Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 7



Tới gần cuối kỳ, Bạch Dã vô cùng bận, ngoại trừ phải ôn tập bài tập chuẩn bị thị, còn phải nghiền ngẫm đọc kịch bản, chuẩn bị thử máy.

Chuyện của thử máy nàng chưa nói với bất cứ người nào, bạn cùng phòng ngủ chung phòng đúng là đã thường thấy nàng thức đêm đọc sách, dáng dấp chăm chỉ nghiêm túc, cũng không có quá để ý.

Lộ Tinh đi tìm nàng một lần, nhưng mà thấy nàng tựa hồ đã quyết định, thì không có khuyên nữa, ngược lại còn vô cùng không đứng đắn giúp nàng phân tích nhân vật.

Hai người nhất trí nghiên cứu quyết định, nếu như nhằm vào nhân vật An Lương này, tỷ lệ Bạch Dã lấy được vẫn là lớn vô cùng, hơn nữa Lộ Tinh hiểu rõ Tô Dự, biết nàng chọn người để ý nhất chính là xem cảm giác mà không phải xem hành động đơn thuần, Bạch Dã tính tình trầm ổn có ưu thế nhất định, hai người nhằm vào nhân vật này, thật lòng nghiên cứu rất lâu.

Bạch Dã lần đầu tiên cạnh tranh nhân vật, căng thẳng lại lo lắng, trước đó cũng chưa từng tham gia thử máy, không hề có kinh nghiệm có thể nói, tuy Lộ Tinh đã từng nhắc nhở nàng, thử máy của Tô đại đạo diễn, cùng kịch bản tuyệt đối sẽ không có nửa chút liên quan, nhưng Bạch Dã vẫn là nghiêm túc học lời kịch của An Lương, cố gắng đạt tới chính xác mỗi cái dấu chấm câu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền đến ngày thử máy, may mắn hôm nay không có thi.

Lộ Tinh vốn là muốn đi theo Bạch Dã, bởi vì tên gia hỏa này bình thường mặc kệ gặp phải chuyện gì, xem ra đều là thong dong thong dong bình tĩnh, rất ít lộ ra dáng vẻ sốt ruột như thế, Lộ Tinh rất tò mò nàng làm sao ứng phó loại tình cảnh này, nhưng mà, nàng hôm nay có một cuộc thi phải giám thị, cũng không có dành ra thời gian được, chỉ có thể gừi tin nhắn tiếp sức cố lên cho tiểu gia hỏa.

Thử máy ở mười giờ, Bạch Dã bảy giờ thì từ trường học xuất phát, thời gian còn sớm, ngồi ở trên xe buýt bình phục tâm tình của chính mình, nhưng mà lòng bàn tay vẫn là không cầm được từng trận đổ mồ hôi.

Bạch Dã tự hỏi tố chất tâm lý chính mình vẫn tính là vững vàng, song lần này làm sao cũng điều chỉnh không được, nàng lo lắng cho mình tuyển vai diễn thất bại, sẽ lãng phí Lộ lão sư những ngày qua, vừa sợ cạnh tranh thành công, nếu quả như thật lấy được nhân vật này, sau đó khi quay, bị Lâm a di phát hiện phải làm sao?

Lại nói Tô Dự bên này, rất sớm đến đoàn kịch, đốc xúc chuyên gia trang điểm cho Lâm Úc Thanh.

Lâm Úc Thanh vẫn là một bộ trạng thái chưa tỉnh ngủ, vốn dĩ đã nói hôm nay phải thi người mới, không có chuyện của cô, đang còn ở nhà bù giấc ngủ, lại bị Tô Dự chộp tới, còn bị Tô Dự cho hay, cô chính là đề mục của thử máy hôm nay..

Hơn nữa, Tô Dự bệnh khùng này, đem phòng chụp ảnh bố trí tựa như hiện trường kết thân, còn kém ở trước cửa treo hai đèn lồng đỏ thẫm, Tô Dự có chút bị đả kích, người tuổi trẻ bây giờ thực sự là không giữ lời hứa, rõ ràng đều nói xong rồi, quay đầu lại để nàng leo cây.

"Aiz." Công nhân viên đoàn kịch cũng than thở, khung cảnh đơn giản này cũng không phải lần đầu tiên thấy, đề tài quá mẫn cảm, có danh tiếng không lọt mắt, không tiếng tăm cũng không dám chạm đến cui xẻo, người mới càng là tránh thật xa, bình thường.

Lâm Úc Thanh cũng rất không còn cách nào khác, ăn mặc khôi giáp dày nặng, ở bên trong phòng hóa trang nóng bức ngồi một giờ, Hạ Tiểu Tử cầm hai cái quạt ở bên cạnh cô, giúp cô hạ nhiệt độ, hạ lửa giận.

Tô Dự đã trốn đến bên ngoài đi phơi nắng, căn bản không dám vào.

"Đạo nhi, nhìn dáng dấp hôm nay cũng sẽ không có thu hoạch, nếu không ngươi thì để tiểu Tẩm đến diễn vai chính được rồi, ta thấy nàng rất thích hợp a."

"Nhanh đừng nhắc tiểu ma đầu kia với ta, có bảy cái này đã đủ đối với ta rồi." Tô Dự kéo cổ áo quạt gió, Tô Thấm là cháu gái của nàng, đó là một hỗn thế ma vương, Tô Dự tự hỏi không có bản lĩnh này có thể hàng phục nàng, cho nên căn bản sẽ không suy nghĩ nàng.

"Aiz, đứa trẻ kia làm sao không có tới a, ta là thật rất yêu thích nàng." Tô Dự một mình nói thầm, vừa liếc nhìn thời gian, suy nghĩ có cần gọi điện thoại cho Bạch Dã không, nàng sẽ không cũng cho mình leo cây chứ!

"Cái nào cái nào cái nào?" Vương Quỳnh trên mặt viết hai chữ nhiều chuyện.

"Ngươi chưa từng thấy, vóc người đặc biệt đẹp đẽ, dù sao ta vừa nhìn thì chọn trúng rồi."

"Ôi đạo diễn có người tới thử máy rồi!" Công nhân viên thăm dò phía trước vội vàng chạy về báo lại.

Tô Dự nghe vậy, vội hướng về xa xa nhìn xung quanh, ngờ ngợ nhìn thấy bóng người màu trắng đi tới bên này, "Đúng đúng đúng, chính là nàng!" Tô Dự vui mừng, "Mau mau mau, gọi người chuẩn bị."

Tô Dự lại đợi một hồi, đợi Bạch Dã đến gần, xác định là nàng, mới chạy nhỏ trở lại phòng quay phim, vẫy vẫy tay, gọi đến công nhân viên chuẩn bị sẵn sàng ở ở sau cửa, "Tiểu Lưu, một hồi ôn nhu một chút, nha đầu này yếu đuối mong manh, các ngươi đừng xuống tay ác độc."

"Được rồi, đạo diễn, ngài chớ đem chúng ta nói như cầm thú có được hay không.." Tiểu Lưu và một người đàn ông khác rất ủy khuất.

Tô Dự, phó đạo diễn Trương, Vương Quỳnh, Lâm Úc Thanh còn có Hạ Tiểu Tử đã âm thầm ngồi ở chỗ ngồi bình luận, chờ trò hay mở màn. Trong phòng còn nối máy quay phim, ba người ghi hình phân biệt tìm xong góc độ tốt nhất, quay về cửa chuẩn bị bắt đầu làm phim.

Bạch Dã dựa theo địa chỉ Tô Dự gửi, thật vất vả mới ở bên trong phố quay phim to lớn tìm được đoàn kịch của nàng, khi chạy tới đã sắp mười giờ rồi.

"Chào ngài, thật ngại quá, ta muốn xin hỏi một chút, nơi này là đoàn kịch của đạo diễn Tô Dự sao? Ta là tới thử máy."

"Đúng vậy a phải a, ngươi.. Ngươi là tới thử máy?" Khi công nhân viên thấy được tiểu cô nương này rõ ràng sửng sốt một chút, dung mạo rất thuần khiết, giơ tay nhấc chân lại rất tao nhã, âm thanh mềm mại, đặc biệt êm tai, đây thật sự là đến diện kịch bách hợp sao?

"Phải, ta có phải đến muộn rồi không?"

"Hả? Không có không có, ngươi là người thứ nhất tới."

"Phù, vậy thì tốt." Bạch Dã thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, vẫn may không có trễ, thất tín với người sẽ không tốt.

"Ạch ừm.. Gian phòng kia, chắc đã bắt đầu rồi, ngươi đi đi. Ạch đúng rồi, để ý chút.." Tiểu tỷ tỷ nhìn một chút cửa phòng hóa trang đóng chặt, yên lặng thay tiểu cô nương lau vệt mồ hôi, đạo diễn này bài cũ mười lần như một, cũng là một nguyên nhân quan trọng đoàn kịch luôn chiêu không được diễn viên.

"Được, cám ơn."

"Chà chà chà, đáng tiếc a, đáng tiếc rồi." Nhìn bóng lưng của Bạch Dã, tiểu tỷ tỷ liên tiếp lắc đầu, phỏng chừng cũng là cảm thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy đến diễn bách hợp, thật sự là đáng tiếc.

Bạch Dã ở cửa đứng lại, làm cái hít sâu, bình phục một hồi tâm tình, cũng không biết tại sao, vừa rồi ở trên xe còn căng thẳng ra mồ hôi, nhưng trước mắt đứng ở chỗ này, ngược lại chẳng phải khẩn trương.

Giơ tay gõ gõ cửa, "Chào ngài, ta là tới thử máy."

Tô Dự bên trong nghe được âm thanh, hướng mọi người làm tư thế tay ok, hoàn toàn không chú ý tới Lâm Úc Thanh và Hạ Tiểu Tử bên cạnh đột nhiên mở to hai mắt, đèn trong phòng bị người tắt đi, bên trong gian phòng nhất thời đen kịt một màu, ngoại trừ mấy màn hình máy quay phim lập loè ánh đèn hơi yếu.

"Vào đi." Tô Dự cầm trong tay máy quay phim nhìn ban đêm quay về phía cửa, còn kéo mấy người bình luận cùng xem.

Lâm Úc Thanh và Hạ Tiểu Tử là ngớ rồi, tiếng vừa rồi kia quá quen thuộc, vì tìm chứng cứ, liền cũng rất nghiêm túc nhìn chằm chằm máy quay phim.

Cửa phòng mở ra, thấy được trong phòng một mảnh đen như mực, người ngoài phòng rõ ràng sửng sốt, cũng không có động tác, nhưng mà nàng không có động tác, hai nam nhân sau cửa tùy lúc mà động cũng không phải mơ hồ, dắt nàng vào trong phòng, hai người cầm lấy bờ vai của nàng tựa ở trên tường, trong nháy mắt liền đem người chế ngự.

"..."

Cố Bạch Dã một tiếng kêu sợ hãi, hoàn toàn không có hồi phục tinh thần, đồng thời bởi vì đột nhiên đặt vào một không gian hoàn toàn tối, khiến nàng cảm giác sợ hãi đột nhiên tăng, mặc dù cánh tay bị hai nam nhân nắm lấy, cũng không sánh nổi bởi vì đột nhiên rơi vào bóng tối mà làm cho nàng càng thêm hoảng sợ.

Tuy thông qua ống kính nhìn đêm thấy ngũ quan cũng không rõ ràng, nhưng thân hình này Hạ Tiểu Tử quá quen thuộc, tiểu gia hỏa gầy yếu kia rõ ràng chính là tiểu Dã a! Hơn nữa tiểu Dã đặc biệt sợ tối, bọn họ như vậy sẽ dọa nàng sợ! Hạ Tiểu Tử hoảng rồi, đang muốn ám chỉ Lâm Úc Thanh.

"Đủ rồi, dừng tay!" Lâm Úc Thanh một tiếng quát lớn, đừng nói người khác, Tô Dự đều bị sợ hết hồn.

"Mở đèn!" Lâm Úc Thanh tiếp tục lên tiếng, đồng thời chẳng biết lúc nào đã đứng lên.

Công nhân viên ngoan ngoãn mở đèn lên, một đám người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tập trung ở trên người tiểu cô nương, thậm chí có người hít vào một ngụm khí lạnh.

Thanh tú lại xinh đẹp, cả lão giang hồ họ một phòng thường thấy các loại tiểu hoa đán cũng không nhịn được ngắm thêm vài lần.

Hai nam nhân nắm lấy nàng kia càng là dường như điện giật rút tay trở về, "Thật, thật ngại quá a.. Ngươi đừng chê bai, đây là biểu thị uy lực của đạo diễn chúng ta, tới thử máy đều bị nàng chỉnh" Tiểu Lưu vừa rồi nắm lấy Bạch Dã vội vàng giải thích một hồi, đồng thời quay đầu lại trừng Tô Dự một chút, sớm nói tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, vừa rồi ta tất nhiên không thể dùng sức tóm nàng a!

Vậy mà lúc này Bạch Dã cái gì đều không nghe lọt, sau khi ràng buộc buông lỏng ra, ngược lại dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xổm người xuống, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lọt vào tai toàn là tiếng tim đập rầm rầm rầm của chính mình.

"Này, làm sao vậy, không có sao chứ?" Tô Dự thấy được tình huống này, cũng ý thức được hình như có chút không đúng, vội đi tới vỗ vỗ nàng.

Bạch Dã sắc mặt có chút trắng bệch, cắn môi, cái trán một trận đổ mồ hôi lạnh, nhưng ý thức ngược lại hơi tìm trở về chút, lắc lắc đầu, "Không.. Sao."

"Thật ngại quá a, ta không biết ngươi sẽ phản ứng lớn như vậy, việc này trách ta." Tô Dự nói lời xin lỗi, đưa tay muốn nâng nàng dậy.

Bạch Dã vừa muốn đứng lên, vừa ngẩng đầu, sau khi nhìn lên Tô Dự, cặp con mắt quan tâm kia của Lâm Úc Thanh, đại não trong nháy mắt trống rỗng, đồng thời chân mềm nhũn, lại ngồi xổm trở lại.

Trong nháy mắt đó, Bạch Dã cảm giác mình chắc là quá sức rồi, xuất hiện ảo giác, nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, Lâm a di còn đứng ở nơi đó nhìn nàng, con mắt con mắt cũng không chớp, tư thế cũng không thay đổi, lần này Bạch Dã triệt để bối rối, lại nhắm mắt lại, lại mở ra..

Hạ Tiểu Tử vốn là rất lo lắng, thế nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của tiểu gia hỏa kia bị Lâm Úc Thanh hù dọa đến không đứng lên nổi đồng thời một mặt ngốc manh nhìn cô, suýt chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Tô Dự mạnh mẽ đem Bạch Dã kéo lên, để nàng ngồi ở trên ghế, cầm bình nước vặn ra giúp nàng, "Trước tiên ngươi bình phục một chút." Tô Dự cũng là suýt chút nữa bị chính mình ngu xuẩn khóc rồi.

Khi nàng phỏng vấn người có một thói quen, thích quấy rầy diễn viên vốn là tiết tấu, để họ ở dưới tình huống không hề phòng bị tâm lý, sau đó chính mình đến điều khiển tiết tấu. Mà phương pháp trực tiếp nhất, chính là ở trước khi phỏng vấn cho họ một kinh hãi không tưởng tượng nổi, sau đó tất cả không theo tình tiết ra bài, làm cho các nàng ném mất kịch bản, biểu diễn diện mạo vốn có.

Phương pháp này mặc dù có lúc có thể tạo được hiệu quà kì diệu, để nàng khai quật qua mấy nhân tài, nhưng thời điểm càng nhiều, nàng sẽ bị diễn viên khinh bỉ một trận, sau đó kéo vào danh sách đen, tuyệt đối sẽ không hợp tác nữa, đồng thời chụp lên cái nón bệnh khùng cho nàng!

Cái này cũng là một nguyên nhân lớn khác nhân khẩu ít ỏi của đoàn kịch Tô Dự.

Hết chương 7.

Tác giả có lời muốn nói:

Bị tiểu lục tự làm lỡ chính văn:

Bạch Dã còn không có đọc xong một trang này, thì nhìn thấy Lâm Úc Thanh vui khôn tả, vội đưa tay vỗ về ngực của cô giúp cô thuận khí, "Đang cười cái gì, buồn cười như vậy?"

"Tiểu Bạch Dã.. Bị Lâm a di.. Dọa đến run chân.."

Bạch Dã nghe vậy nhẹ nhàng nện cô một cái, quá đáng!

"Lâm a di, có lo lắng Tiểu Bạch Dã nga." Lâm Úc Thanh hòa hoãn, lại nói.

"Phải a, cô a, chính là mạnh miệng nhẹ dạ, ngạo kiều!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.