Màn sương đêm giăng kín, ánh trăng soi ảm đạm, căn nhà lớn tĩnh lặng, Diệp
Diễm bước vào phòng của Trình Thanh Lam. Phát hiện cô đang chống cằm thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe được tiếng Diệp Diễm bước vào, cô quay
đầu, gương mặt thoáng vẻ mơ màng, sau đó lại được nụ cười thay thế.
Diệp Diễm đứng cách cô không đến hai mươi centimet, quen thuộc tìm lấy tay trái của cô, nắm trong tay.
“Ôi, không được nắm tay nha!” Trình Thanh Lam đùa: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Nam nữ... thụ thụ bất thân?” Diệp Diễm lặp lại câu ngạn ngữ xa lạ này, cũng từ chối cho ý kiến chỉ cúi đầu nhìn cô: “Chúng ta ra ngoài xem thử
trang bị của em.”
Diệp Diễm dắt tay cô, một lần nữa đi đến gara ở quảng trường, nơi mà họ đã
gặp nhau lần đầu tiên. Buổi tối ở nơi đây không một bóng người, chỉ có
làn gió lành lạnh từ từ thổi qua, trên đất phản chiếu hai chiếc bóng một lớn một nhỏ.
Trình Thanh Lam nghe lời mở trang bị ra. Diệp Diễm bắt đầu xem xét từ đầu cô.
“Mũ hồng ngoại thông minh chống đầu đạn hạt nhân...” Tay anh mơn trớn thứ
trong suốt đang bao bọc trước trán cô: “Quả thật là đồ tốt. Dùng thế
nào?”
Trình Thanh Lam ngẫm nghĩ: “Ừm, nó có thể dùng để xác định mục tiêu.” Thấy
anh vẫn chưa rõ lắm, cô nói tiếp: “Nó có thể tự động xác định mục tiêu,
sau đó báo thông số căn bản của mục tiêu đó. Nếu lúc đó tôi nổ súng
không chính xác, viên đạn vẫn có thể tự đuổi tới mục tiêu.”
Diệp Diễm gật đầu: “Sao nữa?”
“Sao nữa hả?” Trình Thanh Lam không rõ lắm.
“....Thảo nào Trần Giai Tân có thể dễ dàng khống chế em. Em có trang bị tốt và
điều kiện thân thể cũng hơn người. Vậy mà sức chiến đấu lại không được
khai phá.” Diệp Diễm cau mày nói.
“Cũng không phải!” Trình Thanh Lam phản bác: “Đinh Nhất đã dạy tôi nhắm bắn
mục tiêu, tôi cũng bắn rất chuẩn. Hơn nữa bản thân tôi cũng không ngừng
luyện tập và sử dụng bộ trang bị này!”
Diệp Diễm từ chối cho ý kiến, ngón tay lướt qua mũ bảo hiểm trên trán cô:
“Mũ bảo hiểm có hệ thống truy đuổi độc lập. Em nhìn đi, dưới tay phải
của em có một cái nút. Nếu em xác định mục tiêu xong, ấn xuống cái nút
thứ nhất, như vậy mục tiêu sẽ bị em truy đuổi, dù cách em rất xa, em vẫn có thể tìm được nó.”
“Nút ở đâu?” Tay trái của Trình Thanh Lam lần mò dưới tay phải, quả nhiên
chạm được một nút lồi ra. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Diễm - Sao
anh lại quen thuộc loại vũ khí này đến thế?
“Trong ngôi nhà tại Nam Thành tôi từng ở có khá nhiều vũ khí.” Diệp Diễm nói
thản nhiên: “Mặt khác, trong thời khắc mấu chốt, mũ bảo hiểm này cũng có thể cởi ra, trở thành một thiết bị nổ rất mạnh. Uy lực có thể sánh được với pháo nổ mang sóng cực ngắn loại nhỏ, đường kính sát thương lên đến
một trăm mét. Chỉ có điều như vậy thì mũ bảo hiểm cũng sẽ bị hủy. Không
phải cần thiết thì không nên làm vậy.”
Trình Thanh Lam cố gắn ghi nhớ trong lòng.
Hai người nán lại ở quảng trường hơn hai giờ, mãi cho đến khi toàn bộ công
năng trang bị của Trình Thanh Lam vốn chưa khai phá hết, được đem ra nói đến mấy lần mới thôi. Trình Thanh Lam cảm thấy thật kích động, toàn bộ
vũ khí trang bị trên người còn mạnh hơn nhiều so với hiểu biết của cô
trước đây, khiến huyết mạch trong cô sôi trào....
“Cảm ơn anh, Diệp Diễm!” Trở lại phòng, Trình Thanh Lam nói với bóng hình cao lớn đang đứng ở cửa đối diện.
Diệp Diễm cười cười. Dưới ánh trăng, gương mặt anh bóng loáng sáng sủa, anh tuấn đến mức khiến người ta khó thở.
Trình Thanh Lam khẽ cắn môi: “Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, anh ăn cái gì, tôi ăn cái đó. Không cần phải làm riêng đâu.”
Diệp Diễm nhìn cô chăm chú rồi chậm rãi nói: “Được, bắt đầu từ mai, tôi ăn gì, em ăn đó.”
Cùng một câu nói, nhưng khi bị anh lặp lại từng câu từng chữ lại mang ý nghĩa thật khác.
“Ừ! Tôi đi ngủ, ngủ ngon!” Trình Thanh Lam cười cười với anh, lui người về phía sau …
Tay lại đột nhiên bị anh nắm lấy. Dường như anh rất thích tay cô và thích
nhất là nắm trong tay, nắm thật mạnh mẽ: “Ngủ ngon!” Tay anh đột nhiên
giật mạnh, dễ dàng kéo cô vào lòng, tay kia thì ôm lấy eo cô. Vậy mà tay anh cũng run run. Cô chỉ cảm thấy hết hồn, trước mắt tối lại, khuôn mặt tuấn tú của anh đã che xuống.
Anh nhẹ nhàng chạm một cái lên môi cô. Thân mình cô không thể khống chế mà
run lên. Vì thế anh liền giống như bị kích thích, cánh tay càng ôm chặt
thân hình nhỏ nhắn của cô hơn. Đôi môi nam tính ngấu nghiến hôn cô, ngậm cắn môi cô, thăm dò vào miệng cô, tìm kiếm xung quanh!
Dưới ánh trăng soi rọi yếu ớt, Trình Thanh Lam cảm thấy trời đất quay cuồng. Nụ hôn của anh sao lại mạnh mẽ đến vậy? Khiến cho cô, từ miệng đến lồng ngực, đến cả tứ chi đều như bị điện giật. Lại còn có một chút ấm áp
ngọt ngào theo dòng điện kia đi thẳng vào lồng ngực của cô.
“Diệp Diễm...!” Cô nhịn không được khẽ gọi tên anh, hai tay nắm chặt lấy ngực áo sơ mi của anh, nói lời trái với lòng mình: “Buông tay...!”
“Ừ…!” Diệp Diễm đột ngột buông cô ta, khiến hơi ấm vây quanh cô chợt biến mất.
“Nếu còn tiếp tục, tôi sợ sẽ không thể cam đoan mình có biến thân hay
không!” Diệp Diễm cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Trình Thanh Lam, sau khi
trở về từ phương Bắc, em làm người phụ nữ của tôi nhé!”
“Hả?” Trình Thanh Lam mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Ánh mắt sáng quắc của Diệp Diễm khiến vầng trăng sáng trở nên ảm đạm: “Làm người phụ nữ của tôi!”
“Thế nhưng.... thế nhưng....” Trình Thanh Lam nghe thấy giọng nói của mình
cũng trở nên run run, tự nhiên bị nói lắp: “Chúng ta mới quen biết nhau
hai ngày. Vậy quá nhanh rồi.... Tôi không thể quyết định qua loa như
vậy.... Chúng ta còn chưa hiểu biết đầy đủ về nhau. Tôi cũng chưa hiểu
rõ anh!”
Cô không ghét anh, thậm chí còn hơi thích anh, điều này hoàn toàn khác với những người khác. Khi ở bên cạnh anh, cô sẽ không hoảng hốt, sẽ không
hoài nghi. Anh khiến cô cảm nhận được sự vui vẻ bình yên. Mỗi lần nghĩ
đến “Bán thú”, cô còn nghe thấy trong lòng đang có tiếng cười khẽ, mặc
dù anh là người thống trị hà khắc vô tình nơi vùng đất chết trong truyền thuyết.
Diệp Diễm tiến lên một bước, bao phủ cả người cô trong bóng dáng của anh:
“Chưa hiểu rõ tôi ư? Tôi sinh ra từ một vọng tộc ở Nam Thành. Mười lăm
tuổi bị đuổi khỏi gia tộc, trên gia phả không có ghi tên tôi. Tôi luôn ở vùng đất chết, thuộc hạ có sáu ngàn người. Tôi từng là một trong ba
người có sức chiến đấu mạnh nhất của quân đội chính phủ. Tôi có gien
thú, thể năng mạnh hơn người bình thường gấp mấy lần. Trừ em ra tôi
không thích nói nhiều với bất cứ ai. Tôi thích vũ khí, chiến đấu, chạy
bộ, luyện binh, du hành vũ trụ, còn có.... em.”
Anh nhìn cô: “Đây là toàn bộ về tôi!” Ánh mắt anh nóng bỏng tha thiết. Có
lẽ anh chưa bao giờ nói một hơi hết tất cả những gì trong lòng như thế.
Anh vẫn lạnh lùng nhưng trong giọng nói lại có vẻ căng thẳng.
“Vì sao?” Cô nhích xuống một bước nhỏ: “Vì sao thích tôi?”
“Không vì cái gì cả!”
“Vậy anh thích gì ở tôi?” Trình Thanh Lam lắc đầu, “Tôi tự biết mình không phải dạng nghiêng thành đổ nước.”
Diệp Diễm im lặng một chút: “Thân thể của em, nụ cười rạng rỡ của em, lòng
dũng cảm của em!” Anh ngừng một chút: “…Còn có sự yếu đuối của em.”
Thân thể được xếp hạng đầu tiên, thật đúng là…… Thế nhưng trong lòng cô lại không hề có sự chán ghét nào.
“Thế nhưng vẫn quá nhanh.... Anh không thể không cho tôi thời gian suy
nghĩ...!” Trình Thanh Lam không biết nói gì cho phải. Lời nói của anh
khiến cô xúc động, khiến cô không nói nổi một lời cự tuyệt. Thế nhưng cô luôn cho rằng, tình cảm là phải từ từ bồi đắp, không thể nhanh như chớp thế này....
“Tình yêu của chiến sĩ không nói lần thứ hai.” Diệp Diễm cắt ngang lời cô:
“Được, tôi cho em thời gian suy nghĩ. Sau khi từ phương Bắc trở về, tôi
hy vọng em sẽ trở thành người phụ nữ của tôi. Hoặc là, tôi sẽ để em an
toàn rời khỏi đây. Tôi lấy tính mạng của mình thề, tuyệt đối sẽ không
dây dưa với em.”
Nhìn bóng lưng của anh dứt khoát rời đi, Trình Thanh Lam mới quay về nằm lại trên giường. Cô chỉ cảm thấy lòng loạn như ma - Anh ép cô! Mới biết
nhau đến ngày thứ hai, anh đã ép cô, hoặc là làm người phụ nữ của anh,
hoặc là cắt đứt mọi quan hệ! Người đàn ông này sao lại vậy? Mỗi người
thanh niên đẹp trai tài giỏi Trình Thanh Lam từng gặp đều rất rõ đạo lý
theo đuổi phụ nữ phải thật chậm rãi! Làm gì có người nào mới biết nhau
hai ngày đã nói thẳng thắn, hoặc là ở cùng nhau, hoặc không bao giờ gặp
lại nữa!
Tên bán thú chết tiệt… Cô mắng trong lòng.
Thật ra anh là một người đàn ông kiêu ngạo. Cho nên, hoặc là yêu, hoặc là
trở thành người lạ. Anh không thể chịu được sự cự tuyệt. Thế nhưng, ai
lại nhẫn tâm cự tuyệt anh đây? Trình Thanh Lam, mày phải làm sao bây
giờ?
Khi còn chưa hiểu rõ lai lịch của bản thân cô, vậy mà anh lại nói, mọi
nguyện vọng của em, tôi sẽ cố gắng giúp em thực hiện. Mới biết nhau hai
ngày, anh lại nói, có một số việc, không liên quan đến thời gian là ngắn hay dài.
Bán thú, bán thú đáng giận. Trong đầu cô đột nhiên hiện lên nụ cười của
Đinh Nhất. Cô sợ hãi. Hình như Đinh Nhất cũng không thích Diệp Diễm. Nếu Đinh Nhất biết việc này, liệu có tức giận không?
Trình Thanh Lam, không thể ngờ trong tình yêu mày lại là người như thế! Đinh
Nhất vừa trân trọng vừa thân mật, mày còn từ chối chưa xong. Lúc còn
sống những ngày trai đơn gái chiếc, mày còn đê tiện ỷ vào anh ta, nhưng
lại không thật sự tin tưởng anh ta. Vì sao mới đến nơi của Diệp Diễm có
hai ngày, còn ít hơn thời gian mày và Đinh Nhất ở cùng nhau, sao mày lại ngay lập tức tin tưởng từng câu nói của Diệp Diễm? Tin rằng Diệp Diễm
sẽ giúp mày, thực hiện nguyện vọng của mày?
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày hôm qua. Bán thú cao lớn đứng
trước cửa kho hàng, giữa đôi mắt thú đen sâu thẳm, sau khi kinh diễm qua đi, chỉ còn lại sự thất thần. Vì thế mà người thống trị hà khắc vô tình nơi vùng đất chết kia, người đàn ông trầm lặng cô độc kia lại cứ ngơ
ngẩn nhìn cô như thế, không thể kiểm soát biến thân thành bán thú.
Cô bỗng nhiên hơi muốn khóc.
Vì thế trằn trọc không yên đến nửa đêm.
===================
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Thanh Lam dậy thật sớm. Quả nhiên nhìn thấy
Diệp Diễm đang ở trước viện, tập lực cánh tay bằng cách khiêng một tảng
đá to. Trình Thanh Lam cười cười, nằm sấp xuống tập hít đất. Lực cánh
tay của cô quả thật mạnh hơn rất nhiều so với trước kia. Trước là vì đã
gặp được Đinh Nhất, sau này lại gặp Diệp Diễm - một người có sức chiến
đấu rất mạnh, nên cũng không phát hiện. Nay làm một hơi được năm mươi
cái hít đất mới vui mừng đứng lên.
Lại phát hiện Diệp Diễm sớm đã đứng cạnh khoanh tay nhìn cô. Cô nhìn lồng
ngực rộng lớn và cánh tay tráng kiện của anh, thắt lưng lại dẻo dai mạnh mẽ, Trình Thanh Lam ngượng ngùng dời ánh mắt: “Sao nào, tôi rất lợi hại đúng không?”
Diệp Diễm nhịn không được lắc đầu, trực tiếp đả kích lòng tự trọng yếu ớt
của cô. Cô khẽ cắn môi, hướng về phía khối đá lớn Diệp Diễm đang đặt
trên đất. Cô nghiêng đầu phát hiện đôi mắt thật sâu của Diệp Diễm đang
nhìn cô. Cô vươn hai tay, nỗ lực ôm lấy nó....
Tảng đá lớn vừa gian nan nhúc nhích được chút ít: “A…!” Cô hô to một tiếng.
Thế mà khối đá lớn đã được nâng lên từ mặt đất, điều này khiến Diệp Diễm nhíu mày. Tuy nhiên, dù tố chất cơ thể cô rất mạnh, nhưng do phương
thức nóng vội hỏng việc. Nên khiến Trình Thanh Lam cảm thấy thắt lưng và bụng vô cùng đau đớn. Khối đá lớn mới cách mặt đất chưa tới một mét,
thân mình Trình Thanh Lam đã bị xiêu vẹo. Cô hét lớn buông tảng đá ra.
Trơ mắt nhìn khối đá sắp rơi xuống chân……
Dĩ nhiên là không đè trúng vì Diệp Diễm đã kéo cô vào lòng ngay lập tức.
Anh nhấc chân dài đạp văng tảng đá lớn mới rơi xuống, hơi thở phả bên
tai cô: “Không sao...!”
Vệ binh nơi hành lang gần bên sân nghe động tĩnh lập tức nhô đầu ra, thấy
Diệp lão đại đang ôm người phụ nữ trong lòng, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Ánh mắt lạnh lùng đồng thời liếc qua khiến người vệ binh lập tức đứng
nghiêm không lên tiếng, rút lui trong yên lặng.
Diệp Diễm buông cô ra: “Đi ăn cơm đi!” Anh đi được hai bước, lại thấy cô vẫn còn đứng ngây tại chỗ, mặt đỏ tai hồng. Diệp Diễm yên lặng một chút rồi nói: “Yên tâm, trước khi có được câu trả lời thuyết phục của em, tôi sẽ không gặp em!”
Nhìn từng bước kiên định của anh khi xoay người bỏ đi, Trình Thanh Lam không biết nói gì cho phải. Cô không có ý kia, cô chỉ.... hưởng thụ cảm giác
được anh bảo vệ theo bản năng, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Được rồi, Trình Thanh Lam âm thầm suy tính. Cô dùng tay vỗ vỗ gò má mình.
Trải qua sự suy xét tối qua, cô đã nghĩ ra cách giải quyết. Đó là: Thuận theo tự nhiên. Vẫn còn vấn đề về hung thủ phương Bắc phải xử lí, còn
không biết sẽ có bao nhiêu gian nan hiểm trở. Trước hết cô chẳng cần suy tính gì cả, thừa dịp này nghiêm túc tìm hiểu anh, đồng thời cố gắng
tăng sức chiến đấu của mình.