Vừa rồi cả người đều ở trạng thái thần kinh buộc chặt, căn bản không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác, hoảng sợ quá độ đến giờ này Cố Sênh Sênh mới phát hiện trong người có men say, nửa tỉnh nửa mơ nằm yên trong vòng tay Phó Thanh, lẳng lặng ngước nhìn chiếc cằm anh.
Đường Tầm không đi theo họ mà ở lại hiện trường đợi cảnh sát đến xử lý. Cố Sênh Sênh nhớ tới thời điểm bọn cô rời đi, Lâm Hiểu nhìn cô chỉ bằng nửa con mắt, ánh mắt ấy âm ngoan giống như muốn giết người.
Nhân tâm là vậy, một khi chấn động sẽ lưu lại kẽ nứt, kẽ nứt này có lẽ cực kỳ nhỏ bé, mơ hồ gần như nhìn không thấy, sờ cũng không phát hiện, có lẽ ngay cả chính bản thân người đó cũng không biết, nhưng lại giống cái gai ghim sâu trong thịt, thỉnh thoảng sẽ nhói đau âm ỉ.
Kẽ nứt nhỏ xíu ấy không được nhớ tới, lâu ngày sẽ bị quên lãng như chưa từng xuất hiện. Nhưng đến một lúc nào đó, những chấn động lần lượt ập tới sẽ làm kẽ nứt mở rộng, sụp đổ vỡ vụn, triệt để tan rã không còn cách nào có thể sửa chữa, thu dọn được nữa.
Cố Sênh Sênh đầu óc lộn xộn suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ về bản thân, về Phó Thanh, về Lâm Hiểu cùng Đường Tầm, về Quý Trầm cùng Lương Mộ Hề.
Có vài người, bạn biết rõ không nên yêu, vừa động lòng đã sai rồi. Dù cho bạn có năng lực thì thế nào? Chẳng phải có câu “lực bất đồng tâm” hay sao? Tâm tư như lốc xoáy lôi cuốn, bản thân vô lực không cách nào chống đỡ, yêu là yêu, biết là sai, cũng không có biện pháp ngăn cản trái tim mình.
Trên đời này, luôn có một người là kiếp nạn của một người khác, có vài người, gặp gỡ, cuộc sống bình yên thanh thản, có vài người, chạm phải, không phải cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn thì chính là rơi vào một kết cục thê thảm.
Phó Thanh bước chân vững chải, được anh ôm vào lòng rất ấm áp, hung nóng đầu óc cô càng thêm không cách nào tự hỏi tự trả lời nữa, chỉ làm cô nhớ đến một câu nói: “Tình yêu là khi thấy người ấy, tâm lý ta tựa như một con bươm bướm đứng yên một chỗ mà đập loạn đôi cánh, không theo bất kỳ tiết tấu nhịp điệu nào.”
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đánh nhau, ấn tượng Phó Thanh trong cô, vĩnh viễn là một thân blouse trắng, một bộ dạng đạm mạc vẻ mặt xa cách, bên cạnh luôn có một Tiết Nhu xinh xắn ưu nhã, hai người đều xinh đẹp một cách kỳ lạ.
Đời trước, sau khi Cố Sênh Sênh rời khỏi Quý Trầm, trong giấc mơ của những ngày sau đó cô luôn thấy cảnh tượng Phó Thanh che chở Tiết Nhu trên du thuyền sắp chìm, bao trùm quanh người anh là những cơn sóng to ngập trời, anh đẩy Tiết Nhu giao cho nhân viên công tác cứu hộ sau đó táng thân nơi đáy biển.
“Phó Thanh, anh chờ chút, em có chuyện muốn nói anh biết.” Cố Sênh Sênh đưa tay kéo kéo tay áo sơ mi của anh, ánh mắt kiên định.
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô, mồ hôi tuôn ra đọng lại trên gương mặt, khóe miệng sưng đỏ, chỉ có một đôi mắt vẫn như trước tối đen thâm trầm.
“Phó Thanh, em thích anh, em không nói đùa đâu, anh sẽ không biết được em có thể gặp lại anh là chuyện hoang đường cỡ nào, hiện tại anh không thích em cũng không sao cả, em cũng không dám hy vọng anh có thể đón nhận tình cảm này, em chỉ muốn anh biết một điều, em thích anh, là thật.”Cả đời, là một quãng đường quá dài, xa xôi mà cũng rất khổ sở. Em cứ sợ em sẽ buông xuôi trước, cho nên vẫn không dám đối diện với anh nói một câu rằng, em nguyện cùng anh sinh tử khế khoát.(cùng sống cùng chết)
Anh không hề biết, cho dù biết rõ kiếp trước chúng ta vô duyên, kiếp này khó khăn trùng điệp, mà em vẫn cứ thích anh.
Đôi mắt cô ẩn chứa lưu quang lấp lánh như trăng tỏ ngày rằm, Phó Thanh nghĩ hình như anh từng thấy qua đôi mắt này ở đâu đó, mơ hồ cảm giác bản thân nhất định đã bỏ quên một cái gì rồi.
Bên cạnh có đôi trai gái đang ân ái, vui cười nhìn sang bên này, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kì cùng kinh diễm, Phó Thanh đưa tay che ánh nhìn của Cố Sênh Sênh, lòng bàn tay ấm áp, anh nói:“Ừ.”
Cuối cùng bổ sung một câu,“Đừng nhìn, mù mắt bây giờ.” Ngữ khí rầu rĩ.
Cố Sênh Sênh trong lòng anh im lặng thần kỳ, Phó Thanh có chút không quen, anh nghĩ phải chăng anh đã nặng lời, lấy tay ra phát hiện cô mở to đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn anh, hai má sưng vù, lại cười giống mèo ăn vụng được vậy, anh dời ánh mắt không nhìn cô nữa.
Anh đặt cô yên vị trên ghế phó, hai người gần như vậy, trong không gian tràn ngập mùi vị tươi mát dễ ngửi từ trên người anh, y như mùi hương của một loại lá cây nào đó của nhà hàng xóm gần nhà bà ngoại ở dưới quê trước đây vậy.
Cô gái nhỏ bàn tay nhỏ tán lá cao to, dùng móng tay túm được cành lá trên cây, mùi hương sẽ tỏa ra cùng loại với vị táo chua ngọt.
“Lại nghĩ gì đây? Thắt dây an toàn kìa.” Phó Thanh bước vào trong xe, thấy Cố Sênh Sênh một mặt ngốc lăng, vốn định giúp cô, nghĩ gì đó lại thu tay về.
Cố Sênh Sênh theo dõi động tác tay anh, đột nhiên cười, Phó Thanh lạnh lạnh liếc nhìn cô một cái, Cố Sênh Sênh thấu hiểu, cười tủm tỉm.
“Phó tiên sinh, bởi vậy em mới nói vẫn là anh tương đối man.”
Phó Thanh:......
Trước tiên anh mang cô đến bệnh viện xử lý miệng vết thương, anh không đi theo vào trong phòng khám, Cố Sênh Sênh nghĩ đại khái là sợ ảnh hưởng không tốt gì đó, bác sĩ nam tiếp chẩn hẳn là người quen với anh, còn vui đùa nói cái gì đổi bạn gái.
Đi ra ngoài chẩn bộ tới cổng bệnh viện trùng hợp có bà lão bán nho đỏ, trên má cô dán băng gạc thế nhưng vừa nhìn thấy đồ ăn lập tức vui vẻ ra mặt, móc tiền mua hai cân, cũng không rửa, trực tiếp lột da bỏ vào miệng.
Cố Sênh Sênh đưa một miếng cho Phó Thanh, anh lắc đầu, nói:“Như vậy không vệ sinh.”
Cô đem phần còn lại nhét vào miệng, từ trong túi lấy ra một cây dao nhỏ bắt đầu bóc vỏ, nhanh nhẹn gọt sạch vỏ ngoài, hai ngón tay bóc ra một quả nho chỉ còn thịt quả, Cố Sênh Sênh đưa cho Phó Thanh,“Ăn thử xem, tin em đi không có vấn đề gì đâu.”
Anh cao hơn cô rất nhiều, cô với tay đưa đến bên miệng anh, anh do dự một chút, vẫn là cúi đầu ăn thịt quả trên tay cô.
“Ăn được không?”
“Ừ.”
Phó Thanh lên tiếng, trong đầu tất cả là ánh mắt lấp lánh cùng ngón tay non mịn vừa rồi của cô, quả nho này ăn vào, tuy rằng ngọt, nhưng hình như không phải mùi vị chính thống của nho đỏ.Bãi đỗ xe bệnh viện vừa khéo đầy, xe Phó Thanh cũng chỉ đậu được ở ven đường, từ bệnh viện đi ra còn cách một khoảng, hai người cứ như vậy sánh vai đi, ngọn đèn chiếu xuống kéo dài hai chiếc bóng, Cố Sênh Sênh vừa ăn nho vừa nghĩ, nếu có thể cứ mãi đi thế này cũng rất tốt.
Cô lại nghĩ, nếu vẫn cứ kề vai sát cánh, có khi nào sẽ có ngày tình cảm nảy sinh trong lúc hoạn nạn.
Phó Thanh đột nhiên dừng lại nhìn cô, nói:“Ăn ít thôi, coi chừng đau bụng.”
Anh không muốn cô ăn, cô sẽ không ăn, ngoan ngoãn buộc lại cho vào trong túi, lấy khăn tay lau chùi từng ngón từng ngón tay, Phó Thanh nhìn ngón tay cô, anh nghĩ, không chừng cô biết đàn thủ khúc kia, tuy chỉ là suy đoán, lại có chút chờ mong.
“Phó tiên sinh, anh có thể đưa em đến khách sạn hay không?” Cố Sênh Sênh ngừng động tác tay, đột nhiên nói.
“Khách sạn?” Phó Thanh vẻ mặt đột nhiên có chút nghiền ngẫm, Cố Sênh Sênh nhanh chóng giải thích,“Anh đừng nghĩ bậy nha, em cái dạng này mà về nhà mẹ sẽ lo chết, cho nên tạm thời ngủ ở khách sạn một đêm, mai tính sau.”
Tính tình của mẹ Cố ấy hả, tuy rằng bình thường thoạt nhìn dịu dàng nhàn tĩnh, nhưng ai mà làm thương tổn con gái bà, bà có thể liều mạng với người đó luôn.
Cố Sênh Sênh đột nhiên ý cười thật sâu nhìn chằm chằm Phó Thanh, ngữ khí tựa như tú bà,“Anh nghĩ em muốn làm gì, theo anh lấy phòng sao? Em giống loại người tùy tiện lắm hả?” Nói xong lại suy nghĩ bậy, cũng có thể cô mượn rượu tiếp thêm can đảm nhắm chừng lúc nào đó bổ nhào vào Phó Thanh cũng không biết.
Phó Thanh lười tranh luận với cô, càng giảng càng nói không rõ ràng, nhìn cô một cái, xoay người đi về phía trước, Cố Sênh Sênh buồn cười, chạy chậm đuổi theo.
“Cho nên anh có dẫn em đi không vậy hở, tối thế này, em một đại cô nương như hoa như ngọc nếu gặp bọn lưu manh biết làm thế nào?”
Phó Thanh khóe mắt rút rút, anh trước giờ chưa từng thấy qua cô gái nào không hề biết ngượng ngùng như vậy, này đã vượt qua phạm vi năng lực y khoa tài tử rồi.
Phó Thanh cuối cùng không đưa Cố Sênh Sênh đến khách sạn, mà dẫn cô về nhà mình, ở trong tiểu khu Nhị Hoàn, đơn giản là nơi cư dân lưu trú lâu dài, rất sạch sẽ, giao thông cũng coi như thuận tiện.
“Anh ở đây sao?” Cố Sênh Sênh mặt hướng mông theo Phó Thanh leo cầu thang, không có thang máy, bất quá chỉ cao sáu tầng, hành lang rất sạch sẽ, cũng rất thoải mái.
Cô vốn cho rằng người như anh sẽ sống trong các khu vực giàu có 1% của thành phố, cô từng nghe Phó Kha nhắc qua sau khi Phó Thanh tiếp nhận công tác lập tức chuyển ra khỏi nhà, Cố Sênh Sênh sách sách nói:“Thật sự không hiểu nỗi suy nghĩ của mấy đại công tử có tiền như các anh, không ở trong nhà hưởng phúc tự dưng chuyển ra ngoài thuê một căn nhà bình dân ở, về đến nhà chỉ có một mình cọ cọ ăn cọ cọ uống.”
Phó Thanh ở tầng bốn, trên cánh cửa gỗ lim dán một tiểu lão hổ cầu phúc màu hồng, mặt tròn trịa, mắt đen lúng liếng, hai tiểu móng vuốt chụm lại một chỗ, thoạt nhìn ngô nghê, ngốc nghếch. Cố Sênh Sênh buồn cười,“Ha ha, Phó tiên sinh thì ra anh thích loại hình này.”
Phó Thanh lấy chìa khóa mở cửa, không để ý tới cô, tiếp tục hình thức lạnh lùng, đột nhiên giọng nói con gái ôn nhu truyền đến từ sau lưng.
“Này là của con gái người thuê nhà đối diện, Phó Thanh thích cô bé, cho nên vẫn giữ lại.”
Cố Sênh Sênh đột nhiên cười không nổi, thanh âm này...... Là Tiết Nhu?
Vừa quay đầu lại liền thấy Tiết Nhu cười rạng rỡ, áo trắng hở vai mặc kèm váy ngắn, lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài, tóc xoăn dài đến eo, mi mắt tinh xảo, đoan trang ưu nhã, cho dù đứng dưới góc nhìn của phụ nữ, Tiết Nhu cũng là một đại mỹ nữ không hơn không kém.
Cố Sênh Sênh có chút xấu hổ, vừa rồi hai người đều không chú ý tới còn có người đứng bên cạnh cầu thang......
Tiết Nhu nhìn Cố Sênh Sênh, cười tự tin mà hào phóng, vươn tay tới,“Chào cô, tôi tên Tiết Nhu, là bạn thân Phó Thanh.”
Cô nhận ra đây là cô gái kéo violon hôm trước, ngày đó cô cũng chú ý tới Phó Thanh có vẻ dị thường.
Nói đến hai chữ bạn thân, Cố Sênh Sênh quan sát được cô ấy nhìn sang Phó Thanh một cái, Cố Sênh Sênh vươn tay bắt tay Tiết Nhu,“Xin chào, tôi là Cố Sênh Sênh.”
Hai cô gái vui vẻ chào hỏi, Phó Thanh mở miệng,“Tiểu Nhu, đã trễ thế này em qua đây làm gì?”
Tiết Nhu đi đến bên cạnh Phó Thanh, tươi cười khoát cánh tay anh,“Không có việc gì thì không thể tới tìm anh à.”
Cố Sênh Sênh nhìn chằm chằm móng vuốt của Tiết Nhu kéo Phó Thanh, đột nhiên không biết là tư vị gì.
Phó Thanh nhìn Tiết Nhu, anh biết tính cách cô ấy không phải như thế, Tiết Nhu thấy không thể gạt được anh, rốt cuộc nói thật,“Là Đường Tầm gọi điện thoại kêu em tới, ảnh nói anh bị thương, bảo em qua chăm sóc anh.”
Đường Tầm...... Phó Thanh sửng sốt một chút, mới nói:“Anh không sao, đã xử lý qua rồi.”
Cố Sênh Sênh nhìn người ta nói nói cười cười, tuy rằng Phó Thanh không cười, nhưng cô cảm thấy bản thân chẳng khác nào bóng đèn, còn nữa, thằng cha Đường Tầm này sao lại làm vậy chứ, không phải nói hi vọng cô câu được Phó Thanh sao, thế mà còn cố ý phá hoại, tuy rằng cô cũng không nghĩ tới sẽ làm cái gì......