Diệp Diễm phát hiện ra mỗi lần để lại Trình Thanh Lam một mình để đi làm chút chuyện thì cô luôn gây bất ngờ cho anh.
Ví dụ như để cô đến nông trường mỏ quặng, trong thời gian ba ngày cô lại
có thể lập được bản kế hoạch đơn giản thiết thực. Sau khi các trung đội
chuyền tay nhau đọc, ngay cả Hồng Huân cũng phản hồi: “Tôi không thích
nhưng đồng ý.” Vì vậy cô tiếp quản hai công việc một cách thuận lợi.
Ví dụ như nửa ngày không gặp lại thấy cô ở giữa đám đàn ông, cưỡi trên
người kẻ khiêu khích, đánh cho Hạ Khải Dũng một trận tơi bời. Từ đó toàn quân đều biết người phụ nữ của Diệp Diễm cũng rất hung hãn.
Còn ví dụ như buổi huấn luyện với Hồng Huân ngày hôm nay. Hôm qua còn từ
chối nói hai người có thù oán, nửa ngày không thấy đâu, hai cô lại vai
kề vai nằm dưới đất ngủ khò. . . . . .
Diệp Diễm đứng bên chân hai người, ánh mắt dĩ nhiên hướng về Trình Thanh
Lam. Cánh tay dài chụp tới, khiêng cô lên vai. Trình Thanh Lam kêu lên
một tiếng, biết là anh nên cũng chẳng mở mắt ra, vắt vẻo trên vai anh.
Diệp Diễm liếc nhìn vệ binh rồi xoay người bước ra cửa. Mặc dù vệ binh hiểu
được nhưng nhìn thân thể khổng lồ nằm ngang dưới đất của Hồng Huân chỉ
cảm thấy vô cùng khổ sở. Đành phải xoay người ra cửa gọi người.
Diệp Diễm khiêng Trình Thanh Lam vừa mới bước ra khỏi kho hàng thì mày rậm
đột nhiên nhướng lên, bước chân chợt tăng nhanh. Mà trên chiếc xe cách
mười mét, binh lính làm rơi thiết bị truyền tin, mở cửa xe chạy gấp về phía Diệp Diễm.
“Sếp! Tìm thấy rồi!” Giọng nói của binh lính không che giấu được vẻ hưng
phấn, “Sếp Trần Giai Tân bao vây bọn họ ở biên giới phía nam sát cầu Mục Vân. Binh lực tiền tuyến báo động, yêu cầu trợ giúp!”
------------------
Nửa đêm, Trình Thanh Lam tỉnh lại trên xe. Cô đang mơ mình ngủ trên chiếc
giường mềm mại quen thuộc ở năm 2010, kích động đến huơ tay múa chân.
Vừa vươn tay ra, tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trên phần bụng mềm mại của Hồng Huân. Mà người ở đằng sau đang dựa vào ghế ngồi, trợn mắt cực kỳ
tức giận.
“Không có gì!” Hồng Huân nói với vẻ quái lạ, “Nếu cô không phải phụ nữ của lão đại, tôi đã quăng cô ra ngoài từ lâu rồi.” Tuy nói như vậy nhưng Diệp
Diễm ngồi ở hàng ghế trước, Trình Thanh Lam vẫn cảm thấy Hồng Huân chỉ
mạnh miệng.
Trình Thanh Lam gật đầu nghiêm trang: “Được! Vậy tôi tha thứ cho cô, Hồng Huân.”
Hồng Huân giận đến mức khóe miệng co giật, hừ một tiếng: “Cẩn thận! Lần sau
nếu cô thua thì phải nhảy thoát y vũ cho. . . . . .” Còn chưa dứt lời,
Hồng Huân chợt phản ứng rồi lập tức im bặt, liếc nhìn hàng ghế trước.
Trình Thanh Lam cũng bị cô ta làm cho sợ hết hồn, nếu như Diệp Diễm biết cô
chấp nhận đánh cược như vậy thì hậu quả đúng là không thể lường được.
Diệp Diễm cũng không lên tiếng.
Chắc là không nghe rõ? Trình Thanh Lam thở phào, thấy vẻ mặt Hồng Huân cũng
thả lỏng. Hai người ngồi thẳng, uống nước, thấy đằng trước đằng sau có
hơn mười chiếc chiến xa đi theo, đang định hỏi thì Diệp Diễm không quay đầu lại nói hờ hững: “Em còn có thể nhảy thoát y vũ.” Là giọng trần thuật.
Trình Thanh Lam nhất thời xúc động muốn đụng đầu vào tường, cười gượng, lẩm
nhẩm trong lòng: Không hiểu ý tứ trong lời của anh ấy, không hiểu không
hiểu. . . . . .
“Chúng ta chạy xe suốt đêm đến đâu thế?” Đổi chủ đề là sở trường của Trình Thanh Lam.
Diệp Diễm trả lời không nhanh không chậm: “Trần Giai Tân đã bao vây bọn họ ở phía nam rồi. Tình báo nói họ chỉ có sáu người. Nhưng Trần Giai Tân tấn công, hao tổn rất nhiều binh lực.”
“Hay quá! Lần này phải trừng trị bọn chúng mới được!” Hồng Huân kinh nghiệm
dày dặn, hiểu rằng lúc này năng lực tác chiến của từng binh sĩ vô cùng
quan trọng, nếu không sẽ gặp tổn thất vô ích.
“Sáng mai Đinh Nhất sẽ từ biên giới phía bắc chạy tới phía nam.” Diệp Diễm
nói, “Chu Tấn và Chu Tử một người canh giữ ở tuyến giữa, một người tiếp
tục ở lại biên giới phía bắc. Bọn họ không còn chỗ trốn nữa.”
Trình Thanh Lam gật đầu. Trong số mấy người, ngoại trừ Diệp Diễm thì người có thân thủ tốt nhất chắc hẳn là Đinh Nhất. Trình Thanh Lam có phần nóng
lòng muốn thử, từ khi cô được Diệp Diễm huấn luyện đặc biệt đây là lần
thực chiến đầu tiên. Mặc dù kẻ địch rất mạnh nhưng không sao cả, đã có Diệp Diễm ở đây.
“Đến rồi, em theo sát anh.” Diệp Diễm nói.
“Vâng!” Trình Thanh Lam gật đầu, Hồng Huân ở bên cạnh trợn tròn mắt.
----------------
Đến cầu Mục Vân ở biên giới phía nam đã là hai giờ sáng. Bên đường quốc lộ
là khoảng không đen kịt, không thấy một bóng người. Họ xuống xe, nhìn về phía vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.
Trần Giai Tân mang theo mấy binh lính, trong màn đêm vẻ mặt của họ có phận
mệt mỏi. Diệp Diễm gật đầu, ba người đi theo Trần Giai Tân. Năm mươi
quân chi viện Diệp Diễm dẫn tới ổn định theo những binh lính khác.
Đi tới một chiếc xe bọc thép, bốn người mở cửa xe bước vào. Bên trong sáng đèn, hai hàng ghế ngồi được phủ một tấm bản đồ. Nghiễm nhiên là bộ chỉ
huy tạm thời của Trần Giai Tân.
“Làm tốt lắm.” Diệp Diễm nói. Trần Giai Tân gật đầu: “Lúc mười một giờ đêm,
có hai kẻ phá vòng vây. Giết chết được một người nhưng để chạy mất một.”
“Trong đó còn bốn người nữa?” Diệp Diễm nhíu mày.
Trần Giai Tân gật đầu: “Chúng tôi đuổi theo sáu người bọn họ tới đây.”
“Tại sao bọn họ lại trốn ở đây?” Hồng Huân nói xen vào, “Hỏa lực mạnh như vậy, trốn ở đây để chết sao?”
Lần đầu tiên Trần Giai Tân nở nụ cười có phần quái dị: “Bởi vì. . . . . . sương mù.”
Trình Thanh Lam còn chưa thấy kinh ngạc, Diệp Diễm và Hồng Huân đã hơi giật
mình. Thì ra bây giờ đang là mùa hè, thời tiết khắp đại lục vẫn nóng nực, có điều chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn. Nhưng sương mù như vậy thì mùa này chưa từng có.
“Có sương mù nên hỏa lực của họ không thể phát huy ưu thế.” Diệp Diễm nói. Mọi người gật đầu.
“Thế nên bọn họ trốn ở đây à?” Ngón tay của Trình Thanh Lam chỉ lên vật to lớn trên bản đồ.
Thứ đó có kết cấu xa lạ. Trình Thanh Lam vốn tưởng “cầu Mục Vân” mà họ nhắc tới là cầu lớn vắt qua sông hoặc là cầu trên đất liền. Ít ra cũng phải là cầu vượt. Nhưng cái cầu trên bản đồ này lại giống con quái thú dữ tợn màu đen hơn. Mấy chục chiếc râu uốn éo nhô ra, tạo thành vật co dãn có hình thù rối rắm.
“Đây là đường sắt trên không.” Hồng Huân hừ một tiếng, “Chưa thấy hả? Đồ quê mùa!” Mấy người họ biết lai lịch của Trình Thanh Lam, cho nên cô ta gọi Trình Thanh Lam là “đồ quê mùa”.
Nghe cô ta quát lên như vậy, Trình Thanh Lam sững sờ, lơ đãng ngẩng đầu vừa
chạm phải ánh mắt của Diệp Diễm. Trong chốc lát, Trình Thanh Lam cúi
đầu, Diệp Diễm rời ánh mắt đi.
“Lão đại, chúng ta phải làm thế nào? Trời sáng không biết còn sương mù không?” Hồng Huân suy nghĩ rất nhanh.
“Còn.” Diệp Diễm khẳng định.
“Tôi vừa quan sát, không khí tương đối ẩm.” Trần Giai Tân giải thích, “Chắc sẽ có sương.”
“Sương mù tan thì bắt bọn họ không dễ dâu!” Hồng Huân nói. Trình Thanh Lam
hoàn toàn đồng ý, gật đầu lia lịa, Hồng Huân trừng mắt nhìn cô. Cô trừng lại.
Mọi người không nói lời nào, chờ Diệp Diễm.
Diệp Diễm trầm ngâm nhìn bản đồ, ngón tay thon dài gõ dọc theo bản đồ:
“Thanh Lam, em đã từng chạm trán với bọn họ. Thủ lĩnh của họ có tính
cách thế nào?”
Hai người còn lại đều nhìn Trình Thanh Lam.
Trình Thanh Lam ngẩn ngơ. Mới gặp một lần, còn đọ sức sống chết, tính cách gì chứ? Nhìn Diệp Diễm cụp mắt, Trình Thanh Lam cố gắng nhớ lại, thấy Hồng Huân sắp cười tới nơi, Trình Thanh Lam hắng giọng: “Ừm. . . . . . Rất
kiêu ngạo. . . . . . Mơ mộng hão huyền muốn chinh phục đại lục. . . . .
.”
Thấy Diệp Diễm cũng không phản đối, Trình Thanh Lam nói tiếp: “Còn là người
rất kích động, lần trước còn muốn chiến đấu tay đôi với anh.” Hành quân
đánh giặc, làm gì có chiến đấu tay đôi? Cho nên lần trước bọn họ mới bị
mắc bẫy của Diệp Diễm.
“Không ngờ cô cũng tinh tường ra phết!” Hồng Huân nói. Cô ta và Trần Giai Tân
cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Diễm. Nếu anh hỏi Trình Thanh Lam như thế
thì chắc rằng đã có mưu kế.
Diệp Diễm ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Trình Thanh Lam, chợt vươn tay ra vuốt tóc cô. Ba người hội Trình Thanh Lam cũng không phản ứng kịp. Diệp Diễm lão đại hiển nhiên không chú ý tới phản ứng của những người khác, thu
tay lại, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cầu vượt lơ lửng.
“Còn một vấn đề nữa.” Diệp Diễm trầm giọng. “Tại sao bọn họ lại tới đây vào lúc này?”
Hồng Huân nghi ngờ: “Vừa lúc đi ngang qua?”
Diệp Diễm lắc đầu: “Đứng ở nơi này có lẽ có cảm giác quan sát chúng sinh.”
Dĩ nhiên câu này để chỉ thủ lĩnh của đối phương. Hồng Huân không hiểu
cho lắm, nhưng Trình Thanh Lam lại hiểu được. Nếu là tên thủ lĩnh kiêu
căng ngạo mạn đó, có lẽ sẽ chọn nơi này làm căn cứ? Thỏa mãn cảm giác
cao cao tại thượng!
“Hai giờ sau, Hồng Huân dẫn mấy binh lính có thân thủ tốt lén tiếp cận.” Diệp Diễm nói, “Đừng tấn công bọn họ, bắn vài phát rồi dẫn họ ra.”
“Một mình tôi?” Hồng Huân hít sâu một hơi, “Lão đại, tôi không sợ chết nhưng cách xa như vậy. . . . . .”
“Còn có Đinh Nhất.” Diệp Diễm liếc nhìn cô ta, “Hai giờ sau anh ta sẽ đến.
Đừng giả bộ với tôi, điều cô am hiểu nhất là chiến đấu trên đường phố.
Cần phải cẩn thận, quay lại an toàn!”
Hồng Huân vừa nghe Đinh Nhất sắp tới thì mỉm cười, liếc mắt nhìn Trình Thanh Lam: “Tuân lệnh!”
Trình Thanh Lam chợt thấy kính trọng Hồng Huân. Cô gái nhìn biến thái như vậy thì ra lại đánh giặc giỏi thế, thậm chí
Diệp Diễm có thể tin cậy khi cần thiết. Kinh nghiệm thực chiến của cô
còn ít ỏi đến đáng thương, còn phải tiếp tục cố gắng!
----------------
Sắc trời sâu thẳm mờ tối, xe Đinh Nhất tới đúng lúc.
Trình Thanh Lam và Diệp Diễm ngồi trong xe bọc thép, xuyên thấu qua thân xe
nhìn thấy Hồng Huân cười nghênh đón, bắt lấy cánh tay của Đinh Nhất,
thân thể mập mạp gần như dán sát vào Đinh Nhất. Hình như Đinh Nhất cũng
không để ý, khóe miệng nở nụ cười lãng tử, còn chào Hồng Huân.
Trình Thanh Lam không khỏi liên tưởng đến hình ảnh Đinh Nhất thân mật với cô
gái ở trong phòng ngày hôm trước, mặt nóng lên, lắc đầu một cái. Đàn ông thời nay đó!
Cằm chợt cảm thấy thô ráp, Trình Thanh Lam quay đầu lại, Diệp Diễm lão đại
vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào. Đôi mắt
đen thẫm nhìn cô, đưa hai ngón tay ra nắm lấy cằm cô.
Trình Thanh Lam vùi trong ngực Diệp Diễm lão đại chợt cảm thấy rất rung động. . . . . .
Ngẩng đầu lên rồi kề sát tới, khẽ hôn lên khóe miệng và phần cằm còn lởm chởm râu ria của anh, cô lập tức quay đầu lại tiếp tục vùi trong ngực anh.
Người phía sau nở nụ cười trầm thấp lần đầu trong tối nay, khí nóng chợt phả lên tai cô.
Cửa xe bọc thép đột nhiên bị mở ra, mặt Đinh Nhất và Hồng Huân cùng xuất
hiện một lúc. Tám mắt nhìn nhau, ánh mắt của Đinh Nhất lệch qua một bên.
“Lão đại!” Giọng nói Hồng Huân lại dịu dàng êm dịu trước mặt trai đẹp, “Tôi và Đinh Nhất chuẩn bị lên đường!”
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam nhảy xuống xe.
Hồng Huân và Đinh Nhất đã võ trang đầy đủ, đằng sau là bốn binh sĩ cao lớn
ngang nhau. Trần Giai Tân đi tới từ một bên: “Thưa sếp, binh lực các nơi đã bố trí xong rồi.”
Diệp Diễm gật đầu.
Trần Giai Tân lại nói với hai người Hồng Huân: “Hai người cẩn thận. Mặc dù
hai người cũng mặc áo chống đạn nhưng chỉ có thể chắn được đạn bình
thường, không thể cản được tia laser, đạn xung điện từ và vũ khí hạng nặng. Nhưng áo chống đạn của họ rất lợi hại.”
Trình Thanh Lam không khỏi cúi đầu nhìn áo hai dây trong áo rằn ri chống đạn của mình.
“Tên vừa bị quân ta đánh gục bị trúng mười mấy viên đạn còn chưa ngã xuống.
Cuối cùng bắn liên tục lên đầu hai phát mới chết.” Vẻ mặt Trần Giai Tân
không có biểu cảm.
Hồng Huân và Đinh Nhất gật đầu.
“Cẩn thận!” Trình Thanh Lam cũng nói. Hồng Huân vẫn trừng mắt nhìn cô, Đinh Nhất cúi đầu mỉm cười.
“Mũ của bọn họ có thể tự động xác định mục tiêu, hai người hãy giữ khoảng cách!” Diệp Diễm trầm giọng.
Chào kiểu lính với Diệp Diễm, bóng dáng của hai người Hồng Huân và bốn binh
lính nhanh chóng chìm vào màn sương mù dày đặc trắng xóa phía trước.