Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc

Chương 3-2: Mắc nợ trùng sinh (2)



【 Nếu cô có cơ hội trùng sinh nhưng sẽ phải trả một giá đắt cho bọn ta, cô có nguyện ý trùng sinh không? 】Khi Hoàng Phủ Tử Y dần có ý thức, liền nghe văng vẳng bên tai câu hỏi này.

“Yêu cầu trả giá là gì?” Câu hỏi này có chút ngoài ý muốn, sau khi ngạc nhiên cô cũng lấy lại bình tĩnh, dùng lí trí trả lời.

【 Một khoản nợ kếch xù. 】 Tiếng hệ thống trả lời lại

“Tiền?” Dùng tiền mua mạng? Bao nhiêu tiền mới có thể mua đươc mạng của cô? Hoàng Phủ Tử Y vô cùng tự luyến, cảm thấy bản thân vô giá.

【 Là “Độ nổi tiếng’, fan đối với người họ yêu thích có thể biến ảo thành thật, sau đó cô có thể dùng ‘Độ nổi tiếng" để trả nợ. 】 hệ thống tiếp tục trả lời.

“Ngươi là ai? Ngươi được lợi ích gì trong việc này?” Hoàng Phủ Tử Y vẫn bình tĩnh như cũ, không vì muốn trùng sinh mà mất đi lí trí, cô muốn sống, vì trong lòng có lí do muốn tồn tại, nhưng không phải chỉ vì muốn tồn tại mà đánh mất tất cả mọi thứ ở kiếp trước, nếu như vậy thà chết còn hơn.

【 Ta là một phần của ‘Độ nổi tiếng’ có thể được biến đổi thành năng lượng tái sinh, ý cô thế nào, có muốn trùng sinh hay không? 】 Hệ thống trả lời dứt khoát, có cảm giác rất nghiêm túc.

Trong lòng Hoàng Phủ Tử Y vẫn có nhiều hoài nghi, cô không dễ dàng tin tưởng những gì hệ thống nói, nhưng không đợi cô đặt câu hỏi, hệ thống liền một lần nữa mở miệng:

【 Người sống mới có khả năng vô tận, cô thật sự không muốn tái sinh sao? 】

Hoàng Phủ Tử Y trầm mặc một lát, sau đó trả lời quyết đoán: “Tôi đồng ý!” Đúng như lời hệ thống, người sống mới có khả năng vô hạn, nếu cái giá phải trả chỉ là ‘Độ nổi tiếng", như vậy bất kể cái hệ thống này là gì cô đều sẵn sàng thử một phen!

【 Được, theo ý cô! 】 hệ thống trả lời máy móc, tiếng nói như có ý cười.

Ngay sau đó, Hoàng Phủ Tử Y liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mất đi ý thức một lần nữa, rồi sau đó không biết qua bao lâu, qua cơn chấn động kịch liệt mới dần tỉnh lại.

【 Chào mừng đến với “Hệ thống trung tâm vũ trụ", hệ thống ràng buộc ……】 tiếng hệ thống lại hiện, Hoàng Phủ Tử Y dần hồi tỉnh ý thức, thậm chí có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của cơ thể, chỉ là không biết tại sao lại không tài nào mở mắt được, mà ngay lúc này, âm thanh văng vẳng bên tai có chút xa lạ lại rất đỗi thân quen.

“Cô ấy thế nào rồi, thật sự không sao chứ?”

Là giọng nói của một người con trai, trầm thấp mà cuốn hút, lời nói còn mang theo sự quan tâm, lo lắng rất rõ ràng. Mà âm thanh này, không lâu trước đây cô đã từng nghe qua.

“Do quá mệt nhọc hơn nữa còn bị cảm nắng, chỉ cần chú ý một chút, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại, ngài cứ yên tâm.” Bác sĩ cung kính trả lời.

“Khi nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?” Sở Ngao Dư vẫn có chút không yên tâm, cố gắng gặng hỏi.

"Tầm 3 đến 4 tiếng sau khi cô ấy uống thuốc. ” Bác sĩ nhìn đồng hồ, lại giảng giải thêm một hồi, liền bị anh mời ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này Hoàng Phủ Tử Y đang dần có lại nhận thức nhưng vẫn bất động trong trạng thái hôn mê sâu. Cô có thể nghe rất rõ tiếng hai người nói chuyện, vì thế trong suy nghĩ vẫn không khỏi bồn chồn. Thực ra đã chết, nhưng hiện giờ lại chỉ đang hôn mê, người con trai này sẽ nghĩ sao đây, không chừng sẽ cho rằng mình là xác chết sống lại?

Lúc này Hoàng Phủ Tử Y còn chưa biết, cô không phải trở về từ cõi chết, mà là trùng sinh quay lại một năm trước. Lúc ấy, Sở Ngao Dư đã thường xuyên hiện hữu trong cuộc sống của cô, chỉ là cô chưa bao giờ phát hiện ra mà thôi.

Đồng thời, khi Hoàng Phủ Tử Y đang suy nghĩ miên man, đột nhiên bàn tay cô được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp, làm cho cô không khỏi tò mò về cảm xúc của người con trai ấy, khi lúc này đây anh cẩn thận nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ôn nhu lưu luyến như trân quý một báu vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.