Xem xong kịch bản của Tiêu Mộ Tuyết, Lê Thu tỏ vẻ cô thật sự rất hài lòng.
“Kịch bản rất hay.” Lê Thu gọi điện trả cho Tiêu Mộ Tuyết một đáp án.
“Vậy chị Lê diễn vai nữ chính nhé, có được không?” Tiêu Mộ Tuyết được khen rất vui vẻ, vô cùng mong đợi mời mọc.
“Em đã quyết định vai nam chính là ai chưa?” Lê Thu quan tâm nhất đó là ai sẽ là người hợp tác với cô, bởi vì vai nam chính của bộ phim này đóng vai trò rất then chốt.
Vai nam chính tốt nhất phải là người có nét riêng, khiến cho người ta vừa gặp là nhất kiến chung tình không thể quên đi, nếu không ai lại đi vẽ chân dung của một người xa lạ mới gặp lần đầu.
Thật ra, Tiêu Mộ Tuyết vẫn chưa có quyết định gì với vai nam chính, kịch bản thì cô mới vừa hoàn thành hôm qua, hôm nay đã không thể đợi được mà gọi cho Lê Thu. Nếu kịch bản của cô được làm phim thì đương nhiên sẽ không thành vấn đề, cho nên chuyện đầu tiên mà cô muốn làm chính là mời Lê Thu đóng vai nữ chính, còn ai vào vai nam chính cô vẫn chưa nghĩ tới.
“Em đi liên hệ chọn diễn viên trước và chờ khi xác định xong thì sẽ nói cho chị biết!” Tiêu Mộ Tuyết không lo không tìm được diễn viên, dù sao nhân tài dưới cờ công ty Thánh Hoàng rất nhiều, cô có thể nhờ anh hai giới thiệu mấy người.
“Tốt.”
Ngừng điện thoại với Lê Thu, Tiêu Mộ Tuyết vội gọi cho ông anh hai bận rộn của mình—— ảnh đế Tiêu Mộ Vân.
“Chuyện gì?” Một giọng nói bình tĩnh lại đầy mị lực vang lên.
“Anh hai, có thể bớt lạnh nhạt với em gái mình như vậy được không, em là em gái ruột của anh đó!” Mỗi lần nghe thấy giọng nói của Tiêu Mộ Vân, Tiêu Mộ Tuyết vô cùng bất đắc dĩ, lúc nào anh hai cô cũng duy trì một dáng vẻ, cứ như dù trời có sập xuống cũng không liên quan gì tới anh, dù đứng trước mặt người nhà cũng bình thản như vậy.
“......” Im lặng.
“Anh hai, em có viết một kịch bản.” Tiêu Mộ Tuyết bất đắc dĩ từ bỏ ý nghĩ làm thế nào để Tiêu Mộ Vân nhiệt tình với cô một chút, nói tới chuyện chính: “Anh xem qua giúp em hén!”
“Gửi qua đi.”
Tiêu Mộ Tuyết liền vội vàng gửi nội dung bản thảo đến email của Tiêu Mộ Vân.
Tiêu Mộ Vân xem kịch bản xong cảm thấy cũng không tệ lắm, tuy bình thường em gái anh hơi bướng bỉnh, nhưng khả năng biên kịch chuyên nghiệp thì thật không thể khinh thường, bộ phim 《 Tâm lý cực đoan 》giúp anh lấy được giải ảnh đế phim điện ảnh chính là tác phẩm của Tiêu Mộ Tuyết.
“Anh giới thiệu cho em vài diễn viên nghệ sĩ có thực lực với, anh xem ai thích hợp với nhân vật nam chính này.” Tiêu Mộ Vân vô cùng mong chờ nói.
“Vai nữ chính em đã quyết định?” Tiêu Mộ Vân thuận miệng hỏi một câu.
“Đúng vậy, chính là chị Lê, lúc trước em có cùng chị ấy tham gia một chương trình du lịch.” Tiêu Mộ Tuyết trả lời: “Không phải anh cũng xem qua vai diễn 《 Tình yêu khuynh thành 》của chị ấy sao, lúc đó anh còn nói chị Lê diễn rất khá!”
Lần đầu tiên anh hai cô khen ngợi người khác! Lúc đó cả nhà đều vô cùng kinh ngạc!
Là cô ấy?
Tiêu Mộ Vân nhớ lại biểu hiện của Lê Thu trong 《Tình yêu khuynh thành 》,là một diễn viên hoàn toàn mới lần đầu đóng phim nhưng phát huy rất tốt, hơn nữa cách diễn lại rất giống ảnh hậu Đỗ Tình năm đó, không phải cái kiểu bắt chước cách diễn, kỹ thuật diễn cứ như phát ra từ trong xương, thần thái ngập tràn.
“Anh hai, anh hai, anh có nghe em nói chuyện không?” Không nghe được giọng nói của Tiêu Mộ Vân, Tiêu Mộ Tuyết không khỏi thúc giục, “Anh thấy ai hợp để diễn vai này?”
“...... anh diễn.” Tiêu Mộ Vân hạ quyết định.
A!
Tiêu Mộ Tuyết kinh ngạc khi nghe được anh hai nói ra hai chữ này.
Không phải chứ!
Tuy rằng anh hai soái tới nỗi nhân thần kinh hãi, diễn xuất vô cùng tốt, nhưng anh sắp ba mươi tuổi rồi, vào vai một sinh viên đại học mới hơn hai mươi tuổi có phải là có chút...... cưa sừng làm nghé* không.....
*装嫩: đại ý chỉ người đã lớn tuổi nhưng thích vờ như mình còn trẻ, mang ý chế nhạo. Ai biết cách dịch nào hay hơn thì góp ý để mình sửa lại nha.
Vẻ mặt Tiêu Mộ Vân hơi quẫn.
“Thế nào, anh không xứng với vai diễn này?” Giọng nói lạnh lùng thông qua điện thoại truyền tới.
“Đương nhiên không phải, được anh hai thưởng thức, vui lòng tham diễn vai chính đó chính là vinh hạnh của em!” Tiêu Mộ Vân vội vã lấy lòng trả lời.
Làm nghé thì làm nghé đi, anh hai đẹp trai đại soái ca như vậy nhất định khán giả sẽ xem nhẹ vấn đề tuổi tác thôi. Hơn nữa có trời mới biết, ở trong nhà này cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là anh hai, khuôn mặt băng sơn nghiêm túc lại còn tàn khốc, chỉ nhìn một cái là đã có thể khiến người ta đông thành lớp băng dày ba thước!
“Ừ.” Giọng nói của Tiêu Mộ Vân hoà dịu hơn: “Nắm chắc thời gian mà bắt tay chuẩn bị đi, sắp tới đây anh cũng chỉ có một lịch trình.”
Tiêu Mộ Vân vừa mới đóng xong một bộ phim, vốn định nghỉ ngơi một thời gian, vì thế mới không nhận thêm lịch diễn nào mới.
“Vâng ạ.”
Tiêu Mộ Tuyết lập tức gọi điện thoại lại cho Lê Thu, nói rằng vai nam chính cô quyết định là anh hai Tiêu Mộ Vân.
Lúc mới nghe Lê Thu cũng có chút kinh ngạc.
Ảnh đế lại chịu tham gia một bộ phim điện ảnh tươi trẻ bình thường mà còn vào một vai sinh viên đại học, cảm thấy có chút đại tài tiểu dụng*! Phải biết phim điện ảnh loại này thứ nhất ít đầu tư chi phí, hai là thời gian sản xuất ngắn, cuối cùng chính là vé bán ra có thể không quá tốt!
* đại tài tiểu dụng*: sử dụng nhân tài vào việc không cần thiết.
Lê Thu lại nghĩ hóa ra Tiêu ảnh đế rất qua tâm đến em gái của mình, nên mới ra sức cổ động như thế!
Thật ra Tiêu ảnh đế tới hoàn toàn là vì Lê Thu!
Nếu Tiêu Mộ Vân đã nói phải mau chóng chuẩn bị, Tiêu Mộ Tuyết không dám trễ nải tí nào, nhanh chóng tập hợp các thành viên nòng cốt, đều là nhân tài tốt nhất dưới cờ Thánh Hoàng.
“Dùng người mới có quá mạo hiểm không, diễn vai nam chính là Tiêu ảnh đế đó!” Đạo diễn bộ phim này là Lộ Nguyên, một đạo diễn kì cựu với nhiều năm kinh nghiệm quay điện ảnh văn nghệ, phim điện ảnh văn nghệ của ông rất được mọi người hoan nghênh, cực hợp khẩu vị của đại chúng, vé bán ra rất nhiều.
“Anh không nên xem thường chị Lê, diễn xuất của chị ấy rất tốt! Chị hoàn toàn khác với Thẩm Vân Lỵ!” Tiêu Mộ Tuyết không vui khi có người không hài lòng với người mà cô chọn. Cô chọn Lê Thu không phải vì thích chị ấy, mà vì Lê Thu thật sự có thực lực! Hơn nữa cô ghét nhất là loại người không có thực lực không tự nhận rõ bản thân lại còn tỏ vẻ ta đây, Thẩm Vân Lỵ chính là kiểu người đó!
Nhiều năm qua Thẩm Vân Lỵ luôn được vinh dự đăng quang trong bảng xếp hạng những người đáng ghét của đại tiểu thư Tiêu Mộ Tuyết, hơn nữa còn liên tục đứng đầu bảng.
Hai nhà Thẩm, Tiêu thân thiết với nhau nhiều năm, qua lại nhiều lần, Thẩm Vân Lỵ là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Thẩm, cô ta lớn hơn Tiêu Mộ Tuyết ba tuổi, cũng coi như lớn lên bên nhau, nhiều năm trước nhà họ Thẩm cũng từng nói qua mấy câu đùa rằng muốn đính ước với nhà họ Tiêu, tuy nhiên chỉ có tính đùa giỡn, thế nhưng mỗi lần Thẩm Vân Lỵ mở miệng lại muốn trở thành vợ của cậu hai nhà họ Tiêu, Thẩm Vân Lỵ tìm cách lấy lòng của Tiêu Mộ Tuyết, nhưng mà Tiêu Mộ Tuyết rất không thích cô ta, đặc biệt ghét nhất là mỗi lần cô ta và Tiêu Mộ Tuyết đi chơi mà cứ chỉ hỏi chuyện anh hai, ai cũng nhìn ra cô ta thích anh hai, nhưng anh hai lại không thích cô ta.
Vì anh hai Thẩm Vân Lỵ cũng bước vào giới giải trí, hơn nữa Thẩm Vân Lỵ nhiều lần còn dựa vào cái tiếng hai gia đình quen biết nhiều năm đòi hợp tác cùng Tiêu Mộ Vân, nhưng đều bị Tiêu Mộ Vân không chút nể mặt từ chối.
Vì thế Tiêu Mộ Tuyết chưa từng nhìn Thẩm Vân Lỵ bằng khuôn mặt hòa nhã, cô cũng không muốn có người chị dâu như thế!
“Được rồi, nếu như cô đã quyết định như vậy tôi cũng không phản đối nữa.” Lộ Nguyên cũng biết quan hệ giữa Tiêu Mộ Tuyết và Thẩm Vân Lỵ.
“Ừ, dù sao đến lúc quay phim anh sẽ nhìn thấy chị Lê diễn xuất tốt như thế nào!” Đối với người mình yêu thích Tiêu Mộ Tuyết chưa từng tiết kiệm lời khen.
“Được rồi.” Lộ Nguyên cũng chỉ đành tin tưởng ánh mắt của Tiêu Mộ Tuyết. Hơn nữa không tin cũng không được, một khi Tiêu Mộ Tuyết quyết định thì dù có chín trâu cũng không kéo về được.