Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng

Chương 23: Sơn thôn - Phần 4



Cơn mưa mùa hạ đến nhanh đi cũng nhanh, gần xế chiều bầu trời cũng đã thoáng đãng hơn. Sau bữa cơm, Cố Sênh Sênh tắm rửa, rồi ra băng ghế nhỏ trước sân ngồi hóng mát với Tiểu Miên. Vừa gội đầu nên mái tóc vẫn còn ướt, cô xoắn tóc lại giũ xuống những giọt nước, sau đó dùng khăn bao bọc, quấn lại túm ngược lên, tạo thành một bó to trên đầu.

Những đợt gió nhè nhẹ thổi đến dần dần quét đi không khí khô nóng còn sót lại ban ngày. Tiếng ếch kêu ngân vang bốn phía, Tiểu Miên gối đầu trên đùi Cố Sênh Sênh, đeo hai ống tai nghe nhạc từ điện thoại Cố Sênh Sênh.

Đầu tóc Tiểu Miên khá bù xù, mỗi lần cô bé động đậy đùi Cố Sênh Sênh liền nhồn nhột ngưa ngứa, tín hiệu điện thoại đã có, tự dưng cô nghĩ tới Phó Thanh.

Nhẩm tính thời gian, giờ này chắc hẳn anh đã tan làm về đến nhà rồi.

Trên đùi tự nhiên nhẹ bẫng, Tiểu Miên ngồi dậy, cười tủm tỉm hỏi Cố Sênh Sênh:“Chị Cố, nãy giờ chị nhìn điện thoại cười ngẩn ngơ lâu lắm rồi đó nha, chị có chuyện gì hả? Hay là chị nhớ đến bạn trai?”

Cố Sênh Sênh đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Miên,“Chị đang sắp xếp lại cảm xúc, không phải bạn trai, nếu ảnh chịu chị lập tức chiếm dụng thân phận! Nhưng sợ rằng người ta không chịu thôi” Nói nói thanh âm nhỏ dần xuống, nghiêng đầu thấy Tiểu Miên mắt lấp lánh, vươn ngón trỏ chọt chọt trán cô bé, cười nói:“Đại nha đầu em cũng biết mấy chuyện này ha?”

Tiểu Miên lần nữa gối đầu trên đùi Sênh Sênh, chớp chớp mắt, hỏi:“Chị Cố, anh ấy là người thế nào dạ?”

Gió rừng nổi lên, cành cây tán lá rung động xào xạt, Cố Sênh Sênh nheo mắt, cười nói:“Ảnh là bác sĩ, vừa ổn trọng lại ôn nhu, y thuật rất cao siêu nhưng không hay cười lắm, nói chung là một người đàn ông rất rất tốt.”

Cố Sênh Sênh mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Phó Thanh, tuy rằng cô rất muốn gọi điện thoại, nhưng lại sợ nghe giọng nói của anh sẽ không biết nên nói cái gì, gửi tin nhắn tương đối dễ ứng đối hơn.

“Phó tiên sinh, em đang nghĩ tới anh, anh có nhớ em không? Chiều nay đang quay phim thì trời bất chợt đổ cơn mưa, cả đám người ai cũng bị ướt sũng hết.”

Nghĩ nghĩ lại sợ Phó Thanh không nhắn tin lại, lại gửi thêm một tin nhắn,“Phó tiên sinh, anh ăn cơm chưa?”

Điện thoại báo rung là lúc Phó Thanh mới từ phòng tắm bước ra, vừa mới tắm gội xong, những giọt nước theo tóc nhỏ xuống cơ ngực, sau đó trượt đến cơ bụng, một đường thẳng tắp cuối cùng rơi xuống đất.

Anh giũ giũ tóc đi đến lấy điện thoại, cơ bụng theo bước chân giãn ra tạo thành vòng cung vô cùng đẹp.

Phó Thanh xem xong tin nhắn, không có lập tức phản hồi, anh đem khăn mặt đặt về buồng tắm, bấm dãy số Cố Sênh Sênh, anh muốn nghe giọng nói của cô, anh có thể tưởng tượng được lúc này cô nhất định đang khư khư giữ điện thoại chờ anh trả lời tin nhắn.

Điện thoại chưa đổ xong một hồi chuông đã có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói tràn đầy ý cười của Cố Sênh Sênh,“Phó Thanh! Anh gọi cho em! Khai mau, anh nhớ em phải không?”Cố Sênh Sênh bên trong điện thoại cười ngây ngô.

Phó Thanh trầm mặc một lát, đột nhiên cười rộ lên, anh đáp:“Ừ.”

Cố Sênh Sênh cười không nổi nữa.

“Anh, anh đừng có giỡn hùa theo em, em rất dễ tin là thật đó.” Cố Sênh Sênh nhất thời nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp.

“Cố Sênh Sênh,“ Anh mở miệng gọi cô, tên cô phát ra từ miệng anh sao mà ngọt ngào như kẹo đường thế này, trong lòng cô đột nhiên như bị gõ nhẹ, anh nói,“Hình như anh bắt đầu thích em rồi.”

“Còn nữa, sau này đừng mặc đồ lộ liễu như vậy nữa nhé.”

Trong tâm trí tựa hồ có muôn ngàn pháo hoa nở rộ, Cố Sênh Sênh cúp điện thoại, trên mặt lập tức nóng bừng bừng như lửa thiêu, trong lồng ngực phảng phất trăm ngàn hồ điệp trú ngụ, Cố Sênh Sênh chạy vào phòng vùi mặt vào trong gối, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của Phó Thanh,“Hình như anh bắt đầu thích em rồi.”

Thành phố E, Phó Thanh buông điện thoại, bên trong đôi mắt ánh lên một tầng ý cười dịu dàng, ban đầu là cô trêu anh, đột nhiên xuất hiện trong thế giới của anh, xông thẳng vào mà không thèm hỏi ý kiến, nhưng anh lại không hề chán ghét cô, dần dần không biết bắt đầu từ lúc nào, nếu có một đoạn thời gian không nghe đến tên cô, không bị cô chơi xấu không phân rõ phải trái, anh lại bắt đầu cảm thấy không quen.

Cho đến hôm nay nhìn thấy ảnh chụp cô mặc đồ thiếu vải, anh cư nhiên cảm thấy trong lòng có điểm chua chua, loại cảm giác này thật giống như kho báu anh cất công chôn giấu bấy lâu bị người ta dòm ngó vậy, bắt đầu từ giây phút đó, Phó Thanh biết anh sụp hố rồi.

Nếu cô trêu anh trước, anh nghĩ, vậy phải bắt cô phụ trách đến cùng thôi.

----

Từ khi Phó Thanh biểu lộ tâm ý, người sáng suốt đều nhìn thấy sự biến hóa của Cố Sênh Sênh, nét mặt phá lệ toả sáng nha, nhập vai cũng phá lệ ra sức nha. Nhưng mà kể từ hôm đó, Cố Sênh Sênh vẫn chưa dám liên hệ lại với Phó Thanh, cô hở một cái là ve vãn anh, lần này ve vãn thành công rồi, cô lại bối rối.

Tiến độ quay phim tiến triển rất thuận lợi, gần như sẵn sàng khởi hành trở về thành phố, Tê Phượng thôn lại đột nhiên đổ mưa to, trời mưa đường trơn, sương mù lại dày đặc, đường không dễ đi, kịch tổ quyết định đợi tạnh mưa mới rời khỏi.

Trời mưa vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, ngoài trời âm u, thoạt nhìn sắp sập tối, Cố Sênh Sênh cùng Tiểu Miên ngồi ở trong nhà mắt to nhìn mắt nhỏ, hai người đều ỉu xìu, ở chung nhiều ngày thế này, giờ muốn tách ra, cảm xúc không nỡ tràn ngập chung quanh hai người.

Cố Sênh Sênh thậm chí nghĩ, nếu Tiểu Miên đồng ý, cô lập tức mang cô bé đi cùng, cô sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi dưỡng cô bé.

Tiểu Miên không thích ứng không khí thương cảm như vậy, mở miệng dời đi lực chú ý của hai người,“Chị Cố, chị muốn ăn khoai lang không, nhà dì của Tiểu Thu có khoai lang á, em đi lấy mấy củ về nướng hai chị em mình ăn, ngon lắm í!”

Nói xong cầm ô muốn chạy ngoài, trời sắp tối rồi, lại đang mưa to, Cố Sênh Sênh làm sao yên tâm để Tiểu Miên đi một mình, nhanh chóng đuổi theo.Tiểu Miên dừng lại đứng ở trong mưa hướng cô cười,“Không có gì đâu, nhà dì của Tiểu Thu cách nhà em gần lắm, em đi thường xuyên mà, chị không có ủng đi mưa ướt dơ giày hết, chị ở nhà chờ em, em lập tức về liền.”

Nói xong liền cầm dù chạy chậm rời đi, Cố Sênh Sênh chỉ có thể nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Tiểu Miên dần dần biến mất ở trong màn mưa.

Cố Sênh Sênh quay về phòng, chuyển ghế nhỏ đến cửa lớn, ôm đầu gối nhìn mưa từ trên mái hiên chảy xuống, điện thoại đột nhiên vang lên, là Phó Kha.

Cố Sênh Sênh nghĩ rằng thằng nhóc này sao lại biết gọi điên thoại cho cô đây, lúc gần đi cô ghẹo Phó Kha, nếu nhớ cô lúc nào cũng có thể gọi cho cô, cô nhớ rõ Phó Kha lúc ấy cực kỳ khinh thường nói hắn tuyệt đối sẽ không gọi một cú điện thoại nào cho cô cả.

Cố Sênh Sênh buồn cười, bắt máy.

“Alo, Kha Kha.”

“Ừ, cô ngốc chị còn sống à, tôi còn tưởng chị không nhận điện thoại của tôi nữa chứ.”

Thằng oắt con này...... Cố Sênh Sênh nhịn xuống xúc động muốn cúp điện thoại, cắn răng nói:“Yên tâm, chị đây không chấp nhận với cún con.”

Phó Kha cười cười, không cãi lại, Cố Sênh Sênh hơi kinh ngạc, thằng nhóc này đột nhiên đổi tính?

Điện thoại đầu kia ồm ồm, Cố Sênh Sênh mơ mơ hồ hồ nghe giống như tiếng sân bay, cô cả kinh.

Phó Kha đột nhiên mở miệng,“Cô ngốc tôi về đây.”

Cố Sênh Sênh ngưng một chút,“Không đợi chị mà về trước sao?”

Phó Kha đè thấp giọng nói,“Ừ, không đợi đâu, sợ luyến tiếc. Không gặp tốt hơn.”

Cố Sênh Sênh trong lòng đột nhiên có điểm chua xót.

Phó Kha lại nói:“Chúc chị sớm ngày trói được anh tôi, nếu ngày nào đó chị bị anh tôi đá thì nhớ tìm chỗ nương tựa tôi đây, bảm đảm cho ăn no đủ, chị chỉ cần mỗi ngày hòa tấu với tôi là được rồi.”

Cố Sênh Sênh:“Cậu cút đi, có thể nói điều hên tí không, vừa định nói luyến tiếc cậu, đi đi mau biến đi.”

Hai người rõ ràng đều luyến tiếc, lại dùng giọng điệu khó nghe nhất khiến đối phương khổ sở.

Phó Kha còn muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói nên lời, cô khiến hắn hiểu rõ một điều chỉ khi bản thân trở nên vĩ đại mới xứng đôi trong mắt mọi người, cô từng nói với hắn,“ Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi.” (biển rộng cho cá tung hoành, trời cao cho chim bay lượn. Ý chỉ thời vận, hoàn cảnh đều có đủ)

Bây giờ vẫn chưa đến lúc nói hết những tâm sự chất chứa trong lòng, sau này nếu có cơ hội lại nói vậy.

Phó Kha giữ điện thoại trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói:“Cúp đây.”

“Ừ, bảo trọng.”

Cố Sênh Sênh không thể không rõ tâm tư Phó Kha, thế nhưng cô tin rằng đến một lúc nào đó hắn sẽ hiểu cuộc sống còn có rất nhiều thứ quan trọng phải làm, còn rất nhiều việc chờ hắn trải nghiệm. Hắn sẽ đi qua nhiều nơi, thấy nhiều phong cảnh, gặp được cô gái thật sự khiến hắn động lòng.Một người bước xuyên qua màn mưa hướng về phía này, Cố Sênh Sênh vốn dĩ tưởng Tiểu Miên trở lại, vừa định nghênh đón mới phát hiện người tới vóc người cao lớn, không phải Tiểu Miên.

Cố Sênh Sênh thấy rõ bộ dạng người kia, là một phó đạo diễn trong đoàn tên Lưu Chiêu. Đoàn phim [ ấm xuân ] Lưu Bán Nông là tổng đạo diễn, trừ hắn còn có hai phó đạo diễn nữa, đã trễ thế này, hắn tới đây làm gì.

Lưu Chiêu tháo áo mưa đặt sang một bên, cũng không khách khí, lập tức an vị ngồi xuống.

Trong phòng chỉ có mình cô, Cố Sênh Sênh không thể không có tâm tư phòng bị, cô rót một ly nước cho Lưu Chiêu, hắn đón nhận ly nước, không biết là cố ý hay vô tình đụng chạm tay cô.

Cố Sênh Sênh phía trên treo lên nụ cười xa cách, hỏi,“Lưu đạo diễn đã trễ thế này còn đến đây, có chuyện gì sao?”

Lưu Chiêu nhìn Cố Sênh Sênh từ trên xuống dưới, thấy trong phòng không có ai khác, cợt nhả hẳn lên, hướng Cố Sênh Sênh cười,“Sênh Sênh, mấy ngày nay tôi đối với cô thế nào?”

Phi! xem ra Lưu Chiêu quả nhiên dụng tâm sắc dục, Cố Sênh Sênh cố nén nội tâm buồn nôn chán ghét, trên mặt lại không tỏ vẻ gì,“Làm phiền Lưu đạo diễn thường xuyên chỉ điểm tôi mới có tiến bộ lớn như vậy, Sênh Sênh tại đây cám ơn đạo diễn.”

Cô nghĩ cô cho hắn mặt mũi, nếu hắn vẫn không biết rút lui, đừng trách cô không khách khí.

Lưu Chiêu bị khen ngỡ ngàng, nói:“Đã biết Cố tiểu thư là người thức thời mà.”

Lưu Chiêu híp mắt muốn sờ tay Cố Sênh Sênh, bị Cố Sênh Sênh né tránh, Lưu Chiêu mất mặt, xấu hổ rồi nổi giận.

“Cố Sênh Sênh! Cô đừng có lên mặt! Cô ngoan ngoãn tôi có thể nâng cô lên hàng nữ chính, nhưng cô không biết điều thì đừng trách tôi vô tình.”

Lưu Chiêu chống nạnh, hất mặt dưới ngọn đèn tỏa sáng.

Cố Sênh Sênh cười lạnh một tiếng,“Ồ, muốn quy tắc ngầm mà còn nói như đúng lý hợp tình đến vậy? Có cần tôi thay thầy cô giáo huấn ông lại một lần nữa không hả? Nếu ông nói đến lợi ích, tôi đây có khả năng kiếm được nhiều lợi ích hơn nữa kìa, ông muốn quy tắc ngầm với tôi? Đừng có mơ, không nói đâu xa đàn ông trong một vòng thôn Tê Phượng này lão nương chọn ai mà chẳng được, đời nào đến phiên ông?”

Cố Sênh Sênh đứng lên, nắm chặt một căn đòn gánh, giọng nói lạnh lùng:“Nếu ông thức thời mau biến đi, sự tình hôm nay tôi sẽ không đề cập đến, xem như chưa từng xảy ra, còn ông không biết điều thì đừng có trách tôi, ông có thể làm gì tôi? Hiếp rồi giết? Sau đó đợi lão bà nhà ông đưa cơm tù cho ông sao?”

Cố Sênh Sênh không sợ Lưu Chiêu, kiếp trước bọn họ từng hợp tác, người này lá gan rất nhỏ, miệng cọp gan thỏ, mình mạnh hắn liền yếu, gặp người bình thường yếu bóng vía, bị hắn hù một chút nói không chừng tin liền, ai biểu hắn xui xẻo gặp phải Cố Sênh Sênh, hơn nữa lão bà Lưu Chiêu là người phụ nữ rất lợi hại, hắn lại rất sợ lão bà nhà hắn.

Nghe vậy, khí thế Lưu Chiêu mềm xuống hơn phân nửa.

Cố Sênh Sênh nhướn mày,“Còn không đi?”

“Không biết điều.” Lưu Chiêu liếc Cố Sênh Sênh một cái, hùng hùng hổ hổ phủ thêm áo mưa đi ra ngoài.

Cố Sênh Sênh xùy một tiếng khinh miệt, vậy ông cũng phải xứng khiến lão nương coi trọng chứ.

Trời đã hoàn toàn tối đen, Tiểu Miên đi một tiếng rồi còn chưa trở về, Cố Sênh Sênh không đợi nỗi nữa, cũng không quản giày có ướt có dơ hay không, tìm đèn pin khóa cửa vọt vào trong mưa.

Cố Sênh Sênh lần mò theo dấu chân Tiểu Miên đi tìm, đường phía dưới rất trơn trợt sâu thũng, dùng đèn pin chiếu qua nhìn không thấy đáy, Cố Sênh Sênh đi qua một ổ rơm xa xa thấy cây dù Tiểu Miên lúc nãy mang theo trên mặt đất, lại không phát hiện người đâu.

Cố Sênh Sênh vội vàng đến gần,“Tiểu Miên! Tiểu Miên em ở đâu?”

Không ai đáp lại cô, Cố Sênh Sênh hoảng, kêu thêm vài tiếng, đột nhiên nghe phía dưới có tiếng kêu cứu mỏng manh,“Chị Cố, em ở trong này, cứu em, cứu em với!”

Tim Cố Sênh Sênh ngã xuống đến đáy cốc, Tiểu Miên sao bị rơi xuống hố, không phải nói lập tức trở về sao, cô không nên cô bé đi ra ngoài!

Áy náy, khổ sở cùng lo lắng áp Cố Sênh Sênh sắp không thở nổi.

“Tiểu Miên em đợi chị, chị lập tức đến cứu em ngay đây, đừng sợ!”

Cố Sênh Sênh muốn gọi điện thoại cầu cứu, lại phát hiện không mang theo điện thoại, đành phải ngồi xổm xuống trấn an Tiểu Miên rồi đứng dậy định đi tìm người, đường là đường bùn, trải qua mưa to cọ rửa có nơi mềm nhão trơn vô cùng, cô trượt một cái, lăn xuống hố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.