Bởi vì đều là những học sinh câm điếc, cho nên ngoài hai vị khách mời ra, tổ quay còn mời cả giáo viên trong trường để hỗ trợ cho việc ghi hình, sau khi Hoàng Phủ Tử Y và Lưu Thế xác định là sẽ dạy các bạn nhỏ vẽ tranh, tổ quay cũng lấy ra bút màu và giấy vẽ đã chuẩn bị sẵn, đó không phải là sự phỏng đoán hoặc là cố ý sắp xếp của tổ quay, mà là có sẵn trong những món đồ quyên tặng.
Sau khi Lưu Thế và Hoàng Phủ Tử Y còn cả giáo viên hỗ trợ giáo viên Vương thương lượng xong, quyết định sẽ dùng phương thức vẽ luân phiên để vẽ lên giấy vẽ và tương tác với các bạn nhỏ, Lưu Thế vẽ trước một cái mặt trời, Hoàng Phủ Tử Y ở phía dưới mặt trời vẽ một ngôi nhà, cô giáo Vương thì vẽ một cây đại thụ, những điểm cơ bản của bức tranh đã được xác định.
Lúc đầu các bạn nhỏ có chút căng thẳng, nhưng vẽ một hồi cũng quên mất sự tồn tại của máy quay, trái một nét phải một nét mà quét lên bức tranh, có người vẽ con gà trống, có người vẽ đám mây nhỏ, còn có một bạn nhỏ vẽ một cái đầu heo, chọc cho mọi người đều cười lên.
Cũng chính vào lúc này, Hoàng Phủ Tử Y phát hiện có một bạn nhỏ không có tham gia, chỉ đứng ở một bên nhìn, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ hiếu kỳ và khát vọng, cũng chính là ánh mắt này, khiến Hoàng Phủ Tử Y nghĩ đến những người bạn cùng sống chung ở cô nhi viện.
Hoàng Phủ Tử Y đi qua đó, khom người xuống ở vị trí cách bạn nhỏ này khoảng một mét, nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ người bạn nhỏ đó, lại chỉ vào một đám bạn nhỏ ở cách đó không xa, như là đang hỏi, sao em không qua đó thế?
Người bạn nhỏ nháy mắt nhìn Hoàng Phủ Tử Y, khá là bất ngờ vì em ấy nói rằng: "Anh có muốn chơi cùng với em không?" Trẻ em câm điếc cũng không phải toàn bộ đều là vừa điếc lại vừa câm.
"......" Hoàng Phủ Tử Y dừng lại một chút, bạn nhỏ đúng là bạn nhỏ, cả nam và nữ cũng không phân biệt rõ, "Chị là chị gái, không phải là anh trai, em có nghe thấy lời nói của chị không?"
"Chị gái? Con gái mới là chị gái, con trai thì là anh trai!" Ánh mắt hoài nghi của người bạn nhỏ dừng lại ở khuôn mặt của Hoàng Phủ Tử Y, sau khi nhìn chăm chăm một hồi, mới phồng mặt lên mà nói một cách kiên trì
Vào lúc này, cô giáo Vương cũng chú ý tới tình hình ở đây, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Người bạn nhỏ này tên Tưởng Khuynh Châu, nghe có chút yếu, em ấy được viện phúc lợi mang tới, là một cô nhi."
"Tiểu Châu, chị ấy là con gái, em phải gọi là chị đấy." Cô giáo Vương nói với Tưởng Khuynh Châu, nụ cười đầy yêu thương.
Tưởng Khuynh Châu lộ ra vẻ kinh ngạc, lại nhìn chăm chăm Hoàng Phủ Tử Y một hồi, mới miễn cưỡng mà nói: "Là chị thật sao, cô giáo không được gạt người đâu đó."
"Sao cô lại gạt Tiểu Châu chứ, vậy Tiểu Châu cùng vẽ với chị nha?" Cô giáo Vương nói một cách bảo đảm, sau đó lại nói nhỏ với Hoàng Phủ Tử Y: "Lúc trước Tiểu Châu có xảy ra chút chuyện, không thích chơi cùng với các bạn nhỏ khác."
Hoàng Phủ Tử Y cũng nhận ra được điều này, cô gật đầu, cầm bút chì lên và vẽ, Tưởng Khuynh Châu nghiêng nghiêng cái đầu, muốn tiến gần nhưng có chút do dự, cuối cùng vẫn là cô giáo Vương kéo tay của em ấy, dắt tới trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi cùng nhau, mới đi giúp Lưu Thế chăm sóc các em nhỏ khác.
"Chị đang vẽ gì thế?" Dù sao Tưởng Khuynh Châu cũng là con nít, nhìn một hồi liền chủ động hỏi.
"Em đoán thử xem." Hoàng Phủ Tử Y thần bí mà nói, khiến Tiểu Châu càng thêm hiếu kỳ, bắt đầu đi vòng quanh Hoàng Phủ Tử Y.
Không lâu sau, bức tranh của Hoàng Phủ Tử Y cũng có chút hình dạng, Tiểu Khuynh Châu mở to mắt nhìn, nói một cách vô cùng kinh ngạc: "Chị đang vẽ em sao? Giống em lắm đó!"
Lúc này ống kính quay thẳng vào giấy vẽ trên tay của Hoàng Phủ Tử Y, một con người nhỏ cũng dần dần thành hình, đúng là hình dạng của Tưởng Khuynh Châu, tuy chỉ là bức tranh phác họa, nhưng lại giống y như thật, giống như đúc Tưởng Khuynh Châu.
"Có thích không?" Vẽ xong nét cuối cùng, Hoàng Phủ Tử Y đưa bức tranh cho Tiểu Khuynh Châu, Tiểu Khuynh Châu vui mừng nhận lấy, cuối cùng cũng nở một nụ cười xán lạn.
"Chị muốn tặng cho em sao?" Tiểu Khuynh Châu đúng là vui vô cùng, tay cầm bức tranh cũng vô cùng cẩn thận, sợ làm hư nó.
"Đúng vậy." Hoàng Phủ Tử Y sờ nhẹ lên đầu của Tiểu Khuynh Châu, tuy vẫn là biểu cảm nhàn nhạt ấy, nhưng lại khiến người khác cảm thấy ấm áp vô vùng, cảnh này cũng đã được máy quay ghi lại.
"Cám ơn chị!" Tiểu Khuynh Châu lộ ra một hàm răng trắng, vào lúc này, Lưu Thế và các bạn nhỏ khác cũng đã vây tới.
"Kỹ xảo hội họa của Tử Y tốt thật, nhất định là học rất nhiều năm rồi phải không." Lưu Thế cũng biết vẽ, cũng được xem là chuyên gia bậc sơ cấp, đã học vào thời ở trường, cho nên khi nhìn thấy tác phẩm của Hoàng Phủ Tử Y, liền lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
"A A A......" Lưu Thế vừa dứt lời, có một bạn nhỏ nhịn không được liền tiến gần, chỉ là người bạn nhỏ này không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể kêu a a a, vẻ mặt đầy mong đợi mà chỉ vào bức tranh của Tưởng Khuynh Châu, lại chỉ chỉ bản thân mình, như là đang nói, em ấy cũng rất muốn có một bức tranh giống vậy.
Hoàng Phủ Tử Y bị mười mấy cặp mặt nhìn vào, bình tĩnh mà quơ quơ cây bút trong tay, nói rằng: "Muốn vẽ chân dung thì đứng cạnh nhau, chị sẽ vẽ chung cho các em một bức."
Cô giáo Vương dùng thủ ngữ giao lưu với mọi người, các bạn nhỏ lập tức đứng cùng nhau, Tưởng Khuynh Châu vốn có chút do dự, không biết là mình có nên đứng theo không, thì bị Lưu Thế nắm tay, cùng nhau đứng vào trong hàng.
"Mọi người cùng nhau đi, còn cô giáo Vương nữa, chúng ta cùng làm một bức vẽ tập thể, cũng là một kỷ niệm đấy." Lưu Thế tràn đầy phấn khởi mà nói, cô giáo Vương cũng cười mà đứng theo.
Tốc độ vẽ của Hoàng Phủ Tử Y rất nhanh, cô không có để mọi người phải đứng lâu, mà là sau khi vẽ xong một đường viền, kêu mọi người tự đi nghỉ, chỉ là các bạn nhỏ không chịu rời khỏi, đều ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tử Y, chăm chú nhìn cô vẽ, cả Lưu Thế với cô giáo Vương cũng như vậy.
"Giống, giống thật." Khoảng nửa tiếng sau, bức vẽ phác họa tập thể này cũng đã hoàn thành, Lưu Thế nhìn kỹ một lần, giơ ngón tay cái với Hoàng Phủ Tử Y, ông ấy tưởng là nha đầu này dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn, không ngờ là dựa vào tài hoa kiếm ăn, chỉ dựa vào bức tranh này, cũng có thể tham gia cuộc thi phác họa rồi, còn vẽ tốt hơn cả giáo viên trước kia của anh nữa.
Bức vẽ này tổng cộng có mười ba người, mười đứa nhỏ, ba người lớn, cuối cùng Hoàng Phủ Tử Y cũng vẽ mình vào trong, cô đứng im lặng ở một góc, cũng xem là lưu lại một kỷ niệm cho mình, còn biểu cảm của mười hai người còn lại cũng khác nhau, mỗi một người cũng có đặc sắc riêng của mình, dù cho đứng cạnh nhau, cũng có thể dễ dàng nhận ra ai với ai, khiến các bạn nhỏ vô cùng vui mừng, cả anh quay phim ở bên cạnh, cũng không kiềm nén được mà nhiều lần đưa ống kính vào bức tranh này, thậm chí còn có chút nuối tiếc là mình không có được vẽ vào trong.
Đến lúc này, chương trình cũng đa phần được ghi hình xong, bản thân chương trình《Thiện Hành Thiên Hạ》này cũng không có nhiều tính giải trí, cũng không phải là show thực tế chọc cười, quan điểm của chương trình từ trước tới nay đều rất ôn hòa, lần này cũng không có ngoại lệ.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ giúp đỡ nhau, chương trình cũng đi vào lưu trình cuối cùng, 8 khách mời, 4 giáo viên, còn 40 học sinh không cùng chung lứa tuổi, cùng nhau tập hợp ở trong sân vận động, anh quay phim sẽ quay lại quá trình chụp ảnh tập thể của mọi người, đây cũng là hạng mục bảo lưu của tổ quay, mỗi lần quay một kỳ, cũng sẽ lưu lại một bức ảnh rất có giá trị kỷ niệm này.
"Các vị vất vả rồi, chương trình xin kết thúc ghi hình tại đây, chương trình kỳ này sẽ được phát vào thứ hai tuần sau, xin các vị phối hợp với tổ quay làm tốt công tác tuyên truyền." Sau khi kết thúc chụp hình, đạo diễn Triệu liền lấy cái loa cười híp mắt mà nói, hôm nay là thứ sáu, thứ hai tuần sau cũng chính là ba ngày sau, tuy thời gian có chút gấp, nhưng mà chương trình 《Thiện Hành Thiên Hạ》trước giờ đều là vậy, mọi người ai cũng biết.