Anh Hùng Thời Loạn

Chương 18: Nộ sát



Hắn nâng tay trái lên bằng tốc độ kinh người, nhắm trúng đầu Diệp Diễm từ khoảng cách xa mấy mét: “Anh đúng là không biết thương tiếc tính mạng của binh lính!”

Chiếc mũ bảo hiểm của hắn giống Trình Thanh Lam, đều có tính năng tự động xác định mục tiêu. Nói cách khác, chỉ cần hắn nổ súng, đầu Diệp Diễm nhất định sẽ nở hoa. Nhưng hắn không nổ súng, bởi vì Trình Thanh Lam đã nhắm vào đầu hắn từ một khắc trước. Hệ thống báo nguy trên mũ đã nhắc nhở hắn.

Cục diện căng thẳng. Hắn và Diệp Diễm đều biết rõ trong lòng.

“Thả chúng tôi đi!” Hắn cất cao giọng. Diệp Diễm lắc đầu: “Không thể nào!”

“Anh không sợ chết sao?” Hắn uy hiếp, lại quơ chiếc súng trong tay.

Diệp Diễm nói lạnh lùng: “Nhắm vào tôi có năm khẩu súng. Nhưng nhắm vào các người hình như có hơn ba mươi khẩu thì phải. Đầu hàng đi!”

Dưới ánh đèn pha cường độ cao chiếu rọi, sắc mặt người đàn ông có vẻ cực kỳ nhợt nhạt. Hắn nghiêm mặt gào thét: “Diệp Diễm, chúng ta đấu tay đôi với nhau! Nếu tôi thắng, anh thả chúng tôi đi! Hơn nữa không được đuổi giết chúng tôi nữa!”

Diệp Diễm yên lặng một lúc, vậy mà lại gật đầu. Trình Thanh Lam lo lắng nhìn bóng lưng chảy máu của anh, anh lại không hề nhúc nhích.

Người đàn ông nói: “Tôi đếm một, hai, ba. Ngoại trừ tôi và Trình Thanh Lam, mọi người bỏ súng xuống!” Diệp Diễm nói ngay lập tức: “Làm theo lời anh ta nói!”

Thủ hạ sau lưng hắn chợt do dự: “Lão đại, thật sự phải đấu tay đôi sao?”. Hắn quay lại trừng mắt nhìn thủ hạ, bốn người kia lập tức im bặt.

“Tôi tin tưởng danh dự của người thống trị vùng đất chết!” Hắn nhìn Diệp Diễm: “Một, hai, ba!”

Những binh sĩ vây quanh “Soạt soạt" hai tiếng, những khẩu súng vốn dĩ đang giương cao đều được thu hồi trong nháy mắt, họng súng hướng xuống theo góc vuông. Bốn thủ hạ đằng sau người đàn ông cũng buông cánh tay trái xuống. Hai bên không có ai không tuân theo quy định.

Người đàn ông gật đầu hài lòng: “Diệp Diễm, quả nhiên anh nói lời giữ lời!” Diệp Diễm căm hận: “Tôi muốn tận tay giết anh, mới có thể báo thù cho người của tôi! Nhưng người của anh, ít ra cũng phải thu hồi lại trang bị!”

Người đàn ông nhìn quanh một lượt: “Vậy người của anh cũng phải ném súng xuống!”

“Không vấn đề!” Diệp Diễm đếm, “Một, hai, ba!” Vừa dứt lời, những binh sĩ vây quanh đại sảnh đều ngồi xổm xuống. Súng máy trên tay đều đặt xuống đất phát ra tiếng động giòn giã. Người đàn ông đứng giữa vòng vây cong khóe miệng, ngón tay của những người đứng sau hắn đưa về phía rốn, nhưng thực tế lại chưa nhấn xuống.

“Ngắm bắn!” Hắn hưng phấn thét lên.

Nhưng khi hắn còn chưa thét lên chữ đầu tiên, hàng loạt tiếng súng dày đặc như mưa chợt vang lên, nháy mắt đạn đã dội về phía mình. Hắn giật mình kinh hãi. Bằng phản ứng và ý chí vượt trội, hắn đột nhiên xoay người, lộn về phía sau vài vòng liên tiếp. Hai chân đạp lên ghế sô pha, lại lộn vòng, nhảy lên chiếc đèn chùm trên trần nhà đại sảnh. Nhìn tình hình trong đại sảnh, thật sự giận dữ không thể kiềm chế được!

Thì ra có hơn ba mươi binh sĩ vây quanh đại sảnh, nhưng đằng sau bọn họ còn có hơn mười binh sĩ ẩn nấp trong bóng đêm. Khi Diệp Diễm hạ lệnh ném súng xuống, hàng binh lính phía trên ngồi xổm xuống, hàng binh lính đằng sau nâng súng ngắm bắn! Hắn ta cho rằng mình có chiêu ngầm, nhưng thực ra lại bị Diệp Diễm mưu tính! Mà Diệp Diễm lại ra lệnh ngầm bằng câu nói ba mươi khẩu súng kia. Rõ ràng anh mang đến năm mươi người, không phải ba mươi. An Trì không hổ là chiến sĩ đi theo Diệp Diễm nhiều năm, phối hợp rất ăn ý.

Hai tên thủ hạ cũng nhảy lên đèn chùm. Nhưng hai người còn lại phía sau trúng vài phát đạn. Toàn thân họ đầy máu nằm giữa đại sảnh đã tắt thở.

Người đàn ông dẫn đầu từ khi tự thức tỉnh luôn tự phụ rằng trang bị của mình mạnh mẽ không ai bì kịp. Dưới hắn cũng chỉ có mười mấy người, hôm nay chết hai người nên đau lòng không thôi.

Dưới cơn thịnh nộ, hắn nhanh chóng giơ súng nhắm vào Diệp Diễm, ngón tay bóp cò! Dù cho Diệp Diễm có giỏi đến đâu, lúc này cũng đã ở trong tầm ngắm của hắn. Một khi hắn xác định mục tiêu là Diệp Diễm, chỉ cần bắn đạn, Diệp Diễm không chết cũng mất nửa mạng!

Cảnh báo! Bên tai hắn chợt vang tiếng cảnh báo vô cùng dồn dập! Đó là cảnh báo trí mạng, báo động trước tử vong! Từ khi hắn thức tỉnh tới giờ, nó chưa bao giờ vang lên! Là ai? Là ai nhắm bắn hắn?

Nhưng phản ứng của kẻ đó cũng cực kỳ nhanh chóng, gần như là trong nháy mắt. Hắn ta còn chưa kịp bóp cò đã dừng lại. Hốt hoảng quay đầu lại, cách mấy mét, đôi mắt lạnh băng xa lạ đang nhìn mình, mà ánh lửa màu trắng đang lao về phía mình! Vậy mà lại là cô ta! Cô xác định mục tiêu là hắn bao giờ? Tốc độ nổ súng của cô ta lại còn nhanh hơn hắn!

Phản ứng của hắn ta cũng rất nhanh! Hắn ta chợt di chuyển họng súng, nhắm vào cánh tay giơ súng của Trình Thanh Lam.

Tiếng nổ vang lên, ánh lửa bùng cháy, tiếng nổ vang vọng giữa không trung… Đó là tiếng nổ do đạn của Trình Thanh Lam và người đàn ông va chạm với nhau giữa không trung.

Diệp Diễm bị súng máy của người đàn ông nhắm bắn, cảnh giác phát hiện thấy họng súng của hắn chệch khỏi quỹ đạo. Anh vốn định nổ súng bắn người đàn ông kia, để cho đạn nổ mạnh giữa không trung, nếu không viên đạn đó sẽ xuyên qua đầu mình. Mà lúc này, ai đã cứu mình? Khóe mắt anh liếc nhìn người giơ súng hết sức tập trung sau lưng mình, nhưng thân hình nhỏ xinh lại run nhè nhẹ.

Vậy mà cô ấy lại cứu mình. . . . . .

“A!” Mấy binh lính đứng khá gần che mặt ngã xuống.

“Bom!”

“Ngắm bắn!”

Người đàn ông đứng đầu và Diệp Diễm cùng phản ứng gầm lên ra lệnh cùng lúc. Năm sáu ánh lửa màu vàng lên chiếc đèn chùm. Nhưng ẩn hiện trong ánh vàng đó là ba luồng trắng mãnh liệt, bắn ngược lại về những binh sĩ xung quanh!

“Yểm trợ!” Diệp Diễm hét lớn một tiếng, ánh lửa ngất trời bùng nổ tại chiếc đèn chùm trên trần nhà và xung quanh đại sảnh. Diệp Diễm và Trình Thanh Lam đều cực kỳ ăn ý lùi lại vài bước. Diệp Diễm còn vươn tay kéo một binh lính chưa kịp rút lui.

“Diệp Diễm, hãy đợi đấy!” Người đàn ông đứng đầu chợt thấy ba bóng đen mờ ảo biến mất ở chỗ rẽ cách xa mấy mét ngoài kia. Nhưng ngoài hai mươi người lính của Diệp Diễm còn đứng lại hoặc ngã ra ngoài cao ốc, hơn một nửa đã bị bom tiêu diệt, hoặc bị vây trong cao ốc!

Cao ốc bị lửa đạn tấn công mãnh liệt, có tiếng gầm rú mơ hồ vang lên. Trình Thanh Lam nhìn Diệp Diễm ở bên cạnh chợt thay đổi sắc mặt. Anh chợt vọt vào ánh lửa như mũi tên rời khỏi cung.

“Diệp Diễm!” Cô hét lên một tiếng, trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng. Bên trong nguy hiểm vô cùng nhưng Diệp Diễm lại xông vào như vậy. Cô không hề suy nghĩ, đạp chân, xông vào cao ốc theo Diệp Diễm.

Thân thể đột nhiên vọt lên không. Một lực rất mạnh đột nhiêm giữ chặt lấy quần áo cô, liên tục ngăn cản cô tiến về phía trước, kéo cô trở lại hai ba mét. Cô chỉ cảm thấy đằng sau lưng lạnh toát, rõ ràng nghe thấy người đàn ông đứng đầu đã đi xa! Ai đã cản đường cô? Cô tức giận nâng súng lên bắn người đàn ông đằng sau…

“Muốn bắn tôi sao? Công chúa của tôi!” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hơi thở ấm áp liền phả lên gáy cô. Người đằng sau siết chặt cánh tay, ôm cả người cô vào trong lòng, từ từ quay vai cô lại.

Tứ chi căng thẳng chuẩn bị vung lên của Trình Thanh Lam chợt thả lỏng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp, vui mừng nói: “Đinh Nhất! Sao anh lại tới đây?”

Trong bóng đêm u ám, gương mặt tuấn lãng của Đinh Nhất càng thêm dịu dàng. Anh vẫn mặc bộ đồ rằn ri xanh sẫm, vác hai khẩu súng máy trên lưng, bên hông là hai khẩu súng lục và hơn mười quả lựu đạn.

Anh nhếch miệng cười: “Tôi tới đón em!”. Nói xong, anh cúi xuống định hôn lên má Trình Thanh Lam. Trình Thanh Lam tránh né theo phản xạ. Đinh Nhất từ từ đứng thẳng lên, khóe miệng vẫn mỉm cười: “Mới bốn ngày không gặp, tốc độ phản ứng của em cũng nhanh hơn nhiều.”

Trình Thanh Lam không có tâm trạng trêu đùa với anh: “Chuyện này nói sau đi. Diệp Diễm đang ở trong, chúng ta đi cứu binh lính cùng với anh ấy! Mau lên!”

Cô xoay người định xông vào lần nữa, nhưng mà không thể nào hoàn thành động tác xoay người trong vòng giam của anh!

“Không đi!” Anh nói thản nhiên: “Diệp Diễm không chết đâu. Không có liên quan gì tới tôi cả.”

“Anh!” Trình Thanh Lam trợn trừng: “Anh không đi tôi đi!”

“Em không được đi!” Đinh Nhất đột nhiên nói lạnh lùng, bỗng vươn tay đỡ dưới nách và đầu gối cô rồi bồng cô lên, nhấc chân chạy như điên!

“Anh thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ bắn!” Trình Thanh Lam vùng vẫy trong lòng anh, lại bị anh ôm càng chặt.

“Vậy em bắn đi!” Đinh Nhất không hề chau mày.

“Anh làm sao vậy?” Thân thể Trình Thanh Lam bị anh ôm rất khéo, hoàn toàn không ngọ ngậy được. Mà hai tay không bị giữ lại không dám bắn hoặc tấn công anh, chỉ có thể nghiêng đầu qua chỗ khác, trơ mắt nhìn tòa cao ốc bốc khói cách họ ngày càng xa.

Trong nháy mắt cô bị Đinh Nhất ném vào đằng sau chiến xa, Trình Thanh Lam nhìn thấy một bóng người cao lớn nhanh nhẹn chui ra từ trong màn khói, chạy tới đây như mũi tên rời khỏi cung. Mà đằng sau anh, cao ốc chợt sụp đổ, phát tiếng đinh tai nhức óc!

Khói bụi mờ mịt và ánh lửa bao phủ cả quảng trường trong nháy mắt, Đinh Nhất lái xe với tốc độ nhanh chưa từng có, đột nhiên rẽ ngoặt vào một nơi tối đen. Sau lưng không còn thấy bóng dáng Diệp Diễm và cao ốc kia nữa.

+++++++++++++++++++++++

Mặt trời rắc ánh vàng tiêu điều lên mảnh đất u ám, từ cuối đường kéo dài tới dưới chân. Vùng đất chết vẫn hoang vắng tĩnh lặng như vậy.

Chiến xa chợt dừng lại trước quảng trường, cửa xe bung ra. Trình Thanh Lam bước xuống xe trước, Đinh Nhất vọt ra theo sau, giữ chặt lấy cánh tay cô, ngăn cô lao vào trong nhà.

“Vẫn còn giận à?” Đinh Nhất kéo mạnh tay cô.

Trình Thanh Lam không lên tiếng.

Đinh Nhất tiến đến bên tai cô: “Em xem này, suốt cả quãng đường em cào, cắn tôi!” Anh vươn cánh tay ra trước mặt cô, xắn tay áo lên. Trên cánh tay màu mạch có vài vết đỏ. Trình Thanh Lam khẽ liếc mặt rồi “Hừ" một tiếng.

“Trên lưng cũng có!” Đinh Nhất nói, ép cô phải xoay người đối mặt với mình, không thể không mỉm cười: “Sao lại tức giận như vậy? Còn giận nữa tôi sẽ hôn em đấy!”

Lúc trước anh nói như vậy, Trình Thanh Lam thường đỏ mặt đỏ tai nói lảng sang chuyện khác. Không tránh được thì chỉ biết mềm nhũn trong lòng anh, tốn công run rẩy kháng cự. Nhưng hôm nay Trình Thanh Lam ở trước mắt lại cứng đờ, không nói gì hết.

Đinh Nhất không nói gì nữa và buông tay ra. Trình Thanh Lam xoay người bỏ đi. Đinh Nhất nói khẽ: “Dọn chút đồ rồi chúng ta rời khỏi đây một thời gian.”

Trình Thanh Lam đứng lại: “Vì sao?”

Đinh Nhất nói chậm rãi: “Tôi không thích Diệp Diễm quấn lấy em như vậy.”

Trình Thanh Lam run lên, lại như thế nữa. Đinh Nhất, anh vẫn như vậy, không nói chuyện mờ ám thì lại làm chuyện mập mờ! Nhưng sao mình vẫn không thể tin anh, tin sự quan tâm của anh là trong sáng, tin tình cảm khẩn khoản của anh là thật lòng?

Trình Thanh Lam không quay đầu lại, nói chậm rãi: “Nhưng tôi thích!”. Nói xong, cô lao vội vào phòng mình.

————————————————

Trình Thanh Lam ngồi trên giường, đầu óc hỗn loạn.

Cô rất lo cho Diệp Diễm. Cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng giống anh lao ra khỏi tòa nhà sụp đổ. Đó là anh sao? Sau khi tòa nhà sụp đổ, anh có gặp nguy hiểm gì không?

Và cả Đinh Nhất, Đinh Nhất cố chấp dẫn cô đi. Trên người cô có dây chuyền anh tặng, đương nhiên anh có thể tìm thấy cô dễ dàng. Nhưng rõ ràng Đinh Nhất có ý thù địch với Diệp Diễm!

Mấy ngày trước, cô lén lút trốn khỏi Đinh Nhất. Một là để giảm bớt nguy cơ từ Đinh Nhất, hai là có phần muốn chạy trốn khỏi sự mờ ám hỗn loạn không thể cắt đứt cùng với Đinh Nhất. Đinh Nhất có yêu cô không? Cô không biết, có lẽ là có hứng thú, có lẽ coi cô là vật sở hữu để bảo vệ?

Thật ra phụ nữ đều không ngốc. Ánh mắt của người đàn ông yêu mình thật sự sẽ khác với ánh mắt của những người đàn ông vẫn còn chứa tạp niệm. Bất cứ người phụ nữ nào cũng nhận thấy rõ ràng. Chẳng qua có người bằng lòng giả ngu, có người lại khước từ rời khỏi. Trình Thanh Lam thuộc loại sau. Cho nên một thời gian trước, cho dù Đinh Nhất dịu dàng phong độ tới đâu. Cho dù hai người trai đơn gái chiếc bất kể là tình cảm hay tiếp xúc với nhau càng ngày càng thân mật. Cho dù trong màn đêm lạnh lẽo trống trải bất lực tại vùng đất chết, Đinh Nhất ôm hôn khiến cô muốn trầm luân, cô vẫn cắn chặt khớp hàm, vừa rơi vào tay giặc vừa kháng cự.

Cho đến khi Hồng lão đại và Trần Giai Tân lần lượt đột kích, anh lại đồng ý hi sinh bản thân vì cô, cô bắt đầu cảm thấy nụ cười phóng khoáng và nụ hôn nóng bỏng của anh có hương vị khác. Cô liền cảm thấy không được, cô phải rời khỏi.

Mà Diệp Diễm lại dường như không phải như vậy. Từ lúc bắt đầu đã không như vậy. Nhưng không giống ở đâu thì lại không nói được. Chỉ nghĩ đến ngày đó, màn gặp gỡ cực kỳ lãng mạn, ngớ ngẩn vô cùng. Anh nhìn thấy thân thể cô, một người lạnh lùng nghiêm túc như anh lại ngẩn ngơ tới mức biến thân thành thú. Nghĩ đến anh mấy ngày nay, từng cái nhìn chăm chú, từng cái quay mặt lạnh lùng, đều khiến nước mắt cô chực rơi xuống.

Rốt cuộc, là sự che chở dịu dàng, không kìm lòng nổi mà nương tựa vào nhau là tình yêu, hay là cảm giác chua xót muốn rơi lệ kia là tình yêu?

Ngoài cửa ánh sáng chớp lóe, cánh cửa tự động khóa trái bên trong bỗng mở ra từ từ. Trình Thanh Lam dần dần ngẩng đầu lên, nhìn căn phòng trống trải bên kia, dáng vẻ cao lớn quen thuộc đó đứng dưới bóng mặt trời.

“Anh đừng vào, để cho tôi yên lặng một chút!” Trình Thanh Lam nói.

Thân hình cao lớn mà âm u của người nọ để lộ nửa người, lộ ra lồng ngực đầy cơ bắp rắn chắc màu mạch. Thân hình nam tính của anh vẫn luôn hoàn mỹ làm cho người ta đỏ mặt tim đập loạn. Nhưng anh vẫn yên lặng, vì vậy bởi vì yên lặng, gương mặt vô cùng thân thiết hào sảng khi xưa thêm vẻ âm u lạnh lùng. Lúc này, ở nơi đây, anh trong mắt Trình Thanh Lam, trở nên xa lạ và không thể đoán được.

Người đó dường như không nghe thấy câu nói của Trình Thanh Lam, chậm rãi đi vào phòng. Cánh cửa đằng sau anh từ từ đóng lại, cách biệt với bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.