Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng

Chương 7: Nam thần xuống bếp



Cố Sênh Sênh cứ thế mà nhặt một người lớn xác còn sống sờ sờ về nhà, tuy rằng cái người to xác này góp phần làm cho cảnh đẹp ý vui, nhưng bị cái tính tình rất ư là khó chịu.

Cố Sênh Sênh đinh ninh Phó Kha sẽ oán than hoàn cảnh sống quá gian khổ, kết quả từ lúc về đến nhà tới giờ một câu bực tức cũng chưa từng hé răng, còn có vẻ rất thích thú.

Cố Sênh Sênh an ủi bản thân, hôm nay mới ngày đầu tiên, đợi hắn ở thêm vài bữa cảm thụ hết đời sống khổ cực trốn dân gian sẽ ngoan ngoãn bộc lộ tính khí khó ở cho mà xem.

Hôm nay, Cố Khương tham gia hoạt động khu phố, để lại hai đứa trẻ Cố Sênh Sênh và Phó Kha ở nhà, đến giờ cơm, hai người ngồi phịch ở sofa mặc kệ bụng đói réo rắt cũng chẳng ai chịu nhúc nhích trước.

Phó Kha dùng ánh mắt ý bảo Cố Sênh Sênh,“Cô ngốc mau đi nấu cơm.”

Cố Sênh Sênh ôm cái bụng phẳng lì, kháng nghị:“Không muốn, hay là chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi.”

Phó tiểu thiếu gia bĩu môi, tỏ ý phản đối, lại một lát sau, Cố Sênh Sênh nhận mệnh đứng lên,“Rồi rồi rồi, chị làm, ăn rồi có xảy ra hậu quả gì thì cậu đừng có tìm chị.”

Nhìn Cố Sênh Sênh đứng lên, Phó Kha nhất thời hứng khởi,“Tôi muốn ăn cánh gà cola Phúc Lộc viên....”

Cố Sênh Sênh đánh gãy lời hắn,“Chỉ có rau xanh, củ cải, cà chua, ăn hay không thì tùy.”

“Chị như vậy tôi sẽ méc anh tôi chị ngược đãi tôi.” Phó nhị thiếu gia vắt chân bắt chéo, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Cố Sênh Sênh nghiến răng, cực lực nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người, cười nói:“Cậu đợi chị tra lịch âm cái đã.”

“Tra lịch âm làm chi?” Phó Kha khó hiểu.

Cố Sênh Sênh nhìn Phó Kha, cười sáng lạn: “Xem hôm nay có thích hợp để sát sinh hay không?”

Phó Kha:......

Cố Sênh Sênh ở trong phòng bếp đối mặt với một đống đồ ăn ngẩn người, không biết nên bắt đầu từ đâu, mười ngón tay thon dài ngọc ngà của cô trước giờ không dính nước, nào biết nấu nướng ra làm sao, hứng thú dữ lắm cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt, rồi nhìn mẹ nấu cho ăn thôi.

Tìm tòi trong đầu toàn bộ ký ức có liên quan đến bếp núc, Cố Sênh Sênh cuối cùng quyết định làm vài món chắc chắn trăm phần trăm ăn không chết như: Cà chua chiên trứng, khoai tây viên chua cay, rau xà lách trộn giấm, thêm món canh tảo tía tô, về phần thịt hả, thực xin lỗi, không có đâu.

Phó Kha cầm một ly nước trái cây ung dung, dựa cửa nhìn Cố Sênh Sênh cắt cà chua như khỉ làm xiếc, đột nhiên cười thần bí,“Chị nên dụng tâm nấu nướng cho cẩn thận, tôi có mời người tới đó.”

Nước cà chua văng lên mặt, Cố Sênh Sênh lấy tay lau, hỏi:“Ai?”

Phó Kha nhíu mày,“Lát biết.”

Ước chừng nửa giờ sau, có người ấn chuông cửa, Phó Kha cũng không biết chạy đâu, Cố Sênh Sênh gọi nhiều lần cũng không đáp, đành phải tự thân đi mở cửa, ra tới cửa mới phát hiện tay vẫn cầm dao, nhanh chóng giấu ra phía sau.Cửa vừa mở Cố Sênh Sênh còn tưởng bản thân xuất hiện ảo giác, Phó Thanh cư nhiên đứng trước cửa, anh hôm nay mặc quần áo hàng ngày, xem ra hôm nay được nghỉ, hai nút áo trên cùng không gài, cổ áo tùy ý rộng mở, so với bình thường nhiều hơn một phần biếng nhác.

Phó Thanh cũng hiểu đột nhiên xuất hiện ở nhà người khác có điểm đường đột, mở miệng giải thích,“Là Phó Kha gọi điện thoại bắt tôi đến, Phó Kha đâu rồi?”

Cố Sênh Sênh chớp mắt liền hiểu rõ người khách mà Phó Kha nhắc đến vừa rồi là ai, ở trong lòng mừng thầm, nhóc con này cũng thật có tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ khao cậu ăn thật ngon.

“Vừa rồi còn ở đây, không biết chạy đi đâu nữa, chắc có lẽ cơm chín sẽ quay lại thôi.” Cố Sênh Sênh mời Phó Thanh vào, chậm chạp suy nghĩ, sớm biết trang điểm một chút, cũng không biết tóc tai có bị rối không.

“Cô đang nấu ăn sao?” Phó Thanh thoáng nhìn cái tay phía sau lưng Cố Sênh Sênh, trên dao còn dính nước cà chua. Nghĩ đến tay nghề sứt sẹo của mình, Cố Sênh Sênh đành phải cười ngượng ngùng, khẩn cầu trong lòng anh trăm ngàn lần đừng vào bếp nha, kết quả liền nghe thấy tiếng thằng nhóc Phó Kha ở trong bếp kêu,“Anh à! anh mau tới đây cứu vớt dạ dày của em với, em không muốn chết vì ngộ độc đâu.”

Phó Thanh nhìn cô một cái bước đến phòng bếp, trong ánh mắt có ý cười thản nhiên, thế nhưng Cố Sênh Sênh biết, đó là cười nhạo mà......

Thằng nhóc thối tha, sớm không ra muộn không ra, cố tình lúc này hiện ra quấy rối, chẳng lẽ thằng nhóc này có mệnh xung khắc với mình?! Cố Sênh Sênh nghiến răng, nhờ có sự hiện diện của Phó Thanh ở đây mới không phát hỏa.

“Đây là những món cô nấu?” Ngón tay thon dài trắng trẻo của Phó Thanh bốc lên một miếng khoai tây, vỏ ngoài còn chưa cắt rửa sạch, Cố Sênh Sênh vốn thấy không có gì, nhưng nhìn mười ngón tay của anh cầm miếng khoai tây cô cắt, Cố Sênh Sênh đột nhiên cảm thấy tội lỗi, giống như cô đã làm ô uế bàn tay ấy vậy.

Trên bàn một đống hỗn độn, khoai tây que, cà chua băm nhuyễn, trứng gà đánh tan vẫn còn lẫn vỏ trứng, cộng thêm Phó Kha đứng một bên thêm mắm thêm muối đả đảo tay nghề của Cố Sênh Sênh.

Phó Thanh thở dài, hỏi Cố Sênh Sênh,“Trong tủ lạnh còn có gì ăn được? Tôi làm cho.”

Cố Sênh Sênh sửng sốt, lập tức cười tít mắt, cô hôm nay có thể ăn cơm Phó Thanh nấu nha! Không còn gì hạnh phúc hơn! vì để tiện cho Phó Thanh phát huy, Cố Sênh Sênh cơ hồ đem toàn bộ đồ ăn trong tủ lạnh mang ra, Phó Thanh chọn mấy thứ, khiến Cố Sênh Sênh phải mang những thứ còn lại đặt về trong tủ lạnh.

Nhìn thấy bao tử có thể được đảm bảo, Phó Kha thong thả ra khỏi phòng bếp, ngồi sô pha xem TV.

Phó Thanh xắn tay áo, thuần thục bắt đầu rửa rau, thái rau, Cố Sênh Sênh biến thành fan hâm mộ đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng hỗ trợ lấy dầu, muối, tiêu, đường...

Quả nhiên thiên tài chính là thiên tài, nấu cơm cũng có thể giống như tác phẫm nghệ thuật, thần thái ưu nhã cảnh đẹp ý vui.

Phó Thanh làm ba món ăn một món canh, mỗi một món ra lò Cố Sênh Sênh cũng rất chân chó hai tay tiếp nhận, mắt cười cong cong mang ra ngoài, rất nhanh, toàn bộ phòng khách hương thơm bốn phía, Phó Thanh từ trong phòng bếp mang ra món canh cuối cùng, Cố Sênh Sênh nhanh chóng lấy khăn cho anh lau tay.”Phó tiên sinh, em phát hiện anh càng ngày càng đẹp trai.” Cố Sênh Sênh với trái tim thiếu nữ sắp bùng nổ, nhìn những khớp ngón tay mảnh mai của Phó Thanh, mắt cười không tan, y hệt tú bà nhìn thấy cô nương xinh đẹp.

“Bất quá anh không cần phải lo, tuy rằng hiện tại tay nghề của em không tốt lắm, nhưng em sẽ cố gắng học, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của chúng ta đâu.”

Phó Thanh bước chân khựng lại một chút, cô gái này thật là......

Phó Kha đã sớm ngồi ở trước bàn ăn, vung đũa ngấu nghiến, vừa ăn vừa đả kích Cố Sênh Sênh,“Chị nhìn chị kìa, con gái mà không biết nấu cơm, không thấy xấu hổ sao.”

Cố Sênh Sênh vừa nghe liền bực mình, híp mắt nhìn hắn,“ Kha Kha, cậu có tin sau này thức ăn của cậu tôi sẽ nhận thầu hết không hả?”

“Đừng nha, tôi không muốn biến thành chuột bạch.” Phó Kha nhìn cũng không nhìn Cố Sênh Sênh, nói như đinh chém sắt.

Cố Sênh Sênh đang muốn phản bác, đột nhiên chuông cửa vang, Cố Sênh Sênh trừng mắt nhìn Phó Kha một cái, đợi lát nữa xem lão nương thu thập ngươi thế nào.

“Cố tiểu thư, đã lâu không gặp.” Cửa vừa mở ra Cố Sênh Sênh đối diện với gương mặt sáng lạn của Đường Tầm.

“Sao anh lại tới đây?” Cố Sênh Sênh cũng lười tiếp đãi, xoay người trở vào, cô còn đang giận anh, ngữ khí cũng không quá thân mật.

“A, là tôi bảo anh ấy đến, ảnh gọi điện thoại, tôi nói tôi đang ở đây, ảnh muốn đến xem, nhưng mà sao hai người biết nhau vậy?” Phó Kha ló đầu ra mở miệng hỏi.

“Làm sao biết hả, cũng như chị biết cậu đấy thôi, nghiệt duyên!” Cố Sênh Sênh nghĩ, thế giới này đúng là nhỏ bé.

Đường Tầm cũng không giận, vẫn cười như trước đi vào theo Cố Sênh Sênh, anh đánh giá bên trong căn nhà một chút, thấy người ngồi trong phòng, cười càng sáng lạn,“Ây, Thanh Thanh à........, thật nhớ muốn chết.”

Chỉ thấy Phó Thanh khóe mắt rút một chút, sắc mặt có điểm đen, Cố Sênh Sênh còn tưởng Đường Tầm gọi cô, còn gọi ghê tởm như vậy, vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ quay đầu nhìn Đường Tầm.

Đường Tầm chỉ chỉ Phó Thanh đang nhàn nhã dùng bữa,“Tôi nói cậu ta, ê, Thanh Thanh, sao cậu không lên tiếng chào hỏi anh gì hết vậy?”

Đường Tầm giống như bướm vờn hoa nhào qua Phó Thanh, ngữ điệu này....... Cố Sênh Sênh tựa như thấy hình ảnh bản thân đang đùa giỡn Phó Kha, không khỏi buồn cười, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Cố Sênh Sênh lại nghĩ, nếu đức hạnh này của Đường nam thần bị fans thấy được, chắc sẽ có rất nhiều trái tim ngây thơ thuần khiết của thiếu nữ tan nát đây.

“Ý, đúng lúc tôi còn chưa ăn cơm, ừm, thật thơm, vừa thấy liền biết Thanh Thanh làm rồi, chỉ có Thanh Thanh của chúng ta mới có thủ xảo điệu nghệ thế này thôi.”

Tú bà số hai Đường Tầm phát ngôn vài câu nịnh hót, Phó Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, bình tĩnh trước sau như một tiếp tục ăn cơm, Đường Tầm chưa từ bỏ ý định, kéo cánh tay Phó Thanh, ngữ khí nũng nịu,“Ây da, Thanh Thanh cậu thật bạc tình bạc nghĩa, cậu đã quên một đêm ngắm sao bên hồ của chúng ta rồi sao?”

Cố Sênh Sênh thật muốn tung ra chiêu giáng long thập bát chưởng đập chết con gấu teddy to lớn, một đại nam nhân, làm sao có thể nói ra lời nói buồn nôn người người phẫn nộ như thế, Phó Kha như đã quá quen tình cảnh này, mặc kệ Đường Tầm giở trò với anh mình.

Phó Thanh rốt cuộc buông bát đũa, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Tầm, Đường Tầm lập tức trưng ra một nụ cười sáng lạn chờ anh cất tiếng nói, Phó Thanh liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng bâng quơ phun ra một từ,“Cút.”

Cố Sênh Sênh cũng ngồi xuống, trên bàn không khí nháy mắt biến hóa quỷ dị, ba chàng trai, hơn nữa còn là ba người tuấn tú đẹp trai, soái khí ngời ngời ngồi chung quanh cô, Cố Sênh Sênh cảm thấy bản thân nháy mắt biến thành đế vương cổ đại, nắm giữ hậu cung ba ngàn giai lệ.

“Ba người cùng tôi chụp chung tấm hình đi.” Cố Sênh Sênh cười hề hề.

“Chị lại có chủ ý gì?” Phó Kha thường xuyên bị Cố Sênh Sênh khi dễ, cảnh giác nhìn cô.

“Đem bán đó, tìm mấy phú bà có tiền thích tiểu bạch kiểm í, với nhan sắc của mấy người, tôi khẳng định có thể gom được một khoản kha khá, Kha Kha cậu nói xem chị đây rất có tài phải không?”

Phó Kha mặc kệ cô, cô gái này suốt ngày trong đầu suy nghĩ gì đâu không

Ngược lại Đường Tầm hứng thú nhìn Cố Sênh Sênh, cười cười “Trước bán Thanh Thanh đi, tôi giúp cô giới thiệu người mua, tiền bán được chúng ta chia đều.”

Cố Sênh Sênh lườm anh một cái,“Trước bán anh, kế đó bán Phó Kha.”

“ Thanh Thanh thì sao?”

Cố Sênh Sênh thoáng nhướn mi,“Giữ làm của riêng.”

“Cố tiểu thư à,“ Đường Tầm nhìn thoáng qua gương mặt càng ngày càng đen Phó Thanh, cười nói:“Tôi cảm thấy so với nghề diễn viên, còn có một chức nghiệp càng thích hợp với cô hơn.”

“Là gì?”

Đường Tầm:“Nữ lưu manh”

Cố Sênh Sênh:......

“Được rồi,“ Đường Tầm buông bát đũa, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc,“Tôi lần này tới là muốn chuộc tội với Cố tiểu thư, trong tay tôi có một kịch bản, tuy rằng đây chỉ là một bộ phim ngắn, nhưng dưới góc nhìn của tôi, nhất định có thể bùng nổ, muốn nhận hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.