Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc

Chương 51-2: Anh chết chắc rồi đó 2



“Tử Y, đừng đùa với anh nữa, em ở Cao Nguyên quay phim, nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, anh còn chút việc, đi làm trước đây, tạm biệt!” Tay của Sở Ngao Dư run rẩy cúp điện thoại, sau đó nhắm chặt đôi mắt, giấu toàn bộ đau khổ trong lòng.

Bất kể là Tử Y nghiêm túc, hay là đùa giỡn, hoặc là có mục đích gì khác, anh cũng chỉ có thể xem là một trò đùa, bởi vì anh không có tư cách cho là thật!

Hoàng Phủ Tử Y lại một lần nữa bị cúp máy trước, cô có chút ngơ người nhìn vào điện thoại, mãi lâu sau mới hừ một tiếng, gương mặt thẹn quá hoá giận!

“Ngu xuẩn! Đần độn! Đại ngốc! Dám cúp máy của tôi, anh chết chắc rồi đó!” Hiếm khi thấy được Hoàng Phủ Tử Y mất đi sự bình tĩnh ngày thường như lúc này, vừa oán giận mắng người đàn ông, vừa kiêu ngạo mà quyết định, cô sẽ không nói với người đàn ông đó những lời yêu thích gì nữa, cô phải để người đàn ông đó tự động nói với cô, và xin cô nói ra!

Hoàng Phủ Tử Y nghĩ như thế, hình như là cảm thấy chưa đủ hả giận, lấy điện thoại đăng weibo: “Dám cúp máy của tôi, anh chết chắc rồi đó!”

Phong cách weibo của Hoàng Phủ Tử Y thay đổi liên tục, có khi lạnh lùng khiến người ta phải ngước nhìn, có khi lại rất gần gũi, như bài weibo này, sau khi dân mạng thấy, đều cười ồ lên.

“Ha ha ha, Bệ Hạ đã chịu sự đả kích gì vậy, có người dám cúp máy của Bệ Hạ, mau mang ra ngoài trảm!”

“Lúc trước luôn cảm thấy Bệ Hạ rất lạnh lùng, bây giờ cảm thấy Bệ Hạ rất có thuộc tính gây cười, rõ ràng là một dòng weibo buồn bực như vậy, nhưng tôi lại bị chọc cười rồi đó.”

“Bệ Hạ dễ thương quá ~”

“Chẳng lẽ chỉ có tôi muốn biết, rốt cuộc là ai đã cúp máy của Bệ Hạ nhà chúng ta sao?”

“Người trên lầu, không phải một mình bạn, tôi cũng rất muốn biết, là nam hay là nữ vậy?”  

Cùng lúc đó, đương nhiên Sở Ngao Dư cũng đã thấy bài weibo này, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, người ta gọi đó là đặc sắc.

Anh đúng là đã chọc giận Tử Y? Có khi nào Tử Y sẽ không nghe điện thoại của anh nữa không! Trong lòng của Sở Ngao Dư vô cùng khủng hoảng, kiềm chế không được nữa, lấy điện thoại lên gọi cho Hoàng Phủ Tử Y.

Hoàng Phủ Tử Y nhìn vào thông báo cuộc gọi đến, sau khi hứ một tiếng, liền hung dữ tắt máy, khi bổn tiểu thư tỏ tình, anh dám cúp máy của bổn tiểu thư, khi bổn tiểu thư cho anh cơ hội giải thích, anh lại dám cúp máy của bổn tiểu thư, bây giờ biết gọi đến rồi sao, hứ, bổn tiểu thư không muốn nghe, cho anh sốt ruột chết luôn!

Hoàng Phủ Tử Y muốn Sở Ngao Dư sốt ruột chết, trên thực tế, Sở Ngao Dư cũng suýt nữa bị sốt ruột chết, điện thoại trên tay không ngừng gọi cho Hoàng Phủ Tử Y, chỉ là mỗi tiếng chuông qua đi, vẫn không được bắt máy, sự lo lắng và sốt ruột trong lòng, thấp thỏm và không yên, với sự khủng hoảng và tuyệt vọng, gần như khiến Sở Ngao Dư không thể chịu đựng được nữa!

Chịu đựng sự dày dò của căn bệnh nhiều năm nay, bất luận có đau khổ đến mấy cũng đều kiên trì, Sở Ngao Dư chưa bao giờ cảm thấy mình là một con người yếu ớt, yếu ớt tới nỗi một cú điện thoại, dày vò anh tới nỗi muốn sống muốn chết, so với cảm giác phát bệnh còn đau khổ hơn nữa.

Một lần không bắt, hai lần, ba lần, …… Ngay lúc Sở Ngao Dư đang ngày càng tuyệt vọng, tưởng Tử Y sẽ không nghe điện thoại của mình nữa, cuộc gọi đột nhiên thần kì được thông qua!

“Có việc?” Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Phủ Tử Y vang lên, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, như đang nói chuyện với một người lạ, chẳng có chút gần gũi và thân thiết như trước nữa, khiến niềm vui mà Sở Ngao Dư mới nảy sinh, ngay lập tức biến thành sự khủng hoảng cực lớn.

“Tử Y, xin lỗi, em, em đừng giận, em đừng giận được không?” Trong đầu của Sở Ngao Dư lúc này, đã có chút không được tỉnh táo, chỉ có thể vội giải thích, đáng thương mà xin lỗi, thậm chí còn thấp hèn cầu xin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.