do dự rất lâu mới tiếp nhận bộ phim này, bởi vì kịch bản ẩn giấu tình tiết bách hợp rất lớn. Nàng không chắc chắn mình có thể khống chế được không, hoặc là có thể gục ngã ngay trên phim trường hay không.
Cũng may tình tiết bách hợp đều được che giấu, nữ chính từ đầu đến cuối cũng không biết.
Bất quá hiện tại Hứa Như càng thêm yên tâm, bởi vì diễn viên đóng vai nữ chính, từ đầu đến cuối cũng không hề biết.
“Cô trở về nên học thuộc kịch bản, dựa theo suy nghĩ trong lòng mà diễn, đừng tìm bất kì ai để giúp cô phân tích nghiên cứu nhân vật, tin tôi đi, cô sẽ diễn rất đạt.” Hứa Như đúng sự thật nói.
Lạc Huyền Ca như suy tư gì đó, gật đầu: “Cảm ơn, tôi nhớ rồi.”
Giang Ý Hàm ở bên cạnh chơi game, nghe thấy màn đối thoại của các nàng, toàn thân đều rơi vào trạng thái sợ ngây người, ngay cả khi bị tên xuẩn manh kia ăn mất gà cũng không biết.
Giang Ý Hàm yên lặng buông di động xuống, đi đến bên cạnh Lạc Huyền Ca, cảm thông sâu sắc vỗ vỗ vai: “Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy người có EQ thấp hơn cả học tỷ của tôi. Cô sẽ không độc thân cả đời chứ?”
“Sẽ không. Tôi đã có vợ rồi.” Lạc Giáo Chủ bất ngờ ném ra một quả lựu đạn, nổ mạnh đến mức ba người còn lại trố mắt nhìn nhau.