Anh Hùng Thời Loạn

Chương 23: Cuộc chiến sinh tử



Trình Thanh Lam nhìn người đàn ông võ trang đang rất phấn khởi kia, lại nhìn trời cao trong xanh, chỉ cảm thấy như sấm sét cuồn cuộn chợt bay qua đầu, khiến người ta muốn thở dài.

Đinh Nhất đứng sau lưng cô, dường như đang tự nhủ: “Nực cười! Cho dù có phần cũng không tới lượt anh!”

Trình Thanh Lam sững người, bực mình trừng mắt lườm Đinh Nhất. Người đứng sau cười sang sảng rồi đưa mắt theo hướng nhìn gượng gạo của cô về phía người đàn ông kia.

Trong quân đội chỉ có một đống đàn ông với nhau. Đề tài liên quan đến phụ nữ và nhất là phụ nữ xinh đẹp luôn luôn khiến các đấng mày râu hăng hái bừng bừng. Mặc dù khắp đội quân đều biết cô thuộc về người có chức vụ cao nhất, còn có tin đồn cô là kẻ tàn bạo, nhưng khi thấy đã có người dám can đảm khiêu khích cô, đám đàn ông cô đơn vẫn rất mong đợi.

Vì vậy rất nhiều binh sĩ nhàn rỗi trong nông trường nghe thấy vậy đều bổ nhào đến xem. Mặc dù Tần Tự và Phương Lâm ra lệnh cho họ rời đi nhưng họ lại cười đùa không chịu nhúc nhích. Có vài người đã rời bước đi rồi lại quay đầu về. Được rồi, Tần Tự còn tốt bụng chút, còn Phương Lâm cũng rất muốn xem mọi chuyện diễn biến ra sao, nhưng Trình Thanh Lam lại là sếp của anh ta nên cũng rất rối rắm.

Trình Thanh Lam liếc nhìn mười mấy binh lính tụ tập xung quanh. Hôm nay họ đều là cấp dưới của cô, cô không thể lộ vẻ yếu đuối dược. Cô đi tới trước mặt Hạ Khải Dũng: “Đội phó trung đội hai? Người của Chu Tấn?” Người đàn ông hai mươi mấy tuổi mặt búng ra sữa dẫn đầu một nghìn năm trăm binh lính đó sao?

Hạ Khải Dũng gật đầu lia lịa: “Sếp, tôi khiêu chiến với cô!”

Ánh mắt Trình Thanh Lam tìm kiếm Tần Tự: “Trong quân đội không cấm thi đấu cá nhân sao?”

Tần Tự đang định gật đầu thì Hạ Khải Dũng lại xen vào: “Lão Tần, đừng có đàn bà thế! Thi đấu cá nhân cái rắm, tôi chỉ muốn thỉnh giáo quyền cước của sếp thôi. Tháng trước tôi còn khiêu chiến Diệp lão đại đó!”

“Kết quả bị đánh đến mức cầu xin được tha như đàn bà!” Phương Lâm nói xen vào, đám đàn ông cười ầm lên.

Trình Thanh Lam vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói: “Không thể so quyền cước.”

Hạ Khải Dũng cười sang sảng, nói nghiêm nghị: “Sếp coi thường tôi à?”

Trình Thanh Lam lắc đầu: “Quyền cước không có mắt, tôi sẽ ra tay không có chừng mực làm anh bị thương. Anh dám thi bắn với tôi không?”

“Bắn thì bắn! Sao lại không dám chứ!” Hạ Khải Dũng mạnh miệng.

Trình Thanh Lam xoay người, đi mấy bước về phía Đinh Nhất: “Cho tôi mượn súng lục của anh.” Nhiều người như vậy, cô biến thân lại sợ người khác nói cô ỷ vào vũ khí tốt để chiếm ưu thế. Mà cô lại tương đối quen thuộc với súng lục của Đinh Nhất.

Năm phút sau.

Hạ Khải Dũng cầm súng lục một cách ủ rũ. Cách một nghìn mét, mười túi nước nhỏ đến mức không thể nhận ra, Trình Thanh Lam bắn trúng tám, anh ta chỉ bắn trúng hai. Thất bại thảm hại!

Những người đàn xung quanh không ngờ khả năng bắn của Trình Thanh Lam lại siêu đẳng thế nên đều lấy làm kinh hãi. Bản thân Trình Thanh Lam cũng cảm thấy vui mừng. Cô vẫn cảm thấy khả năng bắn súng của mình cũng không tệ. Nhưng so với những người như kiểu Đinh Nhất, Diệp Diễm thì cũng không thấy mình xuất chúng. Hôm nay so với người bình thường lại có chênh lệch lớn vô cùng. Quả thật việc này đã khiến cô yêu môn bắn súng rồi! Nhưng cô nghĩ lại thị giác của mình tốt, súng của Đinh Nhất cũng chuẩn hơn súng của Hạ Khải Dũng, cô không thắng mới là lạ.

Trình Thanh Lam cũng hài lòng với chiến thắng vẻ vang này. Nhân lúc tình thế còn tốt thì rút lui. Cô hắng giọng, nói với vẻ cấp trên: “Ừ, tất cả giải tán đi. . . . . . Hạ Khải Dũng cũng về đi. . . . . .”

Mặt Hạ Khải Dũng sung huyết đỏ bừng. Anh ta cũng được coi là kẻ nổi bật là trong quân đội, ngay cả Diệp Diễm lão đại cũng phải khen anh ta dũng mãnh! Bị một phụ nữ đánh bại dễ dàng như vậy thì sau này anh ta còn mặt mũi gì nữa!

Anh ta chợt ngẩng đầu lên quát: “Tôi vẫn muốn so quyền cước!” Giọng nói vang dội đinh tai khiến Trình Thanh Lam Nhất ngẩn người.

“Được! So quyền cước! Quyền cước!” Những binh lính xung quanh lập tức hoan hô. Thật ra thì ai cũng muốn xem quyền cước. Vì họ rất muốn xem động tác thân hình của vị cấp trên như hoa như ngọc thế nào.

Trình Thanh Lam chần chừ.

Quyền. . . . . . cước. . . . . .

Mặc dù hồi ở chỗ Đinh Nhất cũng luyện tập đánh tay đôi với anh, nhưng nếu đọ sức thì cô chẳng là gì. Đinh Nhất thường ra tay rất nể nang, giữ chặt điểm yếu của cô, không để cho cô có thể nhúc nhích. Nói đến quyền cước, cô thật sự không nắm chắc.

Tần Tự ở bên thấy vẻ khó xử của cô, lập tức nói với Hạ Khải Dũng: “Đại Dũng, cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu! Cậu biết Diệp lão đại rồi, xem cậu bị xử thế nào!”

Hạ Khải Dũng sa sầm mặt. Mặc dù lão Tần nhắc tới Diệp Diễm làm anh ta cũng hơi sợ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Diệp lão đại thì làm sao! Sáu trăm anh em chúng tôi được phân có mỗi một phụ nữ! Chúng tôi không phản đối việc cô ta làm sếp một đội quân. Bằng không các anh em hãy ý kiến đi!”

“Tên du côn này!” Thấy anh ta càng nói càng thái quá, lão Tần lập tức chặn lời anh ta.

“Tôi đấu với anh!” Giọng nói trong trẻo của Trình Thanh Lam cắt đứt cuộc tranh cãi giữa hai người, “Hạ Khải Dũng, bớt nói nhảm đi, tôi đấu với anh.”

Tất cả yên tĩnh lại, đều nhìn Trình Thanh Lam. Cô siết chặt nắm tay, vẻ mặt thấy chết không sờn. Được rồi, cô hoàn toàn không dám chắc, nhưng người đàn ông này nói vậy, cô cũng có thể nghĩ được rằng trong quân chắc hẳn có người không phục. Nếu như cô không mượn cơ hội hôm nay ra oai, sau này không chỉ có mình bị làm khó, Diệp Diễm cũng sẽ khó xử. Mặc dù cô nghĩ rằng mình quản lý nông trường, mỏ quặng hoàn toàn không có vấn đề gì cả, nhưng đây là quân đội, dù sao cũng phải lên tiếng bằng vũ lực.

Huống chi cô cũng quyết định chủ ý, hơn nữa nếu mà không đánh lại được thì cũng phải thể hiện ý chí chiến đấu kiên cường, đánh rất khí thế, thua trận không thua người. . . . . .

“Em đánh thắng được anh ta!” Giọng nói của Đinh Nhất chợt vang lên. Giọng nói trầm ấm, cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô. Trình Thanh Lam giật mình xoay người thấy Đinh Nhất đang nhìn cô. Vẻ mặt ngạo nghễ, ánh mắt ân cần, anh khẽ nói: “Cũng chỉ là kẻ hạng ba thôi. Tốc độ phản ứng và sức mạnh của em đều là hạng nhất. Vẫn luôn luyện tập đánh tay đôi với tôi, mặc dù không thắng tôi nhưng để đánh được anh ta thì dư sức.”

Trái tim Trình Thanh Lam ấm áp: “Thật sao?”

Đinh Nhất cụp mắt nhìn cô: “Thân thể anh ta cường tráng, cánh tay mạnh mẽ nhưng người dưới không vững. Em đánh vào đầu gối và sau lưng anh ta.”

Trình Thanh Lam gật đầu lia lịa, quay người qua.

Binh lính tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, hai tay của Trình Thanh Lam nắm lại chắn trước ngực: “Đánh đi!” Đám đàn ông reo hò động trời.

“Sếp!” Lão Tần và Phương Lâm đều sốt ruột, lại bị những binh lính khác chen lấn đẩy ra khỏi vòng. Mười ngón tay của Hạ Khải Dũng giao nhau, các đốt ngón tay thô to vang lên tiếng “Rắng rắc”, nhếch môi cười: “Sếp! Tôi sẽ rất dịu dàng!”

Đám đàn ông cười vang lên.

Trình Thanh Lam nở nụ cười tươi rói, chỉ nhìn thôi cũng khiến Hạ Khải Dũng và tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

“Còn tôi thì không đâu!” Nhân khoảnh khắc Hạ Khải Dũng đang ngây dại, Trình Thanh Lam đã vung nắm đấm lên!

Mười phút sau.

Quá trưa, mọi người trên nông trường đều hò hét ầm ĩ. Diệp Diễm nhận được được tin phóng xe tới nông trường liền thấy một toán lính không lo chuyện sản xuất, vây thành một vòng hô hào vung tay cổ vũ.

Anh ra hiệu cho cảnh vệ đứng tại chỗ, một mình đi chầm chậm đến sau đám người. Anh rất cao, nhìn qua đỉnh đầu của đám người thì thấy ngay giữa sân là cảnh tượng khiến người ta trào máu.

Đã trải qua vô số quyết sách anh minh thời chiến loạn, lần đầu tiên Diệp Diễm hoài nghi quyết định để Trình Thanh Lam quản lý nông trường mỏ quặng có chính xác hay không......

Ngay chính giữa có một binh sĩ cao lớn nằm dưới đất, Trình Thanh Lam đặt mông ngồi trên lưng anh ta, hai chân kẹp chặt bắp đùi của anh, một khuỷu tay đè cổ anh ta xuống đất, tay kia níu chặt lấy tóc anh ta, quát lạnh lùng: “Có phục hay không?!”

Diệp Diễm chưa từng thấy cô như vậy, có vẻ như đánh rất hăng. Thân thể nhỏ nhắn áp chặt một người đàn ông dưới người. Khuôn mặt người đàn ông bị cô đè đầy bụi bẩn và những vết bầm xanh tím, còn cô cũng chẳng khá hơn chút nào. Không biết mũ đã rơi đâu, mái tóc dài rối bù, mặt xám xịt, quân phục nhăn nhúm.

Nhưng mà, Diệp Diễm cau mày, cổ áo quân phục mở rộng để lộ làn da trắng như tuyết, bản nhân lại dường như không biết. Anh đành phải giơ tay lên, vỗ vỗ binh lính ngăn trở trước mặt.

“Đánh hắn! Đánh hắn!” Bọn lính vây xem người đẹp và Hạ Khải Dũng đánh nhau. Hạ Khải Dũng cưỡi trên người đẹp nhưng lại không ra tay được thì cảm thấy mất mặt. Người đẹp phản pháo cưỡi lên người Hạ Khải Dũng đánh cho anh ta tơi bời thì máu hẳn lên! Hơn nữa, họ vẫn luôn đứng về phe người đẹp.

“Khụ khụ!” Diệp Diễm ho khan hai tiếng. Những binh sĩ đang khua tay hô hào ở phía trước ngẩn người, chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.

“Sếp!”

“Sếp!”

Đám lính tản ra dần, nhìn sắc mặt u ám và sát khí gợn sóng của sếp thì tự động tự giác tránh đường.

Cuối cùng Diệp Diễm dừng lại trước mặt hai người đang ở giữa sân.

Hạ Khải Dũng vẫn bị đè liếc mắt thấy người trước mặt, chợt có cảm giác hồn bay phách tán, chỉ biết cười gượng.

“Có phục hay không?!” Thấy anh ta không đáp lời, cô gái ngồi trên trên người anh ta vẫn còn ở kêu gào. Hạ Khải Dũng mất mặt đến cùng cực: “Phục phục phục! Cô đứng lên đi!”

Thấy anh ta chịu thua, cơ thể vẫn căng cứng của Trình Thanh Lam không khỏi buông lỏng. Nghiến răng nghiến lợi đang định nói vài lời chua ngoa thì thân thể chợt bay lên không, một đôi tay mạnh mẽ nhấc cô lên từ đằng sau!

Đầu óc hơi choáng váng, cô vừa nhấc chân đá đột ngột vậy mà phản ứng của người nhấc cô lên cũng rất nhanh. Anh ta đưa tay ra bắt lấy chân cô: “Là anh!”

Động tác của cô chợt dừng lại, người kia vẫn ôm lấy thân thể cô từ đằng sau. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp một lượt. Bọn lính không dám thở mạnh, trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ. Ngay cả Hạ Khải Dũng đang nằm bẹp dưới đất cũng chống eo dậy, bỏ chạy dưới sự giúp đỡ của hai binh lính.

Trên sân chỉ còn lại hai người họ.

Cô cúi thấp đầu trong lòng anh, không quay đầu lại, không nói lời nào. Thực ra cô cũng đã kiệt sức. Một tay Diệp Diễm ôm eo cô, khiêng lên ném vào trong xe.

Diệp Diễm ngồi vào xe, mặt không cảm xúc: “Lái xe.”

“Em thắng rồi.” Giọng nói khẽ khàng vang lên, nhưng cũng hơi khàn.

“Anh biết.”

“Sau này chắc là mọi người sẽ không nghi ngờ thân phận chiến sĩ của em nữa.” Giọng nói của cô mang phần nức nở.

Diệp Diễm cau mày, nghiêng đầu muốn nhìn cô thì một bóng đen bất chợt ập tới, ngực khẽ đau, thân thể nhỏ nhắn của cô đụng vào ngực anh.

“Em đánh hắn! Hu hu!” Trình Thanh Lam bắt đầu nức nở, “Cảm giác đánh người ta. . . . . . thật tốt!”

Diệp Diễm buồn cười nhưng lại nghe thấy tiếng nức nở của cô càng rõ. Giọng nói từ nghẹn ngào chuyển thành tiếng khóc thút thít khẽ khàng. Sau đó là gào khóc. Khóc đến nỗi trái tim Diệp Diễm đắng chát, khóc đến nỗi binh lính lái xe ở hàng ghế trước phải run tay.

“Em thắng. . . . . . rồi! Diệp. . . . . . Diễm. . . . . .” Cô khóc lớn , “Xem bọn họ. . . . . . còn dám. . . . . . khiêu khích em nữa không. . . . . . Hu hu. . . . . . Bây giờ có phải. . . . . đối đầu với họng súng của kẻ xấu. . . . . . em cũng không sợ nữa. . . . . . em cũng đánh bọn họ như vậy. . . . . .”

Diệp Diễm mềm lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Đừng khóc.”

Tuy nhiên Diệp Diễm không biết trận đánh hôm nay đối với đàn ông mà nói cũng chỉ là đánh một trận thi đấu mà thôi, nhưng đối với thành phần trí thức chưa đánh nhau với người khác bao giờ như Trình Thanh Lam mà nói thì chẳng khác gì một trận chiến sinh tử.

Thế mà cô lại thắng được! Vì vậy tại sao cô phải kiềm chế những giọt nước mắt vì vui mừng của mình? Lúc này, bao cảm xúc hỗn loạn cô đè nén từ ngày xuyên không tới nay đều ùa tới, Diệp Diễm an ủi thế nào cũng không nghe lọt.

“Chó má! Chó má!” Cô làm nhàu phần áo trên ngực anh, “Xuyên không gì chứ. . . . . . Hu hu. . . . . . Thời đại chó má gì chứ. . . . . . Sai lầm! Tất cả đều là sai lầm. . . . . .”

“Đinh Nhất, Hồng Huân, tất cả đều là chó má. . . . . . Chết tiệt! Mẹ kiếp! Vùng đất chết! Chết tiệt! Tất cả đều là chó má!”

. . . . . .

Xe chạy nhanh đến cửa nhà Diệp Diễm, cô mới dần dần nín khóc. Có điều đôi mắt mở to sưng đỏ, sững sờ trong lồng ngực của Diệp Diễm. Binh lính ngồi ở hàng ghế trước cũng đau buồn vì tiếng khóc của cô, bước xuống mở cửa xe cho hai người.

Diệp Diễm vỗ về cô gái làm loạn dọc đường mà lúc này buồn bực không lên tiếng: “Bắt đầu từ ngày mai, hãy để anh huấn luyện em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.