Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Quyển 3 - Chương 23: Phiên ngoại 23



Kỷ lão vừa nói xong, quanh thân chân khí lưu chuyển, chậm rãi vươn một tay ra.

Sở Hi Du làm sao dám sinh ra ý khinh thường, lúc này đẩy Tiểu Vệ đang đứng bên cạnh sang chỗ khác, cười nói, “Nguyên lai là Kỷ tiền bối. Kỷ tiền bối nếu muốn so tài một hồi, bổn điện hạ tự nhiên phụng bồi, nhưng nếu thật sự động đao động kiếm, bổn điện hạ cũng sẽ không nương tay.”

Cho dù gặp gỡ võ lâm tiền bối, khi nói chuyện lại chẳng chút thoái ý, cũng chỉ có Sở Hi Du mới có thể sinh ra khí thế như vậy.

Kỹ lão sau khi nghe xong, đối với đảm khí của vị Thái tử trước mắt này cũng không khỏi sinh ra vài phần kinh thán, gật đầu nói, “Nam Sở Thái tử, với những lời này của ngươi, cũng xem như không làm mất mặt của hoàng thất Nam Sở.” Dứt lời, chân khí trong tay phun ra thu vào, tụ tập thành một đạo nội lực hùng hậu.

Nên biết cao thủ so chiêu chỉ ở một cái chớp mắt, thắng bại phân ở một đường sinh tử. Sở Hi Du không dám khinh thường, lập tức vận khởi chân khí ứng đối.

Kỷ lão nổi danh trên giang hồ, Kỷ Mộ Niên kế thừa đao pháp Kỷ gia có thể trong vạn quân Nam Sở lấy thủ cấp của Đại hoàng tử Nam Sở, đã là hết sức cao cường. Hiện tại bản tôn Kỷ lão đứng trước mặt, nếu Sở Hi Du không chủ động tấn công, chỉ sợ có thể bị Kỷ lão gắt gao áp chế không lối thoát thân, lập tức tiên phát chế nhân, ngưng khởi chưởng lực, toàn lực bổ tới trên người Kỷ lão.

***

Kỷ Mộ Niên thu thập xong hành lý, quả thật giống y như đúc lời Sở Hi Du đã nói, xách lên bảo đao, một đường thám thính tung tích của Sở Hi Du, đuổi theo ra khỏi Hoài An thành.

Y hận đến ngứa răng, chỉ hận không thể lập tức đến bên cạnh Sở Hi Du, chém người này ra thành tám khối.

Sở Hi Du, cư nhiên lại lừa y.

Người này không biết lúc này khôi phục trí nhớ, cư nhiên lừa y khiến y một mực chẳng hay biết gì.

Đến cuối cùng ăn mình không còn một mẩu, lại cư nhiên chỉ để lại một cái chìa khóa, phủi mông một cái rồi một mình rời đi.

Người này rốt cục xem y là ai chứ!

Cũng có lẽ, Sở Hi Du từ lúc bắt đầu cái gì cũng đã nhớ ra, hết thảy mọi chuyện chẳng qua là người này đùa giỡi y xoay quanh.

Trong đầu Kỷ Mộ Niên ngổn ngang suy nghĩ, vừa tức lại vừa gấp, lại càng không để ý quá nhiều, cởi thiết liên ra, vội vội vàng vàng trực tiếp trả phòng khách điếm, một đường truy theo tung tích của Sở Hi Du.

Y một đường đuổi theo ra khỏi Hoài An thành, dọc theo Hoài An thành hướng về Tấn Nam thành mà đi, càng đi lại càng cách gần Nam Sở.

Mất một đoạn thời gian, tâm tình của Kỷ Mộ Niên mới dần dần bình phục trở lại, khí thế hấp tấp muốn xông thẳng đến lúc trước dần trở nên phai nhạt. Y nhìn nơi cuối quan đạo, hơi sửng sốt một chút.

Nếu tiếp tục đi theo con đường này, chính là đến Nam Sở.

Nam Sở…

Thì ra Sở Hi Du là phải trở về Nam Sở.

Kỷ Mộ Niên ý thức được vấn đề này, lại một lần nữa sửng sốt thật lâu.

Sở Hi Du thật sự muốn trở về Nam Sở.

Mặc dù người này lừa mình, nhưng Kỷ Mộ Niên lại sinh ra cảm giác khó có thể tin được, chỉ cảm thấy tựa như một người chung sống bên cạnh mình thật nhiều năm lập tức rời đi, mặc dù hay nổi giận hay làm nũng hay không được tự nhiên, nhưng đứng trước thời điểm phải nói lời từ biệt, vẫn như cũ có chút luyến tiếc.

Hình ảnh những ngày chung sống cùng Sở Hi Du lại từ từ hiện lên trước mắt.

Kỷ Mộ Niên nhíu mày, chậm rãi dừng bước lại.

Mặc dù Sở Hi Du khôi phục trí nhớ là thật, nhưng những ngày y cùng Sở Hi Du chung sống, lại cũng là chân chân thật thật tồn tại. Nếu dựa theo thái độ ngày xưa Sở Hi Du đối với y, sẽ phải lập tức ngoan hạ sát thủ với y mới đúng.

Nhưng Sở Hi Du lại không làm vậy, ngược lại còn giải khai trói buộc trên người y.

Cổ họng Kỷ Mộ Niên siết lại, nghĩ đến ánh mắt Sở Hi Du nhìn mình, còn nhớ đến đêm đó lúc mê sảng, cùng mấy ngày trước người nọ đối với mình động thủ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì mới phải.

Kỷ Mộ Niên suy nghĩ tinh tế, hiểu nhất là lòng người. Y cũng từng yêu đơn phương, nên hiểu rõ tư vị trong đó. Nhớ tới những gì Sở Hi Du gây nên, lại không khỏi nghĩ tới tình cảnh của mình lúc đó.

Kỷ Mộ Niên đứng lại tại chỗ, cũng không bước đi nữa.

Sở Hi Du rời đi cũng tốt.

Ít nhất có thể chặt đứt ý niệm của hắn đối với mình.

Hai người bọn họ, đã định là đứng ở lập trường thù địch lẫn nhau, không thể ở chung một chỗ.

Kỷ Mộ Niên yên lặng suy tính, ý nghĩ xách đao đuổi theo cũng không còn, lửa giận trong lòng, tựa như bị người tạt một bồn nước lạnh, trong nháy mắt bị dập tắt.

Y vừa nghĩ, vừa xoay người, đang định trở về đường cũ, chợt nghe thấy thanh âm của người trầm thấp nói chuyện.

Kỷ Mộ Niên sửng sốt, nhìn khắp bốn phía, lại không thấy được bóng người.

Y sinh lòng tò mò, chỉ nghe thanh âm kia hết sức quen tai, lại ngưng thần nghiêm túc lắng nghe. Nhưng nghe một lúc lại thấy trong không khí có tiếng gió lướt qua, lực đạo thực lớn, cư nhiên tựa như thanh âm của hai cao thủ so chiêu.

Kỷ Mộ Niên đã cởi hết trói buộc trên người, miễn cưỡng khôi phục chút nội lực, lức này nghe có người đánh nhau, trong lòng khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, hơn nữa cảm giác âm sắc truyền tới quá mức quen thuộc, liền lần theo thanh âm đi tới.

Hai bên quan đạo là rừng rậm dày đặc, Kỷ Mộ Niên từng bước từng bước tới gần, rốt cục tìm thấy nguồn gốc của thanh âm.

Nếu như chỉ dựa theo thanh âm này, Kỷ Mộ Niên chỉ có thể nghe ra đại khái tình huống giao chiến, nhưng y tận mắt nhìn thấy thân ảnh của hai người xuyên qua rừng rậm kia, trong nháy mắt liền kinh sợ.

Hai người trong rừng đều là cao thủ giang hồ, vô luận là tốc độ khinh công, hay là tốc độ ra chiêu đều là nhanh kinh người. Thân hình của hai người liên tục biến đổi, người thường chỉ có thể nhìn thấy bóng hai người nhanh chóng bay vút qua, căn bản không có cách nào nhìn thẳng diện mạo của hai người này.

Nhưng Kỷ Mộ Niên vừa nhìn, trong nháy mắt liền biết được thân phận của hai người, ngay tại chỗ trợn to hai mắt.

Sở Hi Du cùng y chung sống một thời gian, thân ảnh của người này đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, mà một người khác, là người y chí thân. Trong nháy mắt y liền hiểu ra.

Kỷ Mộ Niên không biết phụ thân của mình vì sao lại đột nhiên xuất hiện, trong lòng hoảng sợ. Nghĩ tới ngày xưa phụ thân nghiêm khắc chỉ bảo, lại nhìn tốc độ nhanh như lôi đình trước mắt, rõ ràng là đang cùng Sở Hi Du giao thủ mạng đổi mạng.

Sở Hi Du công lực thâm sâu, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng dựa vào một thân công phu quỷ dị khó lường, toàn lực thi triển, cũng có thể chống đỡ công kích của Kỷ lão.

Kỷ lão vốn trên giang hồ khó gặp được đối thủ, nhưng không ngờ gặp phải một hậu bối như Sở Hi Du, thầm nói hậu sinh khả úy, trên tay lực đạo càng thêm lớn, trực tiếp đánh tới điểm yếu hại của Sở Hi Du.

Hai người giao chiến đã có hai khắc thời gian, Kỷ lão thấy tấn công không hiệu quả, trầm thấp hét lên một tiếng, tụ tập mười thành công lực, chưởng phong vù vù vang dội, kình khí bức người.

Sở Hi Du tự nhiên biết đây là võ công tuyệt học của Kỷ lão, càng không dám lơ là khinh thường. Hắn so với phụ thân Kỷ Mộ Niên, kinh nghiệm giao chiến còn thấp, đối phó đã có chút miễn cưỡng, nếu tiếp nhận một chưởng như vậy, tất nhiên là đại bại. Nhưng trước mắt đã chẳng còn chút đường lui nào, chỉ có thể toàn lực ứng chiến, ít ra còn có thể phân ra thắng bại, trong lòng nghĩ xong, cũng cứng rắn ngưng tụ toàn thân nội lực, chuẩn bị tiến lên đón chưởng phong của Kỷ lão.

Bất kỳ một chưởng nào trong hai chưởng này cũng đều tích tụ võ học tinh hoa, nếu hai chưởng đối nhau, hai người có thể phân ra thắng bại, hoặc là sẽ lưỡng bại câu thương.

Kỷ Mộ Niên trong lòng kinh hãi, y hiểu được uy lực chưởng thế của phụ thân, một chưởng này đánh trúng không chết cũng phải bị thương. Mà Sở Hi Du lòng dạ độc ác, dưới chưởng cũng chưa chắc sẽ lưu tình nể mặt. Trong khoảnh khắc y chỉ thấy chiến cuộc càng thêm kịch liệt, trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ nhiều, lập tức quát lên kêu ngưng lại.

“Dừng tay!”

Một câu này lên tiếng đã chậm một nhịp, cao thủ đối chưởng, đều là xuất ra toàn lực, nào có đạo lý thu hồi lại. Trong lòng Kỷ Mộ Niên biết không thể ngăn cản, ngưng tụ nội lực vừa mới khôi phục không lâu, lao vào giữa chiến cuộc.

Chưởng phong gào thét, giữa hai chưởng khí lực cuồng cuộn, sát khí bức người. Nhưng giữa tình huống như thế lại có một người xông vào trong đó, Sở Hi Du và Kỷ lão đều là mâu quang siết chặt, đợi đến lúc nhìn rõ người xông vào chiến cục, cả hai đều đồng thời cả kinh thất sắc.

Kỷ lão không nghĩ tới nhi tử của mình sẽ xuất hiện tại chỗ này, Sở Hi Du cũng không ngờ Kỷ Mộ Niên lúc này đã đuổi theo đến đây.

Hai người căn bản không hề suy tính trước, lúc kịp phản ứng, mỗi người một chưởng đã đánh vào trên người kẻ đột nhiên xông vào.

Kỷ Mộ Niên chỉ cảm thấy trước ngực sau lưng có hai cỗ chân khí báo đạo nhập vào cơ thể, chưa tới một cái chớp mắt, lúc hai chưởng đối nhau, toàn bộ xương cốt tựa như muốn nổ tung, trước mắt nháy mắt trở nên tối sầm.

Biến hóa hiện tại vô cùng đột ngột, Sở Hi Du kịp phản ứng trước tiên, cả kinh kêu lên, “Kỷ Mộ Niên!”

Tay hắn vẫn còn đặt trên lưng Kỷ Mộ Niên, chỉ cảm thấy người trước mặt ngã trọng tâm về phía sau, lập tức vươn một tay ra, đỡ lấy thân thể y.

Kỷ Mộ Niên chỉ nghe bên tai phải ong ong vang dội, căn bản không nghe rõ là thanh âm gì, chỉ miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, ngũ tạng lục phủ đau nhức từng trận, máu tươi không ngừng trào lên trong miệng, cũng nhịn không được nữa, lập tức hôn mê.

Kỷ lão cũng thấy được là nhi tử của mình, nhưng thấy huyết sắc trong miệng Kỷ Mộ Niên chảy ra từ đỏ tươi chuyển thành tím đen, sắc mặt xanh mét, đã là trạng thái hấp hối, cho dù đang là hận rèn sắt không thành thép, lúc này cũng không khỏi rung giọng nói, “Mộ Niên…”

Sở Hi Du là người thi chưởng, trong lòng biết độ nặng nhẹ của một chưởng này, đã chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của người này. Người này rõ ràng là người mà ngày xưa mình tâm tâm niệm niệm muốn chính tay đâm chết, nhưng thấy Kỷ Mộ Niên hấp hối, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, chỉ đành phải đặt tay ở sau lưng Kỷ Mộ Niên vận khí bảo vệ tâm mạch của y, vừa mờ mịt nhìn khắp bốn phía, cuối cùng rơi vào trên người Tiểu Vệ đang kinh hãi đứng ở một bên, mâu quang hơi trầm xuống, hướng về phía Tiểu Vệ quát lên, “Tiểu Vệ, mau mang Tục mệnh đan tới đây.”

Tiểu Vệ bị Sở Hi Du quát đến hồi thần, nhìn sắc mặt Sở Hi Du, không dám có một tia chậm trễ, vội vàng lấy một bình dược nhỏ từ trong hành lý tùy thân ra trình lên.

Sở Hi Du một tay nhận lấy bình, mở nắp lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng Kỷ Mộ Niên, nhưng hắn thấy Kỷ Mộ Niên cắn chặt hàm răng, hoàn toàn không có ý thức, lại bỏ viên thuốc vào trong miệng mình nhai nát, trực tiếp đút vào trong miệng Kỷ Mộ Niên.

Nửa gương mặt Kỷ Mộ Niên đã bị máu nhuộm đỏ, Sở Hi Du tựa như không thấy, một tay khai mở hàm răng Kỷ Mộ Niên, vươn lưỡi đưa thẳng Tục mệnh đan vào trong miệng Kỷ Mộ Niên, đợi đến khi viên thuốc trôi vào yết hầu Kỷ Mộ Niên, mới từ từ ngẩng đầu dậy.

Lúc hắn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện tầm mắt của Kỷ lão, bốn mắt nhìn nhau, hai người im lặng, cách hồi lâu, mới mở miệng nói, “Tục mệnh đan chỉ có thể nhất thời kéo dài tính mạng Kỷ Mộ Niên, hôm nay ngũ tạng lục phủ của hắn đã bị thương nặng, không thể kéo dài.”

Kỷ lão nghe vậy, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Sở Hi Du.

Sau khi Sở Hi Du đút thuốc xong, cũng là máu tươi dính đầy mặt, nhưng đôi mắt lại thản nhiên nói, “Hi Đồng từng nói có một tân tuyền, có công hiệu cải từ hồi sinh.” Hắn dứt lời, ánh mắt dừng lại trên mặt Kỷ Mộ Niên, nói “Ta muốn đưa hắn đi thử một lần.”

Kỷ lão cũng nhìn theo tầm mắt Sở Hi Du trở về trên người nhi tử của mình, qua hồi lâu, mới lên tiếng, “Vì sao?”

Động tác nửa ôm nửa dìu Kỷ Mộ Niên của Sở Hi Du hơi hơi dừng lại một chút.

Ánh mắt của Kỷ lão siết chặt, lại nhấn mạnh ngữ điệu hỏi một câu.

“Ngươi và Bắc Phong thề bất lưỡng lập, vì sao phải cứu Mộ Niên?”

Sau khi Sở Hi Du nghe xong, trầm mặc một hồi, nhìn Kỷ Mộ Niên, chậm rãi nở một nụ cười.

Nụ cười kia cực kỳ rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, rồi lại hết sức chuyên chú.

“Vì sao phải cứu hắn…” Sở Hi Du lẩm bẩm lặp lại một câu, nụ cười càng thêm sâu, hai tay càng thêm ôm chặt Kỷ Mộ Niên, nói “Ta thích hắn.” Hắn vừa nói vừa cười, “Người được Sở Hi Du ta thích, nào có đạo lý dễ dàng chạy thoát như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.