Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc

Chương 56-2: Ở bên nhau đi (2)



Dưới sự khuyên bảo của Hoàng Phủ Tử Y, Sở Ngao Dư đã không đeo mặt nạ ra ngoài nữa, cho nên lúc này hiện ra trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, là một khuôn mặt tuấn mỹ tới cực điểm, cường ngạnh và yếu đuối cùng nhau tồn tại, mang theo một chút khí tức mâu thuẫn của bệnh tình, để cho người khác nhìn vào liền không tự chủ được sinh ra một tia thương tiếc.

"Uống nước trước đã." Hoàng Phủ Tử Y khó được khi thân mật, chủ động rót một cốc nước ấm cho Sở Ngao Dư. Sở Ngao Dư nói một tiếng cảm ơn, yên lặng uống vào, trong đầu còn đang suy nghĩ lời nói trước đây của Tử Y, ở bên nhau, ở bên nhau… Bọn họ thật có thể ở bên nhau sao?

"Chúng ta ở bên nhau đi." Ngay lúc Sở Ngao Dư còn đang suy nghĩ, Hoàng Phủ Tử Y đột nhiên mở miệng nói, dọa đến tay Sở Ngao Dư run lên, thiếu chút nữa cái cốc cũng rơi xuống đất.

Còn không đợi anh đáp lại, liền nghe Hoàng Phủ Tử Y nói: "Cứ coi như là vì tạo scandal, anh phối hợp với em một chút không được sao, không được cự tuyệt."

Giọng điệu Hoàng Phủ Tử Y vô cùng khẳng định, giống như không phải yêu cầu, không phải hỏi ý kiến, mà cảm giác có chút tự quyết định, căn bản không cho Sở Ngao Dư có cơ hội cự tuyệt, giống như cũng cảm thấy căn bản thì Sở Ngao Dư sẽ không cự tuyệt.

Loại chuyện này nếu như xảy ra với người khác, Sở Ngao Dư nhất định sẽ cảm thấy không thể hiểu, nghĩ rằng ý tưởng đó là hão huyền, làm sao anh có thể phối hợp với người bên ngoài tạo scandal, nhưng loại sự tình này lại bắt nguồn từ Hoàng Phủ Tử Y, chính là Tử Y hi vọng anh có thể phối hợp với cô tạo ra scandal, làm sao anh có thể cự tuyệt, mà có cớ này, căn bản anh cũng không muốn cự tuyệt!

"Tốt!" Nếu như thật sự ở bên nhau, vậy anh nhất định bởi vì nguyên nhân thân thể mình mà cự tuyệt, bởi vì anh không thể hại Tử Y. Nhưng nếu chỉ là phối hợp với cô giả vờ ở bên nhau, anh tự nhiên sẽ không cự tuyệt, bởi vì cho dù là giả, anh cũng vô cùng chờ mong, thậm chí là len lén vui vẻ.

Chẳng qua dù vô cùng cao hứng, Sở Ngao Dư cũng có chút bận tâm hỏi:"Em muốn tôi phối hợp như thế nào, thật sự sẽ có lợi cho em?" Anh không muốn đi suy đoán ý tứ của Tử Y, cho nên chỉ có thể càng thêm nỗ lực chứng minh chuyện này là thật sự có lợi cho cô, bằng không, anh thật sự không cách nào nói ra chữ "Được" này.

Sở Ngao Dư bịt tai lại cúi đầu suy nghĩ, anh nói với chính mình, Tử Y nói cái gì chính là cái đó, anh không cần suy nghĩ thật giả trong đó, anh chỉ cần tin tưởng Tử Y vô điều kiện là đủ rồi.

"... Sở gia, rất lợi hại sao?" Đối mặt với nghi vấn của Sở Ngao Dư, Hoàng Phủ Tử Y nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi một cái vấn đề có chút mẫn cảm.

Sở Ngao Dư sửng sốt một chút, nhưng rất mau liền trả lời: "Đúng vậy, Sở gia là thế gia trăm năm, có rất nhiều thứ"

"Vậy thì lợi dụng quyền thế của anh, mau chóng để nhiều người hơn thích tôi đi." Hoàng Phủ Tử Y chính là kiêu ngạo, nếu chỉ là bởi vì mắc nợ chục tỷ giá trị nổi tiếng, cô tuyệt đối sẽ không đưa ra loại yêu cầu này, nhưng bây giờ chiếm cứ suy nghĩ trong lòng cô đều là bệnh tình của Sở Ngao Dư, tuy lúc ở trước mặt cô Sở Ngao Dư mới chỉ phát tác hai lần, nhưng loại đau đớn đến không cách nào giảm bớt, loại yếu ớt khiến cho cho người ta cảm thấy thương tiếc, vẫn là làm cô cực kỳ không thoải mái.

Theo Hoàng Phủ Tử Y, người đàn ông như Sở Ngao Dư, nên là loại người đứng trên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp, có được năng lực tuyệt vời hơn người, hưởng thụ hết thảy đặc quyền, sự tôn quý, khí chất, sát phạt quyết đoán, chỉ một lời nói hay nụ cười đều định ra sinh tử của người khác, là sự tồn tại được vạn người tôn sùng mà không phải như bây giờ, luôn phải chịu đựng tra tấn của bệnh tật, suy yếu mà hèn mọn, ngay cả yêu cô cũng không dám nói ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.