Thời tiết hôm nay nóng dị thường. Đã gần về đêm nhưng mặt trời vẫn như ngọn
lửa hầm hập trên đầu. Ngay cả những con chó to lớn cũng phải thè lưỡi
núp vào chỗ thoáng mát. Trình Thanh Lam luyện bắn súng rất lâu, chuyển
đổi những vũ khí khác nhau cũng thuận lợi hơn nhiều. Miệng đắng lưỡi khô trút bình nước điên cuồng vào bụng. Cô suy nghĩ một chút lại nhấc một
bình nước lên đi vào trong phòng lớn.
Đinh Nhất đang cởi trần ngồi trước chiếc bàn dài. Loay hoay với mớ dụng cụ
trên tay. Anh nhận lấy bình nước cô đưa đến, ngửa đầu uống một hơi cạn
sạch.
Nhìn yết hầu của anh lên xuống, cơ bắp trên thân thể cường tráng cân xứng
mạnh mẽ, nhìn thấy anh nghiêng đầu cười với cô. Trình Thanh Lam cười khổ trong lòng dứt khoát không nhìn anh nữa.
Thuốc độc, anh đúng là thuốc độc!
“Cái này cho em.” Đinh Nhất đưa một sợi dây chuyền cho cô, giống như bạch kim, nhưng hơi ửng đỏ.
“Đây là gì?” Cô hỏi xong cũng đưa tay đeo dây chuyền lên cổ mình.
Đinh Nhất cười nhìn sợi dây chuyền ửng đỏ trên làn da trắng nõn của cô “Đeo
cái này vào. Dù em có đi đến bất kỳ ngõ ngách nào ở vùng đất này, tôi
cũng có thể tìm được em.”
Đôi tay Trình Thanh Lam đang loay hoay với sợi dây chuyền dừng lại, cô nói
cũng không ngẩng đầu lên, “Anh có cần phải vậy không? Chẳng phải tôi có
đi đến đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?”
Đinh Nhất đứng lên, trong nháy mắt bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô, “Em không muốn à?”
“Không.” Cô ngẩng đầu nhìn anh cười, “Tôi bằng lòng. Cảm ơn anh, Đinh Nhất.”
Ít nhất, bây giờ tôi bằng lòng giữ vững quan hệ mật thiết với anh.
Đôi mắt Đinh Nhất sáng quắc quan sát cô. Khi anh định cất tiếng nói gì đó
thì bỗng nhíu mày, cảnh giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Ngoài cửa,
những chú chó lớn liên tiếp sủa vang. Mà chiếc máy trên bàn cũng rung
lên “Tít tít” không ngừng!
“Có người xông vào đây.” Đinh Nhất cầm lấy khẩu súng liên thanh trên bàn
vọt ra cửa “Tốc độ nhanh thật!” Trình Thanh Lam nghe vậy lập tức biến
thân. Cô bước nhanh cùng đi ra ngoài nhưng cô va đầu vào cửa cái ầm. Cô
nhe răng sờ sờ đỉnh đầu, chiếc mặt trong suốt tự động xác định mục tiêu ở phía xa:
“Khoảng cách: 2500 mét
Thể trọng: 75kg
Có bắn hay không?”
Cô ghìm bước theo đuôi Đinh Nhất đến một khu nhà sau quảng trường. Chỉ
thấy đội chó dữ đãng nghiêm chỉnh tập hợp xếp hành thành thế tấn công,
hỏa tiễn dựng thẳng trên lưng khắp bốn phía quảng trường. Mà hơn mười
người đứng tại quảng trường cũng dẫn theo mười mấy chú chó dữ nhanh
chóng dốc sức phòng ngự.
“Đinh Nhất, đã lâu không gặp.” Người chiến sĩ trưởng nhóm đứng vững không hề
thay đổi sắc mặt. Mười mấy chiến sĩ đứng phía sau cũng nghiêm như pho
tượng. Mặc dù bị mấy trăm chú chó dữ bao vây nhưng bọn họ cũng không
buồn liếc nhìn.
Trình Thanh Lam nhìn đám người xa lạ này, đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Cô đã ở đây hơn mười ngày. Mặc dù cũng nhìn thấy một số quân nhân mạnh mẽ nhưng cũng là kẻ hạ lưu, cười hi hi ha ha, cam chịu cảm giác chán chường. Mà
những người đàn ông trước mặt này lại khác. Bọn họ giống như những người lính chân chính, trấn tĩnh trầm mặc, lạnh lùng nghiêm chỉnh. Dường như
bọn họ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Tựa như một người
lính chính quy của một quốc gia bình thường, mà không phải là những
người lưu vong bị quốc gia vứt bỏ.
“Trần Giai Tân, đã lâu không gặp.” Đinh Nhất căng thẳng quan sát người đó “Hình như tôi không hề mời anh.”
Đột nhiên Trần Giai Tân giơ tay lên, đứng nghiêm kính cẩn chào theo nghi
thức quân đội. Mười người phía sau cũng đồng thời chào theo. Trần Giai
Tân nói: “Diệp lão đại kêu chúng tôi đến đây xin lỗi anh. Hồng Huân đã
bị xử phạt.”
Nhưng Đinh Nhất lại nói hơi chán ghét “Khỏi.”
Trần Giai Tân cũng không quan tâm. Ánh mắt anh ta chuyển hướng đến Trình
Thanh Lam đang đứng bên cạnh. Lúc này ánh mắt khôn ngoan hơi biến hóa,
đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt rồi nói “Trình Thanh Lam?”
Trình Thanh Lam nhìn Đinh Nhất. Anh ta không có phản ứng. Trình Thanh Lam tránh không trả lời, “Anh tìm cô ấy có việc gì?”
Ánh mắt Trần Giai Tân run lên, “Xin lỗi, Trình tiểu thư, cô phải đi theo tôi.”
Đinh Nhất nói bình tĩnh, “Tại sao phải theo anh?”
“Chúng tôi nghi ngờ bảy ngày trước, cô ta có liên quan đến việc đồng đội chúng tôi bị mưu sát.” Trần Giai Tân nói, “Diệp lão đại có lệnh, phải dẫn cô
ấy trở về.”
“Không thể nào.” Đinh Nhất từ chối dứt khoát. “Ngày nào cô ấy đều ở bên tôi. Làm sao có thể mưu sát đồng đội của các cậu?”
Trần Giai Tân lắc đầu, “Lão đại có lệnh tôi phải dẫn cô ấy trở về.”
“Nếu như tôi nói không được thì sao?” Đinh Nhất cười lạnh “Diệp lão đại muốn tuyên chiến phải không? Tôi hầu!”
Trần Giai Tân nói cân nhắc “Chúng tôi dẫn cô ấy trở về chỉ vì muốn điều tra
rõ ràng. Hiện tại không có manh mối khác, chỉ biết là hung thủ cũng đặc
biệt giống như cô ấy.” Ánh mắt của anh ta dừng lại tại khẩu đại bác trên vai và chiếc trảo sắt trên tay phải của Trình Thanh Lam.
Thoáng cái Trình Thanh Lam chợt hiểu ra, “Tôi biết rồi! Còn có một nhóm người
cũng giống như tôi, cũng bị cải tạo như vậy. Nhất định là bọn họ làm!
Anh nên đi tìm bọn họ chứ không phải tìm tôi!”
Trần Giai Tân lắc đầu “Không có manh mối khác, cô là manh mối duy nhất. Tôi
phải dẫn cô đi. Hãy yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Đinh Nhất mạnh mẽ giơ súng lên nhắm ngay Trần Giai Tân. Trần Giai Tân không
hề nhúc nhích. Mười mấy người phía sau đồng loạt chĩa họng súng nhắm
ngay Đinh Nhất và Trình Thanh Lam. Nhất thời hai bên giằng co gươm súng
sẵn sàng.
“Đinh Nhất, tôi nói một lần cuối cùng. Anh hãy suy nghĩ cho kỹ. Trước buổi
trưa ngày mai phải đưa cô ấy đến tay Diệp lão đại. Nếu không, chúng tôi
cho rằng anh tuyên chiến với chúng tôi.”
Đinh Nhất tái mặt không lên tiếng. Đôi mắt cũng bừng bừng lửa giận.
“Diệp lão đại không muốn vùng đất chết sẽ có thêm người bỏ mạng nữa. Nhưng
nếu như anh cố ý không phối hợp. Hồng Huân và thuộc hạ của cô ta sẽ nhận nhiệm vụ chiến đấu. Lần này bọn họ đã phạm phải sai lầm. Diệp lão đại
cũng không ngần ngại dùng bọn người liều mạng này để đổi lấy sinh mệnh
của những chiến sĩ trung thành dưới trướng của anh.”
Trần Giai Tân chào hai người rồi xoay người sải bước rời đi.
Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn Đinh Nhất đang cau mày, trái tim cô dần dần trùng xuống.
“Đinh Nhất, để tôi theo bọn họ đi.” Trình Thanh Lam nói.
“Em điên rồi!” Đột nhiên Đinh Nhất cúi đầu, nhìn thẳng vào cô, “Em cho rằng tôi sợ bọn họ à?”
Trình Thanh Lam lắc đầu, “Nhưng không thể vì chút hiểu lầm mà hi sinh tính mạng của đội quân của anh!”
“Không, tôi sẽ không đồng ý.: Đinh Nhất nhìn cô kiên định, “Cùng lắm thì chúng
ta rời khỏi đây đi đến phía bắc. Diệp Diễm sẽ không níu lấy chúng ta
không chịu buông tha đâu.”
“Thế nhưng ở đây có kho lương thực dự trữ. Nếu như lúc này chúng ta bỏ đi
thì có thể chúng ta tìm khắp nơi cũng chẳng có thức ăn đâu.” Trình Thanh Lam bình tĩnh phân tích. Sở dĩ Đinh Nhất chọn nơi này là trụ sở là bởi
vì phát hiện ở đây có một kho lương thực dự trữ bí mật của chính phủ.
Thức ăn bên trong kho đủ để bọn họ ăn đến mấy năm.
“Đi một bước tính một bước.” Đinh Nhất nhìn đội quân chó dữ đang vây quanh quảng trường, “Luôn luôn có cách giải quyết.”
-----------------
Đêm hôm đó, Trình Thanh Lam và Đinh Nhật không hẹn mà cùng về phòng thật
sớm, không nói chuyện phiếm như ngày thường, cũng không rúc vào nhau như tình nhân.
Tối nay, vầng trăng khuyết soi sáng tịch liêu treo trên bầu trời. Xung
quanh đống hoang tàn hoàn toàn tĩnh lặng như một tòa thành chết.
Trình Thanh Lam mặc chiếc áo sơ mi rộng của Đinh Nhất, ngồi bó gối trên mặt
đất trước cửa phòng Đinh Nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn
trăng sáng.
“Đinh Nhất, tôi muốn nói chuyện với anh. Anh đừng đi ra, tôi chỉ muốn nói
chuyện với anh thế này được không?” Trình Thanh Lam cười yếu ớt, “Từ lúc tôi tỉnh lại đã mười mấy ngày. Mỗi lần anh gặp tôi đều ôm tôi và hôn
tôi. Ngoại trừ hai ngày đầu tiên tôi gặp anh, hai chúng ta đã thật sự
không trò chuyện rất lâu rồi.”
Bên trong phòng yên lặng. Qua một lúc lâu mới nghe thấy tiếng Đinh Nhất
vang lên trầm ấm “Được.” Tiếng nói kia êm ái như tiếng đàn violin.
“Đinh Nhất, trước khi người ngoài hành tinh tấn công, vùng đất có dáng vẻ ra sao?”
“... Rất xinh đẹp.”
“Có phải rất hiện đại hay không?”
“Đúng vậy.”
“Các anh ra ngoài thường sử dụng công cụ giao thông gì? Có phải thường xuyên đi du lịch ngoài không gian không?” Trình Thanh Lam nhắm hai mắt lại,
khóe miệng nhếch lên.
“Ra ngoài thì ngồi phi thuyền, hoặc là máy bay tự động. Tôi cũng chỉ đến
sao Hỏa và mặt trăng thôi, chưa đi đâu khác.” Tiếng nói Đinh Nhất truyền ra khỏi phòng.
Trình Thanh Lam đáp lại một tiếng “Thích thật! Trước đây tôi chưa ra khỏi
nước, chỉ du lịch mấy nơi trong nước thôi. Các anh quá hạnh phúc rồi.
Chúng tôi ra khỏi nhà còn phải chen chúc trên tàu điện ngầm. Mặc dù rất
nhanh nhưng các anh vẫn siêu cấp hơn nhiều. Vậy trước đây anh từng có
bạn gái không?”
“Không có.” Tiếng nói Đinh Nhất bình ổn.
Trong lòng Trình Thanh Lam từ từ vui mừng, vừa ngọt ngào lại vừa chua chát,
sau đó thì mềm nhũn. Bỗng nhiên lại nhớ đến gì đó, cô cười gượng, “Vậy
anh từng có phụ nữ không?”
“Từng có.”
“Bao nhiêu?”
“Không nhớ rõ.”
“Lần đầu tiên là khi nào?”
“Em có rất nhiều câu hỏi nhỉ!” Đinh Nhất dừng lại một chút, “Công chúa của tôi.” Giọng nói rất trầm ấm êm ái.
Thoáng cái Trình Thanh Lam nhớ lại ngày đầu tiên gặp anh. Hai tay đặt ra sau
gáy, thong dong nhìn cô, cất giọng dí dỏm, “Chế độ lái tự động, công
chúa của tôi ạ.”
Tim cô thoáng cái nhói đau.
“Đinh Nhất, cảm ơn anh, ngủ ngon!” Trình Thanh Lam lau mắt, “Ngày mai gặp.”
Đinh Nhất không đáp lại.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Cơ thể cao lớn của anh đang tựa lên
chiếc ghế dài trong phòng, qua một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Trình Thanh Lam, anh nhẩm lại cái tên này trong lòng.
Đinh Nhất, anh lại nhẩm tên của mình.
Đã hơn mười ngày nay, rõ ràng đầu mày cuối mắt của cô vẫn mang niềm e thẹn và vui sướng. Nhưng vì sao vẫn còn có thể kiên trì kháng cự lại mình
chứ?
Thật sự không nghĩ ra.
Đinh Nhất cầm lấy màn hình tinh thể lỏng mỏng như tờ giấy và to cỡ bàn tay.
Bản đồ của vùng đất đang ở trong tay, chính giữa là vùng đất chết dài và hẹp, phía đông là chấm đỏ đang lẳng lặng bất động.
Đó là Trình Thanh Lam. Hơn mười ngày trước là một cái tên xa lạ. Hôm nay lại ở trong lòng bàn tay của mình.
Anh ném màn hình tinh thể lỏng qua một bên rồi đứng lên đột nhiên vỗ vào
vách tường. Giống như cảm ứng, vách tường đối diện đột nhiên hiện lên
một tia sáng hình chữ thập. Rồi sau đó chợt xuất hiện một chiếc LCD rộng sáu mét, trên đó có chín màn hình cho thấy những hình ảnh khác nhau.
Anh trở lại nằm xuống ghế, nhìn vào màn ảnh trân trân không chớp mắt.
Qua thật lâu, đêm đã rất khuya. Đinh Nhất đang nằm trên ghế bỗng nhướng
mày. Ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ. Hai tay Đinh Nhất nâng
cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đinh Nhất, tôi đi đây.” Tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc cất lên thật nhỏ như
đó chỉ là tự nói với mình, “Không dám chào từ biệt anh. Ngày mai anh
tỉnh lại đừng nóng giận. Tôi gây họa thì chính mình tự giải quyết. Anh
ngủ ngon! Anh phải chờ tôi trở về. Tôi sẽ về mà.”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng, xa dần rồi xa dần,
rồi sau đó vang lên tiếng động cơ rất nhỏ. Đó chính là tiếng động cơ anh rất quen thuộc, chiếc motor điện anh làm riêng cho cô.
Rốt cuộc xung quanh đã yên tĩnh hoàn toàn.
Đinh Nhất vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích. Qua thật lâu anh mới xoay
đầu lại. Một lần nữa chuyển mắt nhìn vào mản ảnh LCD khổng lồ.
“Vẫn muốn đi sao Trình Thanh Lam?...” Anh thì thầm “Vậy thì đi thôi.”
Cơ thể cao lớn của anh duỗi ra, hai mắt nhìm chăm chú vào hình vẽ đang di chuyển trên màn ảnh.
Nhưng suy nghĩ của anh lại bay xa. Anh nhớ đến ngày đó anh bí mật nghiên cứu
sóng điện não sinh vật ở bên con sông Đen dày đặc chất phóng xạ. Hết lần này đến lần khác anh nhạy bén bắt được luồng sóng yếu ớt của cô. Nếu
không phải anh thực hiện kích thích sóng điện não sinh vật phạm vi lớn
ảnh hưởng đến cô, có thể cô sẽ vĩnh viễn ngủ say bên dòng sông Đen. Anh
biết nhất định cô có bí mật, nhưng không nghĩ đến tiềm lực vũ khí chiến
đấu của cô lại lớn mạnh như thế. Nếu như ngày đó anh tìm được cô trước
nửa giờ thì chuyện chắc đã dễ dàng hơn nhiều rồi. Tựa như chú gà con mới sinh ra, cô sẽ xem anh là nơi nương tựa duy nhất. Mà không như bây giờ, anh phải kiên nhẫn từng chút từng chút để khiến cho cô khăng khăng một
mực đi theo mình.
Anh nhìn trân trối vào màn ảnh rồi bật cười. Có lẽ trước kia anh đã sai
rồi, phải dùng cách thức ương ngạnh mới có thể khiến cô an tâm đi theo
mình.
Anh vươn cánh tay dài ra, khẽ chạm lên màn hình.
Chín ô trên màn ảnh đều là hình ảnh của một cô gái. Cô gái kia mặc áo hai
dây quần soóc. Cô gái kia thích cuộn tròn lại khi ngủ. Cô gái kia lõa lồ đứng tắm dưới vòi sen, kinh ngạc phát hiện dưới rốn có một nút màu đỏ.
Cô gái kia gạt anh len lén núp trong phòng luyện tập vũ khí trang bị
trên người. Cô gái kia gặp được đồng loại trong con hẻm trống trải...
Tất cả đều là hình ảnh củ cô. Mỗi một ngày cô ở đây, từng thời khắc, từng
cử động. Cô thật ngốc. Nếu như nơi này không có thiết bị quản lý làm sao anh lại yên tâm trú đóng ở đây? Tựa như cô vẫn còn hơi phòng bị anh,
nhưng cô không biết căn bản chỉ phí công.
Phương đông dần dần lộ ra tia sáng. Hôm nay anh bắt đầu cuộc sống cô đơn một thời gian cho đến khi cô trở về.
Chắc chắn cô sẽ trở lại, anh tin là vậy. Cô rời đi mới có thể phát hiện, tất cả vùng đất này, chỉ có anh che chở cho cô. Anh chu đáo huấn luyện khai phá lực chiến đấu của cô; Và anh chính là chỗ dựa quan trọng sau này
cho cô.
Trong đầu lại xuất hiện lên những hình ảnh rời rạc. Đó chính là ngày đầu tiên anh gặp cô. Cô đứng trên sân khấu bị bao vây bởi những tên đàn ông thèm khát. Sắc mặt cô tái nhợt nhưng lại lạnh lùng cao ngạo như một nữ
vương. Rõ ràng thân thể sợ đến run rẩy nhưng lại gan dạ lớn tiếng mắng
chửi những gã kia “Biến thái... Tất cả đều biến thái...”
Thật là thú vị.
Trong căn phòng âm u, Đinh Nhất cười sâu lắng. Cánh tay dài nhấc lên liên tục tìm kiếm lục lọi đống hình trên màn ảnh. Cuối cùng nhẹ nhàng chọn ra
một tấm. Anh phóng lớn tấm hình đó lên, trong nháy mắt, tấm hình kia
chiếm hết màn ảnh sáu mét to lớn.
Trong tấm hình, cô trắng như tuyết đứng dưới vòi sen, ngửa khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt to khép hờ, lông mi hơi run, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch
lên.
Nhưng giọt nước trong suốt càng tôn lên cơ thể láng mịn căng mọng như một trái mật đào quyết rũ.
Đôi mắt Đinh Nhất lặng lẽ lướt qua từng tấc da thịt trên tấm hình. Tay phải anh cởi quần, lấy ra, bắt đầu chậm chạp xoa vuốt lên xuống.
Ánh mắt anh lướt qua vùng đất bí ẩn nhất của cô. Anh chỉ cảm thấy cổ họng
thít chặt, bụng nóng rực. Tay trái anh phóng hình ảnh lớn hơn nữa lại
lớn hơn nữa. Tay phải càng xoa vuốt nhanh hơn và nhanh hơn, nhanh chóng
liên tục phát ra tiếng vang lả lướt.
Rốt cuộc, kẽ răng bật ra tiếng rên nhẹ duy nhất tối nay. Thân thể anh chợt
căng chặt cong lên. Tay phải đột nhiên dừng lại cầm chặt lấy dục vọng
của mình. Tay trái thì nắm chặt tay ghế.
Một lúc lâu sau thân thể của anh mới chậm rãi thả lõng, anh yên lặng nằm xuống ghế dài.
Nhưng ánh mắt anh từ từ dời đi, cuối cùng dừng lại nơi nụ cười lẳng lặng nở rộ của cô.