Đây rõ ràng là vẻ mặt mà một người đàn ông đau đớn mất đi tình yêu mới có.
Thật buồn cười, Hoắc Cảnh Thâm lại yêu Giang Khả Tâm.
Chị Triệu nuốt lại lời thô tục muốn nói ra, trong lòng cô ấy có một suy nghĩ ác ý, thật tốt quá, Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng cũng chịu báo ứng.
Nhưng sau suy nghĩ lại cô ấy thấy tình yêu này thật sự rất ghê tởm, Hoắc Cảnh không xứng đến nơi như này.
Chị Triệu chặn trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, đuổi người: "Hoắc tổng, mời anh về đi, nơi này không hoan nghênh anh.”
Chưa từng có người dám nói chuyện như vậy với Hoắc Cảnh Thâm, anh mơ hồ theo bản năng nhíu mày lạnh lùng nói: "Cô là cái gì mà dám ngăn cản tôi?"
"Tôi khuyên Hoắc tổng vẫn nên tích chút khẩu đức, anh thì là ai mà dám ở trong linh đường của người c.h.ế.t lên tiếng sỉ nhục bạn tốt của cô ấy?"
Lúc này, Kiều Giai Húc từ trước đến nay ôn nhuận như ngọc lại thay đổi khí thế, cả người sắc bén như là một thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ.
Hoắc Cảnh Thâm lập tức cảm nhận được địch ý của Kiều Giai Húc, anh cười lạnh một tiếng nói: "Tôi là chồng cô ấy, tôi đến xem cô ấy còn cần sự đồng ý của những người được gọi là bạn tốt các anh?
Kiều Giai Húc vẫn không nhượng bộ, chỉ lạnh nhạt nói: "Theo tôi được biết, phu nhân Hoắc tổng là Giang Mạn Di chứ không phải Giang Khả Tâm. Anh muốn tìm phu nhân thì nên đi Giang gia chứ không phải đến linh đường này.”
Hoắc Cảnh Thâm trầm lặng, lại không phản bác.
Trước đó anh chưa từng nghĩ tới, chuyện anh từng lấy ra trào phúng nhục nhã Giang Khả Tâm, có một ngày cũng sẽ bị người khác lấy ra trào phúng ngược lại.
Tuy rằng Kiều Giai Húc tiếp xúc với Hoắc Cảnh Thâm không nhiều lắm, nhưng Hoắc Cảnh Thâm chính là "nhân vật phong vân" thường lên hot search giải trí, anh ấy cũng không cần hỏi thăm đã biết Hoắc Cảnh Thâm là một người đàn ông hay ghen tị còn tự phụ.
Cho nên Kiều Giai Húc không cùng Hoắc Cảnh Thâm tranh luận ai đúng ai sai, chỉ trực tiếp buông ra những lời nói đanh thép cùng khinh bỉ.
“Hoắc tổng, anh bức bách Khả Tâm, hại c.h.ế.t bà ngoại cô ấy, khi còn sống người cô ấy hận nhất chính là anh, cô ấy nhất định không muốn gặp anh nữa, nếu còn có một chút lương tri thì đừng làm bẩn con đường luân hồi của cô ấy.”
“Anh nhất định phải nhớ kỹ, Giang Khả Tâm do chính anh tự tay bức tử, anh ngàn vạn lần đừng hối hận!"
Anh ấy không thể không hận, người bản thân coi như là trân bảo cầu mà không được lại bị người đàn ông khác chà đạp đến chết.
Hoắc Cảnh Thâm một giây trước còn hung hăng, nhưng một câu này lại trong nháy mắt đ.â.m thủng những lời anh muốn nói.
Những lời Giang Khả Tâm nói trước khi nhảy, từng câu lại quanh quẩn bên tai anh.
[Bà ngoại c.h.ế.t rồi.]
[Sau khi bà ngoại thấy anh ép tôi mở buổi họp báo kia đã nhảy lầu tự sát.]
[Hoắc Cảnh Thâm, anh hại c.h.ế.t bà ngoại tôi.]
Nhưng anh thật sự không biết bà ngoại cô đã chết, anh cho rằng...
Hoắc Cảnh Thâm đứng trối chết.
Kiều Giai Húc nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, còn không quên châm chọc một câu: "Hoắc Cảnh Thâm, anh nên đến Giang gia nhìn một chút, nhìn xem anh vì cái gì mà để đánh mất trân châu trân quý nhất.”