Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ

Chương 99: Chương 99



Đạo diễn Trần và đạo diễn Tống là bạn, biết chuyện này nên đã gọi điện cho đạo diễn Tống.

“Lão Tống.” Giọng điệu của đạo diễn Trần có chút kỳ lạ.

“Sao thế? Lão Trần.” Đạo diễn Tống đang xác định danh sách khách mời, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì nói, tôi còn phải bận quay chương trình.”

“Cố Tây Khê tham gia chương trình “Cùng nhau chơi nào.” của các anh thì phải cẩn thận, cô gái này nhiều ý lắm.” Giọng điệu của đạo diễn Trần khi nói những lời này vừa có chút chua xót vừa có chút hả hê.

Trước đây chương trình của bọn họ “Yêu nhau một tuần.” đã gửi lời mời chương trình cho Cố Tây Khê nhưng Cố Tây Khê thậm chí còn không thèm xem, đã từ chối.

Đạo diễn Trần vốn đã chuẩn bị sẵn sàng về mặt tư tưởng, không ngờ căn bản không cần dùng đến, tâm lý liền sụp đổ.

Không phải chứ, nghe nói Cố Tây Khê sẽ tham gia “Cùng nhau chơi nào.”, ông ta liền gọi điện thoại tới nói bóng gió.

“Hừ, ông ghen tị đúng không?” Đạo diễn Tống cười khẩy một tiếng: “Nói nữa, cũng chỉ có ông mới không kiểm soát được tiến trình chương trình, nếu là tôi, Cố Tây Khê chắc chắn không thể làm gì được.”

“Vậy chúng ta cùng chờ xem.” Đạo diễn Trần không sợ chuyện lớn: “Chúng ta cược đi, sau này nếu ông không kiểm soát được chương trình, để Cố Tây Khê làm hỏng tiến trình, ông sẽ nói thế nào?”

“Vậy tôi sẽ quay một video, khen ông đạo diễn Trần lợi hại, được chứ?” Đạo diễn Tống cũng bị kích thích đấu chí: “Nếu ông nói sai, vậy ông phải khen tôi lợi hại, thế nào?”

“Được!” Đạo diễn Trần không chút do dự liền đồng ý.

Hai người cộng lại cũng gần chín mươi tuổi, vậy mà lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà cãi nhau.

Các nhân viên xung quanh đều không biết nên nói gì.

Chỉ có thể nói hai vị đạo diễn này thật trẻ con.

 Cúp điện thoại, đạo diễn Tống quyết tâm giành chiến thắng, ông nhìn phó đạo diễn, hỏi: “Chương trình của chúng ta còn thiếu một khách mời, bên Tạ Thanh Từ có phản hồi gì không?”

“Không có.” Phó đạo diễn nói: “Tôi đang định gọi điện thoại mời hắn tham gia chương trình.”

Nói thật, đạo diễn Tống cũng không chắc Tạ Thanh Từ có đến hay không, dù sao vị đại lão này trong giới là người nổi tiếng có chính kiến, tự mở một studio, đóng phim gì, tham gia chương trình gì, đều do anh tự quyết định, không ai có thể ép buộc.

“Cùng nhau chơi nào?” Tạ Thanh Từ đang tập luyện trên máy chạy bộ, anh mặc rất thoải mái, một bộ đồ thể thao, mồ hôi chảy dọc theo cổ, những cơ bắp săn chắc nhưng không kém phần đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời như thể sẽ phát sáng.

“Đúng vậy, phó đạo diễn của họ gọi điện đến, hỏi cậu có hứng thú tham gia không.” Lưu Bá Nhân nói.

Tạ Thanh Từ giảm tốc độ máy chạy bộ, chậm lại, cầm khăn lau mồ hôi, anh quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không mang theo một chút ý cười nào: “Không đi.”

“Được rồi, tôi sẽ gọi điện từ chối họ, để họ nhanh chóng liên hệ với người khác.” Lưu Bá Nhân nói, cầm điện thoại gọi đi.

Tạ Thanh Từ trực tiếp dừng máy chạy bộ, đi xuống cầm lấy đồ uống thể thao vừa vặn nắp thì nghe thấy Lưu Bá Nhân bên cạnh nói: “Cố Tây Khê cũng đi à? Là quen biết, tuy nhiên, bên chúng ta...”

Lời từ chối của Lưu Bá Nhân còn chưa kịp nói xong, Tạ Thanh Từ đã đột nhiên cầm lấy điện thoại của hắn: “Bên chúng ta vừa hay có thời gian, có thể đi.”

Phó đạo diễn bên kia sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra người nghe điện thoại là Tạ Thanh Từ, thế là vội vàng nói: “Được, chúng tôi sẽ gửi hợp đồng cho cậu ngay.”

“Ừ.” Tạ Thanh Từ đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Lưu Bá Nhân nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, [Vừa nãy không phải nói không đi sao?]

“Tôi vừa mới thay đổi ý định.” Tạ Thanh Từ nhàn nhạt nói: “Dù sao thì phim cũng chưa bấm máy, tranh thủ thời gian này đi tìm cảm hứng cũng không tệ.”

“Hôm qua cũng có chương trình mời cậu.” Lưu Bá Nhân vẻ mặt thâm ý: “Nhưng cậu trực tiếp từ chối, người ta trả giá một triệu.”

Tạ Thanh Từ bình tĩnh nói: “Giá đó quá cao, tôi cầm tiền, tim đập loạn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.