Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 22



Quay cách thời niên thiếu còn có hơn nửa tháng, Tô Dự liền thông báo các nhân vật chính của thời niên thiếu tiến vào tổ trước muốn để các nàng chuẩn bị quay phim một chút trước, ví dụ như thích ứng nhân vật, học tập một ít động tác võ thuật, dù sao cũng là có cảnh đánh nhau, cái gọi là lâm trận mới mài gươm không nhanh cũng sáng mà.

Hai ngày nay các nhân vật chính của thời niên thiếu cũng lục tục tiến vào tổ, đoàn kịch nhân thủ không đủ, Bạch Dã liền giúp đỡ công nhân viên cùng đi an bài nơi ở cho những người mới.

Bạch Dã mới vừa giúp đỡ an bài xong hai người, rất xa lại nhìn thấy một cô gái đi tới, phụ tá của nàng theo sát phía sau, lôi kéo một vali kéo hồng nhạt, còn mang theo một đống hành lý. Cô gái mang kính mác lớn rất khuếch đại và mũ che nắng, vừa đi vừa quạt gió.

Bạch Dã bước nhanh đi tới, mặt mỉm cười, "Xin chào, là diễn viên mới vào tổ sao? Gian phòng đã sắp xếp xong xuôi, ta dẫn ngươi qua đó"

Cô gái đem mắt kính lấy xuống sửng sốt một chút, lộ ra con mắt, trên dưới đánh giá Bạch Dã một chút, "Ngươi chính là Cố Bạch Dã? Vóc người cũng là như vậy thôi, hừ." Hừ nhẹ một tiếng, lại đem mắt kính đẩy lên.

Bạch Dã có chút mờ mịt, nàng làm sao sẽ quen biết mình?

"Lấy nhân vật người khác bố thí cho ngươi, rất vui vẻ sao?"

"Cái gì?" Bạch Dã nhíu mày, lần này rõ ràng cảm giác được địch ý của cô gái này đối với mình rồi.

"Nga, không đúng, ta quên mất, nói bố thí là không quá thích hợp, dù sao cũng là ngươi giả đáng thương lừa gạt được. Học tỷ chính là không tâm kế, mới sẽ thương hại ngươi, còn bị ngươi gạt xoay vòng vòng."

Bạch Dã nghe xong bối rối một chút, luôn cảm thấy trong cái này có hiểu lầm gì, thế nhưng có một điểm nàng nghe rõ, cô bé này, chắc có chút quan hệ với Diệp Tịnh Văn, chuyện của Diệp Tịnh Văn nàng lén lút hỏi qua Tô Dự, hình như là có quan hệ với lão bản của nàng, làm sao sẽ liên lụy đến trên đầu mình chứ?

Cô gái liếc Bạch Dã một cái, vòng qua nàng muốn đi.

"Nếu như ngươi cho là như vậy, ta không lời nào để nói, nhưng ta vẫn là khuyên ngươi, trước tiên đem sự tình làm rõ, rồi kết luận." Thái độ của Bạch Dã cũng rất cường ngạnh, nàng nhớ tới Lộ lão sư đã nói, tuyệt đối không thể biểu thị cái yếu, bình dị gần gũi là tốt, nhưng nếu để cho người cảm thấy ngươi mềm yếu có thể bắt nạt, vậy thì sai lầm to rồi..

"Hừ."

Bạch Dã không để ý tới nàng nữa, quay người lại nhìn thấy phụ tá của nàng mang theo bao lớn bao nhỏ, đều sắp bị hành lý ép vỡ, bất đắc dĩ thở dài, "Ta giúp ngươi đi." Mỉm cười tiến lên, từ trong tay nàng tiếp nhận hai cái ba lô.

"Cám, cảm tạ a!" Tiểu trợ lý lao lực dùng mũi hất hất mắt kính.

Thông qua trò chuyện với trợ lý, Bạch Dã biết được cô gái kia tên Ngô Manh Manh, cũng là nghệ nhân mới kí hợp đồng của công ty MG, quan hệ cá nhân với Diệp Tịnh Văn rất tốt, hơn nữa lúc trước Diệp Tịnh Văn đến đoàn kịch này ứng tuyển, chính là thông qua Ngô Manh Manh mà biết được Lâm Úc Thanh ở đoàn kịch này.

Chẳng trách nàng đối với mình địch ý lớn như vậy, còn cho rằng là chính mình đoạt nhân vật của Diệp Tịnh Văn.

Bạch Dã cũng không muốn giải thích chuyện này quá nhiều, bởi vì Ngô Manh Manh vừa nhìn thấy chính mình thì hiển lộ ra địch ý, chính mình sợ là giải thích thế nào nàng đều sẽ không tin, hà tất lãng phí nước bọt, đem hai người mang tới gian phòng thì rời khỏi.

"Ngươi xem nàng dáng vẻ ra vẻ kia, diễn vai chính cho rằng chính mình rất ghê gớm sao!"

Trợ lý cười khổ, cũng không có tiếp lời.

* * *

Bởi vì bên trong kịch đúng lúc quay đoạn mọi người cùng tướng sĩ trong doanh trại cùng nhau ăn thịt bò nướng, trước đó chuẩn bị một ít tảng bò, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Tô Dự liền kêu mọi người của đoàn kịch cùng đi ăn thịt bò nướng, vừa vặn cũng để các diễn viên mới vào đoàn mau chóng cùng mọi người quen thuộc lên.

Ngươi đừng nói, một đám người ngồi vây chung một chỗ, dựng lửa ăn thịt nướng, cũng thật là rất có bầu không khí, hơn nữa hôm nay không khí cũng không phải rất nóng, thỉnh thoảng còn có một trận gió nhẹ, quả thực đắc ý.

Lâm Úc Thanh cũng khó có được ra ngoài hoạt động tập thể, còn ăn mặc áo giáp đồ hóa trang, trực tiếp ngồi xếp bằng trên đất, đúng là hào hiệp.

Bạch Dã ngồi ở đối diện cô, vừa ngẩng đầu là có thể thấy được người nào đó tư thế oai hùng, góc độ thưởng thức vô cùng tốt.

"Tất cả mọi người đừng câu nệ, tự giới thiệu mình một chút đi, đây là lần đầu tiên toàn bộ nhân viên đoàn kịch chúng ta tập kết nha." Tô Dự tâm tình thật tốt, nhìn những diễn viên tuổi trẻ kia, dường như thấy được giấc mơ ra ngoài lang bạc chính mình đã từng ôm ấp.

Nhưng mà mấy nhóc diễn viên vẫn có chút rụt rè, Tô Dự trái phải nhìn lên, "Vậy thì theo kích thước nhân vật trình tự giới thiệu đi." Tiện tay vừa chỉ, nhìn về phía một tiểu cô nương tóc ngắn.

Tiểu cô nương không từ chối nữa, vừa muốn đứng dậy.

"Ngồi là được rồi, chúng ta không để ý nhiều như vậy."

"Ừm, ta tên Trần Ảnh, ở bên trong kịch đóng vai An Lương." Trần Ảnh chỉ là nhàn nhạt giới thiệu một chút về mình, thì không nói nhiều nữa, Tô Dự đều có chút hối hận để nàng đánh trận đầu, cái tên này chính là hũ nút, một bộ đạo đức như Lâm Úc Thanh, ba cây gậy gõ không ra cái qu*ần gì!

"Ôi ta nói thêm vài câu, tiểu Ảnh là học sinh ở trường này, ta có thể nói với các ngươi, các ngươi tuyệt đối đừng chọc nàng, nàng luyện sáu năm võ, trước đây còn từng làm diễn viên đóng thế, thì như ngươi đây, nàng động ngón tay út một chút thì quật ngã các ngươi rồi." Tô Dự không nhịn được giơ ngón tay cái lên.

"Thiệt hay giả?" Mọi người biểu thị không tin, dồn dập đánh giá Trần Ảnh trên dưới.

Chỉ thấy Trần Ảnh nở nụ cười, "Tô đạo quá đề cao ta, động ngón tay út không dám nhận, một cái tay quật ngã vẫn là không thành vấn đề."

".. Ngươi cũng thật là không khiêm tốn ha." Tô Dự dở khóc dở cười, cái tên này lúc nói chuyện có một cỗ tự tin, không thể kìm được người không tin, cái này cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất để Tô Dự chọn lựa nàng.

"Chào mọi người, ta tên Ngô Manh Manh, lần này đóng vai lão nhị, An Đạc đầu óc có chút không quá đầy đủ, hi vọng mọi người chăm sóc thật nhiều!" Ngô Manh Manh rất có lễ phép nở nụ cười ngọt ngào với mọi người, cùng với dáng dấp biểu hiện ra địch ý đối với Bạch Dạ quả thực như hai người khác nhau.

Bạch Dã khẽ chau mày, tiếp tục nghiêm túc nghe người khác tự giới thiệu mình.

Không lâu lắm liền đến nàng rồi, Bạch Dã thì có vẻ rất thong dong, đơn giản tự giới thiệu mình một phen, dù sao cùng mọi người tiếp xúc một trận rồi, cũng đều quen biết rồi, mấy người mới khác cũng đều biểu thị thân quen lẫn nhau, Ngô Manh Manh biểu hiện hoàn toàn chính là mỹ thiếu nữ hệ ngọt, rất được ưa chuộng.

"Này, chúng ta tán gẫu đề tài rất tầm thường, các ngươi tại sao muốn diễn?" Tô Dự nẩy lên một đề tài.

"Ta ta ta!" Ngô Manh Manh tích cực giơ tay.

"Ngươi nói ngươi nói."

"Bởi vì tiến vào nghề này có thể biết được rất nhiều minh tinh tai to mặt lớn, ta đặc biệt yêu thích Lâm lão sư, lần này có cơ hội hợp tác cùng với nàng, thì cứ như nằm mơ!" Ngô Manh Manh hai tay nâng mặt, một mặt mê gái nhìn Lâm Úc Thanh.

Bạch Dã cũng rất không thích nàng trắng trợn nhìn Lâm a di như thế, không khỏi bĩu môi.

Lâm Úc Thanh khi nghe được Ngô Manh Manh nói yêu thích chính mình cũng không có phản ứng gì, nhưng khi cô theo bản năng quét về phía tiểu Dã, phát hiện tiểu gia hỏa kia vểnh miệng lên, tâm tình thì tốt vô cùng rồi.

Hừ hừ, đồ vật nhỏ, ngươi không thích ta thì có người yêu thích ta!

"Này này, ngươi có thể biểu hiện hơi kích động một chút hay không, đây chính là tiểu mê muội của ngươi." Tô Dự chọt chọt Lâm Úc Thanh.

Lâm Úc Thanh nhàn nhạt liếc nàng một chút, "Trên đời này nhiều người yêu thích ta như vậy, mỗi cái ta đều kích động một hồi, không thể mệt chút."

"Phốc.." Bạch Dã trực tiếp cười ra tiếng, ừ, Lâm a di oán oán của nàng trở về rồi.

Lâm Úc Thanh nghe thấy nàng nở nụ cười, không biết tại sao, cũng có chút muốn cười, nhưng mà cô cũng rất nhanh phản ứng lại, mạnh mẽ cố giữ không cười.

"Tại sao muốn đóng phim a.." Kỷ Minh hậu tri hậu giác hồi tưởng đến vấn đề của Tô Dự, một tay chống gò má, hơi chút cô đơn.

"Kỷ tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?" Bạch Dã thì ngồi ở bên cạnh nàng, vội lên tiếng dò hỏi.

"Không làm sao, chỉ là nhớ đến một người, nàng là động lực duy nhất ta tiến vào nghề này." Kỷ Minh thở dài, mất tập trung lấy đũa đâm thịt nướng trên giá.

"Yo, đây là yêu thầm ai hả?" Tô Dự nghe thấy được, không nhịn được trêu đùa.

"Đừng đùa." Kỷ Minh vung vung tay, "Nàng là nữ nhân có mị lực nhất ta từng thấy, mỗi lần ở trên ti vi, chỉ cần thấy được nàng, linh hồn thì như bị nàng câu đi rồi.."

Nghe Kỷ Minh vừa nói như thế, mọi người cũng đều hứng thú, "Ai dạ ai dạ, nói một chút với chúng ta!"

"Nói cái gì a, người cũng qua đời rồi, aiz, trời đố kị nhân tài a.."

Lâm Úc Thanh và Tô Dự liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cau mày.

"Ngươi nói là.." Thời gian dài ở trong giới lăn lộn, cơ hồ đều biết người như vậy..

"Không sai, chính là nàng, tuy người mất rồi, thế nhưng chuyện nàng từng làm, lại làm cho ta mới bái phục cả đời!"

"Chuyện gì?" Bạch Dã vội hỏi.

Kỷ Minh quay đầu nhìn về phía nàng, "Nàng, cưới một nữ nhân làm vợ!"

Không ít người vẫn hít vào một ngụm khí lạnh, tuy thời gian qua đi nhiều năm, nhưng việc này ở trong lòng của họ, vẫn là việc làm vĩ đại.

"Cưới.. Một nữ nhân?" Bạch Dã một mặt khiếp sợ.

"Đúng, ngươi có phải cũng cảm thấy nàng có bệnh?" Kỷ Minh cười nhạo một tiếng.

"Không." Bạch Dã vô cùng kiên định lắc đầu.

Kỷ Minh một mặt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, người khác cũng đều kinh ngạc ở trình độ khác nhau.

"Ta.. Vẫn luôn cho rằng, tình yêu là tốt đẹp, tự do, nàng không nên bị bất luận đồ vật gì cách trở, giới tính.. Hoặc là.." Bạch Dã dừng một chút, không dám nhìn Lâm Úc Thanh, chỉ có thể trừng trừng nhìn Kỷ Minh, "Hoặc là.. Tuổi tác."

Lâm Úc Thanh nghe vậy hung hăng chau mày, nàng đây là đang biểu lộ với Kỷ Minh sao?

"Không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi vậy mà có giác ngộ này?" Kỷ Minh mừng rỡ không thôi, tay không tự giác khoát lên trên bả vai của Bạch Dã.

Bạch Dã cười cười, "Đây chỉ là cách nghĩ của ta."

"Có giác ngộ có giác ngộ, chúng ta đây cố gắng trò chuyện!" Kỷ Minh đặc biệt kích động, kéo lấy Bạch Dã đứng dậy, một đường đi đến phòng hóa trang.

Tô Dự cũng rất không nói gì, rõ ràng là tìm tiểu tức phụ cho Lâm Úc Thanh, làm sao nữa đường giết ra Kỷ Minh cướp trước rồi hả?

Suy nghĩ xong, chỉ tiếc mài sắt không nên kim liếc mắt nhìn Lâm Úc Thanh một cái, ai ya, lão gia hỏa này sắc mặt còn đen hơn đáy nồi, đây là.. Ghen?

"Này, nếu như ngươi không đi xem thử, tiểu tức phụ của ngươi phải bị người cướp trước a!" Tô Dự nhỏ giọng thầm thì.

Lâm Úc Thanh hung hăng khẽ cắn răng, lôi kéo Tô Dự đi về phía phòng hóa trang của chính mình.

"Đoạn kịch lần trước trượng đánh Kỷ Minh ta diễn không tốt, ta muốn diễn lại."

"Phốc.. Vậy ngài là dự định trượng đánh chết nàng sao?"

"Có thể không?"

* * *Ai yo, thủ đoạn trả thù này của ngài vẫn đúng là đặc biệt đó~

Hết chương 22

Edit: Ai muốn coi cảnh Lâm a di trượng đánh Kỷ Minh trong phim thì coi bộ tác giả cũng đến cướp nữ chủ nha nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.