Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 63: Kỳ tài võ học



Một ngày trôi qua, hiện giờ toàn bộ trên đường lớn đều bàn luận chuyện Lạc Huyền Ca là người bay.
Tin bát quái diễn biến ra đủ loại phiên bản khác nhau, nhưng cũng may là đã có mấy nhà truyền thông đưa tin Lạc Huyền Ca từng luyện tập võ thuật.
Mà chuyện người bay cũng chậm rãi diễn biến thành khinh công, thậm chí có người còn suy đoán Lạc Huyền Ca có phải kỳ tài võ học của Cổ Võ trong lời đồn.
Kỳ thật Cổ Võ thế gia trước đó cũng không có tiên đoán gì về kỳ tài võ học. Chỉ là sau khi chuyện này phát sinh, tộc trưởng lập tức truyền khai ở trong tộc, lại để An Tuấn Phong đem tin tức khuếch tán.
Trong khoảng thời gian ngắn, phần lớn những người tin tưởng vững chắc đều cho rằng, Cổ Võ thế gia cách một số năm đều sẽ có một vị kỳ tài võ học.
Đương nhiên cũng không thiếu mấy kẻ bình tĩnh không theo chiều gió, bọn họ cảm thấy sự tình không hề đơn giản như lời đồn. Cho dù là kỳ tài võ học cũng khó mà bay lên không trung, lại trong nháy mắt liền biến mất.
......
Lạc Huyền Ca giờ phút này đã đổi trang phục dịch dung, chỉ tiếc thân thể này chưa từng luyện qua tịch cốc, không thể như kiếp trước, không ăn không uống trong thời gian dài.
Đêm qua cô tìm một gầm cầu, dự định ở đó nghỉ ngơi, kết quả bị hai nam nhân cầm gậy gộc đuổi ra.
Lạc Huyền Ca còn chưa đến mức đi tranh địa bàn với đám người kia, vì thế sau khi rời khỏi gầm cầu liền tìm một cây đại thụ, trực tiếp leo lên cây ngủ suốt đêm.
Sáng sớm thức dậy, cô cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Dù sao hôm qua lúc thi triển khinh công chỉ muốn thoát xa xa, cũng không tự hỏi nên chạy tới nơi nào, cũng không chú ý phương hướng và đường xá.
Mang theo bụng rỗng đi trên đường, Lạc Huyền Ca muốn mua chút đồ ăn bất quá tiền mặt trên người dư lại không nhiều lắm, tạm thời chưa có ý định dùng hết toàn bộ.
Khắp đầu đường hẻm nhỏ, cô bước qua mỗi người đi đường đều có thể nghe được bọn họ đang đàm luận ba chữ 'Lạc Huyền Ca'.
Cô rất nhớ An Nhược Thủy, từ hôm qua đến giờ không ngừng nhớ nhung dù chỉ một khắc.
Nhưng lại không dám trở về tìm nàng, lúc này Lạc Huyền Ca mở ra di động, vì người khác gửi đến quá nhiều tin nhắn cho nên điện thoại vừa mở ra lập tức tối đen chết máy.
Lạc Huyền Ca tìm một công viên, ngồi trên ghế dài nhìn mấy bác gái tập thể dục buổi sáng.
Vài chiêu Thái Cực đơn giản, một số kiếm pháp nhìn qua cũng rất đẹp đẽ. Nhưng trong lòng Lạc Huyền Ca dâng lên một tia bi thiết, mọi người hoàn toàn không biết võ công chân chính, mà lại nhớ rõ mấy công pháp không chút sát thương chỉ có thể cường thân kiện thể.
Bất quá là một chiêu khinh công mà thôi, lại làm vô số người thét chói tai khiếp sợ.
Bất quá là cứu một hài tử mà thôi, lại bị mọi người nói thành quái vật quỷ mị yêu tà.
Đây đúng là một chuyện hài hước để người ta dở khóc dở cười.
Lạc Huyền Ca nằm xuống ghế, nhìn mây đen trên bầu trời chậm rãi di chuyển, có lẽ sắp mưa.
Bác gái thu hồi cây kiếm, đi đến bên cạnh Lạc Huyền Ca, vỗ vỗ bả vai: "Tiểu tử a, trời sắp mưa rồi. Mau về nhà đi."
Lạc Huyền Ca ngẩn người, tiếp đó nhớ ra mình đang ngụy trang thành nam nhân, liền ngồi dậy đổi giọng, gật đầu nói: "Cảm ơn bác gái, bác đi trước đi. Cháu chờ bạn một lát nữa."
"Ừm, vậy cũng đừng dầm mưa."
Lạc Huyền Ca ngồi trên ghế dài, nhìn bác gái chậm rãi đi xa, cô bất giác mỉm cười. Nếu bác gái kia biết mình chính là 'quái vật', còn có thể quan tâm mình nữa hay không?
Rốt cuộc mưa cũng rơi xuống, Lạc Huyền Ca lại không hề dịch bước, vẫn nằm trên ghế dài, mặc cho nước mưa lạnh lẽo xối lên thân thể.
Kỳ thật thế giới lớn như vậy, hiện tại cô thật sự không biết bản thân còn có thể đi đâu. Đã từng là Giáo Chủ Ma Giáo khiến triều đình kiêng kị ba phần, hiện giờ lại là một Lạc Huyền Ca không tìm nổi mái hiên che mưa xuống.
......
Một đạo tiếng sấm vang lên, An Nhược Thủy từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi ở trên giường thở hổn hển. Nàng vừa mơ thấy Lạc Huyền Ca, nhưng kết quả lại là Lạc Huyền Ca bị xích sắt cột vào ghế thẩm vấn, một đám người mặc áo blouse trắng vây quanh tựa như xem chuột bạch.
Chuyện này đối với An Nhược Thủy mà nói, không thể nghi ngờ chính là ác mộng đáng sợ.
'Cộc cộc cộc......'
An Nhược Thủy nghe thấy tiếng đập cửa liền không chút do dự mở cửa ra. Thời điểm nhìn được Lý Điềm đứng ngoài, vẻ mặt nàng liền thất vọng.
Lý Điềm ngọt ngào cười: "Đừng quá lo lắng, Tiểu Lạc sẽ không sao đâu."
"Ừm." An Nhược Thủy trên miệng đáp ứng không lo lắng nhưng đáy lòng lại vẫn nhớ thương.
"Xuống dưới ăn một chút đi, nửa ngày trôi qua rồi mà cô không hề ăn gì cả." Lý cục cưng đau lòng nói.
Nhắc tới ăn uống, An Nhược Thủy đột nhiên nhớ tới món cá ngũ cốc Lạc Huyền Ca đưa cho mình, ngay lập tức hốc mắt đỏ ửng. Ngày đó nếu nàng có thể tự hỏi nhiều hơn một chút, sẽ có thể biết tốc độ và thời gian Lạc Huyền Ca từ nhà cũ đến đoàn phim thực sự không hợp lý, nhưng nàng lại cố tình lựa chọn bỏ qua.
Trong nháy mắt, tự trách cùng áy náy bao trùm An Nhược Thủy. Lý Điềm không rõ nguyên do, nhìn nàng: "Sao vậy? Đột nhiên lại khóc?"
"Tôi muốn ăn cá, có không?" An Nhược Thủy thút thít nói, Lý Điềm vội vàng gật đầu: "Có có có, biết cô thích ăn nên tôi đã sớm chuẩn bị rồi."
An Nhược Thủy theo Lý Điềm xuống lầu, trong đại sảnh lại nhìn đến Từ Hạo và Từ Gia cũng ở đây.
Bất quá Từ Hạo lại cầm một tờ báo đứng trước mặt An Tuấn Phong, nói: "Tôi không thể nhìn anh tiếp tục hồ đồ như vậy. Anh có biết hiện giờ tất cả đều đang nói đó là quái vật không? Nếu anh lựa chọn tiếp tục dây dưa với cô ta, vậy anh có suy xét tới hậu quả của An Thị hay không?"
An Tuấn Phong nhìn hắn một cái, sau đó liền nổi giận: "Từ Hạo! Chúng ta một thời làm huynh đệ, cậu đừng quá đáng."
"Chính là bởi chúng ta một thời huynh đệ, tôi mới không muốn anh càng lún càng sâu." Dù thế nào, Từ Hạo cũng không thể tiếp nhận An Tuấn Phong kết giao với một sinh vật không rõ.
An Tuấn Phong lại phẫn nộ Từ Hạo xen vào việc người khác. Từ Hạo không biết từ đâu moi được tin tức, nói hắn bỏ ra số tiền lớn mua chuộc tộc trưởng Cổ Võ thế gia, chuyện ngày mai mở họp báo cũng bị Từ Hạo biết.
Giờ phút này Từ Hạo uy hiếp hắn, ngày mai nếu dám cùng tộc trưởng tới buổi họp báo kia để tẩy trắng Lạc Huyền Ca thì Từ Hạo sẽ đem nội tình phơi bày ra ngoài, làm tất cả mọi người đều biết An Tuấn Phong cùng Cổ Võ thế gia sớm đã cấu kết, Lạc Huyền Ca kỳ thật căn bản không phải người của Cổ Võ.
Từ Gia lôi kéo y phục Từ Hạo: "Anh, đừng như vậy. Em đã ở cạnh Lạc Huyền Ca một thời gian dài, kỳ thực cô ấy cũng không phải người xấu."
"Người? Em dám nói cô ta là người sao? Em từng thấy người nào mà ban ngày ban mặt có thể hư không tiêu thất?"
Nếu chỉ là tin tức nghe nhầm đồn bậy trên mạng, Từ Hạo sẽ không tin, nhưng ngày hôm qua hắn ở hiện trường, bất cứ ai cũng không hiểu rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì hơn hắn.
Lạc Huyền Ca chính là trực tiếp bay lên tầng thượng, rồi lại hư không tiêu thất trước mắt bao người. Nhân loại nào có thể làm được mấy chuyện như vậy đây? Ai dám bảo đảm Lạc Huyền Ca là nhân loại?!
An Nhược Thủy đến cạnh An Tuấn Phong, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: "Anh, xảy ra chuyện gì ồn ào vậy?"
"Không có gì, Từ Hạo nói bữa tối anh làm bỏ hơi nhiều muối, liền hàn huyên vài câu." An Tuấn Phong vươn tay vỗ vai muội muội, ánh mắt ôn nhu an ủi.
An Nhược Thủy vừa xuống lầu cho nên cũng không nghe rõ bọn họ đang ồn ào chuyện gì. Bất quá nàng có thể trực tiếp loại bỏ chuyện tranh cãi muối ăn, dù sao thì hai vị giám đốc hẳn là sẽ không nhàm chán đến mức như vậy.
Từ Gia muốn nói cho An Nhược Thủy biết anh trai và An đại ca đang tranh luận gì, cũng muốn An Nhược Thủy giúp đỡ Lạc Huyền Ca. Hiện tại e rằng chỉ có An Gia mới có thể giúp cô ấy.
Nhưng Từ Gia lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của An Tuấn Phong, cho nên nàng cũng không dám nói sự thật cho An Nhược Thủy.
An Tuấn Phong không muốn muội muội thêm lo lắng, hơn nữa biện pháp của Từ Hạo tuy thật sự nghĩ cho An Gia, nhưng hắn lại không cách nào tiếp nhận nổi.
"Được rồi, em tới ăn cơm đi." An Tuấn Phong không nghĩ sẽ cùng Từ Hạo tranh luận trước mặt em mình, bất quá Từ Hạo dường như không muốn buông tha hắn đơn giản như vậy.
Từ Hạo đứng lên đi đến trước mặt An Nhược Thủy, thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng, An Tuấn Phong đột nhiên ngăn lại: "Là nam nhân, chúng ta ra ngoài trò chuyện một chút."
"Chuyện này, nàng cần phải biết! Tôi không thể để anh tiếp tục hồ đồ." Từ Hạo cho rằng, sở dĩ An Tuấn Phong hao hết tâm tư muốn tẩy trắng Lạc Huyền Ca, đơn giản là vì An Tuấn Phong yêu Lạc Huyền Ca sâu đậm. Nhưng làm muội muội, An Nhược Thủy hẳn là nên biết rõ Lạc Huyền Ca là quái vật, cho dù bọn họ mua chuộc Cổ Võ thế gia tẩy trắng Lạc Huyền Ca, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
An Nhược Thủy âm thầm có chút suy đoán, nàng nhìn Từ Hạo, vô lực cong cong khóe môi: "Từ đại ca muốn nói gì liền nói đi."
"Được rồi, anh trai em dự định cùng Cổ Võ thế gia cấu kết, ngày mai sẽ mở họp báo tẩy trắng Lạc Huyền Ca, em biết chuyện này chứ?" Từ Hạo hỏi.
An Nhược Thủy gật đầu: "Em biết, tối qua là em cùng anh trai tới đó. Có vấn đề gì sao?"
"Sao em lại theo hắn hồ nháo?! Em có biết đang làm những gì không vậy?" Từ Hạo quả thực không thể tưởng tượng nổi biện pháp của huynh muội bọn họ.
"Em biết, Từ đại ca." An Nhược Thủy từ lúc Lạc Huyền Ca xảy ra chuyện đến bây giờ, cũng chưa hề ăn gì, giờ phút này thanh âm hơi khàn khàn nói: "Từ đại ca, em rất rõ ràng em và anh trai đang làm gì. Bởi vì hiện giờ, ngoài chúng em thì đại khái không ai có thể giúp được cô ấy."
"Giúp một quái vật sao? Điên rồi!" Từ Hạo nổi giận chỉ trỏ ngón tay: " Được, hai người muốn điên nhưng tôi vẫn không thể mặc kệ. Tôi đã liên lạc với bằng hữu, hắn là tổ trưởng của tổ nghiên cứu sinh vật lạ, ngày mai hắn sẽ tới nơi này bắt giữ quái vật kia, hiện giờ hai người thu tay vẫn còn kịp."
"Anh nói cái gì?" An Nhược Thủy khó có thể tin nhìn Từ Hạo, giờ phút này nam nhân trước mặt thật sự làm nàng cảm thấy xa lạ quá đỗi.
"Hỗn đản!" An Tuấn Phong nghe vậy cũng nổi cơn giận dữ, nện một quyền lên ót Từ Hạo: "Mẹ nó, cậu cút đi cho tôi!"
Từ Gia thấy anh mình bị đánh, lập tức tiến lên ngăn An Tuấn Phong: "An đại ca đừng đánh, anh trai em cũng là hảo tâm...... Anh ấy......"
"Tiểu Gia, đưa hắn đi đi. Anh không muốn gặp lại hắn." An Tuấn Phong khó mà bình ổn cơn giận, chỉ có thể cực lực áp chế, há mồm thở dốc kêu Từ Gia dẫn người rời đi.
An Nhược Thủy ngã ngồi trên ghế, nàng không ngờ Từ Hạo sẽ liên lạc với tổ chức nghiên cứu, trong đầu không ngừng nhớ lại thi thể của vị nhân sĩ xuyên không mấy năm trước, so với chuột bạch trong phòng thí nghiệm còn thống khổ bi thiết hơn nhiều.
Lý Điềm ở một bên nhìn cảnh tượng này, sau một lúc lâu vẫn không thể phản ứng, thậm chí nàng có suy nghĩ muốn nói cho Lạc Huyền Ca, nếu có thể thì cả đời này cũng không cần xuất hiện trước tầm mắt nhân loại, thế giới này đối với nàng mà nói, đáng sợ quá mức.
Đột nhiên bay lên không trung, lại đột nhiên biến mất ly kỳ, chuyện này nếu không có một đáp án rõ ràng với đại chúng, dĩ nhiên Lạc Huyền Ca sẽ phải tới phòng thí nghiệm, nhưng chuyến đi này không biết còn có thể có mệnh trở về hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.